Tiên Chi Võ Đạo

Chương 10: Cuộc đánh cờ

"Một số chuyện nhỏ, thậm chí ngay cả một số chuyện lớn cũng không đến lượt ta để ý tới. Cho nên thời gian ta bế quan ta sẽ không xuất hiện nhưng lần này có chút ngoại lệ. Trong môn phái tới một cường giả!"

Phong Yên Nhiên thanh âm phát ra mềm mại.

"Cường giả?"

Tần Không đối mặt nhất cử nhất động của nàng cũng là xem thường. Không nói là thờ ơ nhưng so với những đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn cách một trời một vực.

Vẻ mặt thờ ơ đó làm khuôn mặt Phong Yên Nhiên lộ cảm giác hứng thú tăng lên một phần.

"Về phần cường giả như thế nào thì ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng chưởng môn triệu tập nội môn thành viên. Ngươi bây giờ nói chính xác còn không được coi là nội môn đệ tử nhưng coi như là một cái nội môn thành viên. Hơn nữa lần này đi ra ngoài, cũng có thể để cho ngươi có thêm kiến thức.Nhớ kỹ sau khi vào chưởng môn điện nhất định không được tự tiện nói nói."

Phong Yên Nhiên nhắc nhở.

Tần Không gật đầu, hắn không phải là một người nói chuyện nhiều, lại càng không phải là một người không biết phép tắc nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

"Chưởng môn triệu tập mọi người đến chưởng môn điện ngươi nhất định phải an phận. Ta nói nhiều như vậy, ta tin tưởng ngươi cũng không phải một người ngu ngốc"

"Đi thôi. . ."

Phong Yên Nhiên đưa tay lên, phút chốc một đóa mây trắng nằm ở dưới chân Tần Không.

Phong Yên Nhiên bỗng nhiên biến mất, mà mây trắng dưới chân Tần Không cũng là phảng phất nhận biết đường thoáng cái rồi cũng biến mất.

. . .

Từng ngọn gió cao thổi qua, cuối cùng hai người Phong Yên Nhiên dừng lại ở một ngọn núi mây mù lượn lờ xung quanh. Nơi bắt mắt nhất có một đại điện to lớn.Trong mắt hiện lên một đại điện to lớn vĩ ngạn.

Phong Yên Nhiên cùng Tần Không không có dừng lại, trong chớp mắt liền tiến vào trong đại điện.

Đây là chưởng môn điện.

Chưởng môn điện rất lớn, tiến vào trong đó, có thể thấy hơn ngàn người.

Nhưng hơn ngàn người này đều là đứng vây bên ngoài. Tần Không cùng Phong Yên Nhiên xuất hiện, mặc dù có rất nhiều người phát hiện nhưng cũng không dám làm ra động tĩnh lớn.

Chẳng qua là trong ánh mắt ái mộ vẫn là cùng bất kỳ cảnh tượng giống nhau, không có nửa phần biến mất.

Tần Không mắt nhìn phía trước, bên ngoài đám người rất nhiều nhưng lại để trống một mảng lớn.

Một nam tử trung niên áo vải, một lão giả mặc cẩm tú hoa y ngồi đối diện nhau. Hai người lấy trong hư không ra một cái bàn cờ.

Hai người xuất thủ điểm ra từng con cờ của mình. Lão giả mang cẩm tú hoa y chau mày thấy rõ màng mồ hôi từ trên mặt rơi xuống.

Ngược lại, nam tử trung niên áo vải tỏ vẻ thờ ơ, cười nhạt, sắc mặt bình tĩnh.

"Lão giả cẩm tú hoa y chính là Phi Nguyên Tông chưởng môn, cũng là tông chủ, về phần người trung niên áo vải ngồi bên cạnh nếu như không ngoài sở liệu của ta, thì chính là thiên hạ cao thủ, Kỳ Tinh Tử. Nhớ lấy, không nên nói lung tung."

Tần Không tỏ vẻ khó hiểu nhìn về phía Phong Yên Nhiên.

Nhưng Phong Yên Nhiên mặt không chút thay đổi, chỉ là một đôi mắt đẹp liếc hắn một cái. Tần Không nhất thời kịp phản ứng, biết được đây là Phong Yên Nhiên truyền âm cho mình.

Tần Không cũng không dám lên tiếng, nhưng nhưng trong lòng có một dòng nước ấm chảy vào.

Hắn cẩn thận nhìn về hai người phía trong, trừ hai người ra bên cạnh còn mấy lão giả chắp tay đứng yên.

Tần Không mặc dù không biết mấy người lão giả là ai, nhưng nghĩ hơn phân nửa là người có thực lực không tầm thường, địa vị rất cao.

"Đa Hoa, tới phiên ngươi. . ."

Nam tử trung niên áo vải Kỳ Tinh Tử cười nhạt.

