Hóa Ra Yêu Em Lại Đau Đến Vậy

Chương 22: Tại sao phải chịu đựng?

Một khắc đó Nghiêm Dĩ Bạch ngừng lại.

Quay đầu lại nhìn cô gái, cô định mở một chai rượu của mình, định uống, lại bị anh một tay giành lấy.

Cô gái có chút kinh ngạc, nhưng lại nghe giọng thô lỗ của Nghiêm Dĩ Bạch.

"Tôi mua rượu của cô, nói xong rồi, cút nhanh lên."

"Tôi cũng có rất nhiều vấn đề phiền muộn, thật ra tôi cũng muốn ở đây mượn rượu giải sầu với anh, có lẽ tôi nói anh không hiểu, nhưng hai ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên." Cô gái muốn cầm lấy chai rượu trong tay anh, lại bị anh tránh thoát.

"Rượu hôm nay của cô, tôi cũng mua rồi, cô có thể tan ca rồi." Nghiêm Dĩ Bạch lấy rượu bỏ qua một bên.

"Anh đang thương hại tôi sao?"

Nghiêm Dĩ Bạch hừ lạnh một tiếng: "Được món hời thì mau đi đi, coi như tôi bị câu chuyện của cô làm cảm động, thủ đoạn marketing của cô rất tốt."

Cô ta cau mày: "Anh không tin lời tôi?"

"Tôi căn bản không có chuyện gì cả."

Cô gái mím môi, cầm chai rượu của mình lên, lúc sắp đi hơi cúi người với Nghiêm Dĩ Bạch: "Xin lỗi, đã làm phiền ngài."

Cô gái cầm rượu của mình tiếp tục đi chào hàng.

Nhưng lúc này Nghiêm Dĩ Bạch cũng đã chú ý tới cô gái này, lúc cô đi rao hàng, rất nhiều người muốn đυ.ng chạm cô, vì có thể bán được mấy chai rượu, cô đành chịu đựng mấy cánh tay dơ bẩn sờ soạng trên người mình.

Nghiêm Dĩ Bạch thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục uống rượu của mình.

Cô gái lần nữa chuyển tới gần Nghiêm Dĩ Bạch, có điều lúc này trên mặt cô mang theo nụ cười hưng phấn.

"Vừa rồi có khách hàng lập tức mua mấy chai rượu của tôi, rất nhanh tôi đã có thể tan ca rồi."

Nghiêm Dĩ Bạch không nói lời nào, rõ ràng cô có thể tan làm sớm, hơn nữa không cần chịu đựng những thứ kia.

"Chuyện của tôi đều nói cho anh, bất kể anh cho là bịa chuyện hay thế nào cũng được, nói chuyện của anh đi, có lẽ tôi không hiểu, nhưng có lúc nói cho một người xa lạ nghe, càng nhẹ lòng hơn nói cho một người mình quen, bởi vì chờ anh nói xong, chúng ta sẽ tách ra, sẽ vĩnh viễn không gặp lại nữa, câu chuyện của anh cũng giống như thủy tinh rơi xuống biển khơi vậy, sẽ biến mất không còn dấu vết."

Nhất thời Nghiêm Dĩ Bạch cười lên, trí tưởng tượng của cô gái này thật là thú vị.

Nhưng không hiểu sao anh lại bị lời cô ta làm cảm động.

"Tôi cũng có một cô gái mình yêu sâu đậm, tôi dùng một năm, cho rằng có thể quên cô ấy. Nhưng khi lần nữa gặp lại cô ấy.."

Câu nói tiếp theo, Nghiêm Dĩ Bạch không có cách nào tiếp tục nói nữa, nghĩ đến cái chết của Tô Nhược Vân, nghĩ tới hôm nay là tang lễ của cô, ngoài uống rượu ra, anh không còn cách nào cả.

Cô ta chớp cặp mắt linh động còn đang chờ anh kể, nhưng anh lại im bặt.

"Mở cho tôi hai chai rượu của cô, rót đầy." Nghiêm Dĩ Bạch yên lặng hồi lâu sau mới nói.

Cô gái sững sờ, nhưng vẫn rất vui vẻ khui rượu cho anh, rót đầy cho anh, nhìn anh uống một ly rồi lại một ly.

"Anh uống quá nhiều rượu, không tốt cho cơ thể." Cô ta khuyên.

"Đây không phải là lời mà một người bán rượu như cô nên nói đúng không? Chẳng lẽ cô không hi vọng chúng tôi uống càng nhiều hơn sao?"

Cô gái cười: "Anh nói không sai, còn muốn mở sao?"

TruyenHD

Anh gật đầu, cô gái lại mở một chai cho anh.

Sau đó cô lại lần nữa đi chào hàng, lần này cô gái vẫn bị sờ soạng như trước, nhưng cô chịu đựng, lại bán được rất nhiều rượu.

Lần cuối cùng cô gái đến bên cạnh anh, cười nói: "Còn mấy chai cũng đã bán hết rồi, hôm nay bán được rất nhiều."

"Tại sao phải chịu đựng những thứ kia?"

Cô gái sửng sốt: "Cái gì?"

"Cách những người đó đối xử với cô, tại sao phải chịu đựng?" Nghiêm Dĩ Bạch có vẻ hơi tức giận, điều này khiến anh nhớ lại Tô Nhược Vân lúc ở dưới thân anh vô số lần chịu đựng chính anh tàn phá, lại không chịu nói chân tướng cho anh.

Chương 23: Miễn cưỡng tươi cười

"Vì chỉ như vậy, bọn họ mới có thể chịu mua rất nhiều rượu, bọn họ đều không phải người xấu, chỉ tùy tiện một chút mà thôi, hơn nữa tôi cũng không ăn lời nhiều, sau khi kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ xong tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa, tôi cũng không quen biết ai cả."

Cô ấy đang tự an ủi mình, có thể nhìn ra, nụ cười trên gương mặt có bao nhiêu miễn cưỡng.

Thấy Nghiêm Dĩ Bạch không nói gì, cô ta lại một lần nữa cầm rượu của mình lên, cười nói, "Được rồi, còn mấy bình cuối cùng tôi phải đi tiếp tục cố gắng để bán hết."

Nhưng lúc này cô đi hơi lâu, Nghiêm Dĩ Bạch cho rằng cô ta đã bán xong và rời đi rồi.

Lúc Nghiêm Dĩ Bạch đi WC, đi qua một phòng được bao riêng, nghe thấy ở bên trong truyền ra tiếng thét chói tai và âm thanh cầu cứu của một cô gái.

Ở những nơi như ở đây gặp phải loại chuyện như vậy rất nhiều, Nghiêm Dĩ Bạch không