Lão giả chưởng môn cũng là cau mày, gân xanh không hiểu nổi lên, mi tâm lộ mồ hôi, cuối cùng thở dài một hơi thở ra, lắc đầu, thở dài nói:

"Kỳ Tinh Tử tiền bối kỳ nghệ quả thật cao siêu, ta Đa Hoa không phải là kỳ nghệ đại sư, nhưng là tinh thông kỳ nghệ nhiều năm, một đời hiếm thấy địch thủ. Không nghĩ tới đánh không lại Kỳ Tinh Tử tiền bối."

Lão giả mang cẩm tú hoa y chính là Phi Nguyên Tông chưởng môn. Tên là Đa Hoa. Giờ phút này chắp tay nhất bái bày ra bộ dáng vãn bối. Điều này không khỏi làm cho tất cả mọi người bị cả kinh.

Người trung niên dung mạo không sâu sắc ngay cả chưởng môn Phi Nguyên Tông cũng phải xưng một tiếng tiền bối.

Nhất thời nhất khắc cái tên Kỳ Tinh Tử đều lưu lại trong đầu mỗi người

"Tài đánh cờ của ngươi mặc dù không sai, nhưng vẫn thì không cách nào đạt tới trình độ đánh cờ cùng ta. Nhưng mà lời nói của ta vẫn còn , phàm là có thể trên bàn cờ con cờ càng nhiều, phần thưởng lại càng nhiều, lần này bàn cờ của ngươi trên dưới ba mươi tám, vẫn còn kém một chút. . ."

Kỳ Tinh Tử nhàn nhạt cười.

Mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng làm cho người ta có cảm giác nhìn không ra, làm lòng người kinh ngạc, nhưng lại không dám tùy ý mạo phạm.

Phải biết rằng, ngay cả chưởng môn Phi Nguyên Tông đều cung kính la lên một tiếng tiền bối thì bọn họ lại sao dám tùy ý suy đoán.

"Tiền bối xứng danh tiếng kỳ đạo đệ nhất, vãn bối bại tâm phục khẩu phục. . ."

Đa Hoa đứng dậy, lại khom người nhất bái, lui xuống.

Về phần chỗ ngồi đối diện Kỳ Tinh Tử để trống. Đoàn người nhất thời hai mặt nhìn nhau, nhưng Kỳ Tinh Tử vẫn là ngồi tại nguyên chỗ, hiển nhiên là đang đợi người đánh cờ.

"Bất luận kẻ nào cũng có thể cùng ta đánh cờ, phàm là trên bàn cờ trên dưới trôi qua con cờ càng nhiều, lấy được phần thưởng lại càng nhiều, bất luận kẻ nào cũng có thể. . ."

Nam tử trung niên áo vải thản nhiên nói, thanh âm quanh quẩn chưởng môn điện.

Tất cả mọi người lộ vẻ do dự, trong lòng suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, nhưng cũng không dám có người đi ra.

"Lời nói Kỳ Tinh Tử tiền bối lời nói. . . Chính là ta lời nói!"

Phi Nguyên Tông tông chủ Đa Hoa trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng sờ sờ chòm râu, nói.

Nhất thời một trưởng lão mặc áo ngắn đứng ra, hiển nhiên vận sức chờ phát động, nhưng không có quên mất lễ tiết, sau khi khom người nhất bái, mới chậm rãi ngồi xuống.

"Mời tiền bối chỉ giáo!"

Vẻ mặt trưởng lão thành thật.

"Mời. . ."

Kỳ Tinh Tử vung tay lên, nhất thời các quân cờ trên bàn cờ hoàn toàn biến mất.

Mà bên trưởng lão cũng xuất hiện một hộp đầy quân cờ màu trắng. Giống như trống rỗng biến ảo, nhưng có tìm không được bất kỳ trống rỗng hiển hóa bộ dạng.

Mọi người trong lòng nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ đó là do thực lực Kỳ Tinh Tử cao cường.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng qua thời điểm ngắn ngủi trên mặt trưởng lão mồ hôi chảy ròng, cau mày, trên mặt dần dần lộ ra vẻ khủng hoảng.

"Hai mươi mốt con cờ. . . Sắp bại."

Tần Không trong lòng tự nói.

Hắn này cái phương hướng chính dễ dàng thấy rõ ràng cuộc đánh cờ. Kiếp trước hắn, cũng là một cao thủ đánh cờ.

Vì đánh cờ, chính là tu tâm dưỡng tính. Người tập võ thân thủ cùng tâm tính cũng phải hợp thành nhất thể chỉ có như vậy mới có thể có tư cách bước vào hàng ngũ cao thủ.

"Tâm ổn", "Tâm hòa", "Tâm bình" .

Xuống quân cờ, liền là một loại biện pháp tu tâm dưỡng tính. Hắn kiếp trước cũng là một cao thủ đánh cờ. Thời gian nhàn hạ đều là dùng đánh cờ để cho khuây khoả.

Mặc dù kiếp trước cách đánh cờ cùng hai người trước mắt đánh bất đồng, nhưng đều có điểm chung.

Ngay cả phương pháp đánh cờ bất đồng, quy tắc bất đồng, nhưng nói đến nói đi, cũng một cái "Quân cờ"

"Phương pháp đánh cờ này có chút ý tứ. . ."

Tần Không âm thầm lộ ra thú vị vẻ, ngắn ngủi thời gian, hắn đã đối với cách đánh cờ này có chút hiểu rõ.

Không nói nhập hành, nhưng cũng có một số lòng tin, hắn kiếp trước đánh cờ tinh thâm, kiếp này muốn học một cách đánh cờ mới tự nhiên dễ dàng rất nhiều, sờ sờ càm, trong lòng thầm nghĩ:

"Cái kia trưởng lão nhiều nhất hạ thêm ba quân cờ, mấy con cờ kia cũng sẽ bị người trung niên kia toàn bộ ăn hết, sau đó thua trận!"

"Ta thua. . ."

Kia trưởng lão cuối cùng lắc đầu.

"Ván này chưa kết thúc, ngươi lại tự nhận thua?"

Kỳ Tinh Tử cười nói.

Vị trưởng lão này bất đắc dĩ cười khổ khom người nói:

"Tiền bối kỳ nghệ bác đại tinh thâm, tử tử liên hoàn. Mỗi một con cờ rơi xuống, đều thâm thúy tinh nghệ. Ta không nhìn ra được nếu càng xuống cờ nữa chính là tự rước lấy nhục. . ."

"Nha. . . Đã như vậy thì còn có ai đến cùng lão phu đánh cờ! Lời nói của lão phu vẫn còn tính!"

Áo vải Kỳ Tinh Tử vung tay gạt đi các quân cờ, bàn cờ lại trở về như lúc đầu.

"Ta!"

Một đệ tử tinh anh Trúc Cơ Kỳ đứng ra, Tần Không nhìn đến thì thấy người này chính là Vân Trường Không. Chính là đệ tử tinh anh xuất hiện ngoại môn.

Hắn là người đối với Phong Yên Nhiên ái mộ không thể che dấu, cũng là một cao thủ. Tuy tuổi không lớn lắm nhưng đạt đến Trúc Cơ Kỳ được mệnh danh là đệ tử tinh anh.

Đạt tới Trúc Cơ Kỳ mới có tư cách nhận được thân phận đệ tử tinh anh.

Có vô số đệ tử nội môn nhưng đạt tới Trúc Cơ Kỳ vẫn là rất ít, đã thiếu càng thêm thiếu, có thể thấy được đạt được Trúc Cơ kỳ rất khó khăn.

"Mời tiền bối chỉ giáo."

Vân Trường Không vung ống tay áo ngồi xuống, tư thế tràn đầy oai hùng. Làm cho một số nữ đệ tử nội môn lộ ra vẻ ái mộ.

Nháy mắt bắt đầu, Vân Trường Không hiển nhiên cũng là tinh thông đánh cờ, đánh cờ lưu loát, mỗi một quân cờ hạ xuống hiện thị rõ vẻ quyết đoán hào phóng.

Ngắn ngủi thời gian, Vân Trường Không đã hạ xuống hai mươi chín quân cờ so với vị trưởng lão kia còn lợi hại hơn nhất phần.

"Người trẻ tuổi khí huyết dâng trào, nhưng lại mưu tính sâu xa, ngươi thua. . ."

Kỳ Tinh Tử sắc mặt bình thản, cuối cùng cười nhạt một ngón tay điểm ra hạ quân cờ xuống giống như một búa định sông lớn. Quân cờ trắng của Vân Trường Không đúng là nháy mắt bị ăn.

thua. . .

"Tiền bối cao minh, vãn bối kỳ nghệ không tinh, khoảng cách khá xa. . ."

Vân Trường Không nhìn như khiêm nhường nhưng hai đầu lông mày cũng là tản mát ra một cổ ngạo khí. Dù sao hắn hạ quân cờ so với trưởng lão cũng nhiều hơn một phần.

Bởi vậy cũng có thể mơ hồ chứng minh hắn kỳ nghệ cao thâm.

Kỳ Tinh Tử cũng không nói tiếp, kế tiếp, lại có tám chín người tiến lên đánh cờ, nhưng hạ quân cờ đều không vượt qua ba mươi quân cờ.

Cũng có hai ba đệ tử tinh anh ra mặt nhưng sao có thể so với tài nghệ cao siêu của Kỳ Tinh Tử.

Cũng chỉ có chưởng môn Phi Nguyên Tông hạ được ba mươi tám quân cờ nhưng chưởng môn Phi Nguyên Tông là nhân vật bậc nào! Thời gian sống không nói, một thân thực lực phi phàm đã sớm siêu việt Trúc Cơ Kỳ ngưng tụ trong cơ thể linh chi tinh hoa ngưng tụ tới hậu kỳ có tư cách ngưng kết Kim Đan.

Dù vậy, cũng chỉ là hạ ba mươi tám quân cờ.

"Còn có ai đánh cờ cùng lão phu không?"

Kỳ Tinh Tử chân mày hơi nhíu lại, nhàn nhạt lắc đầu.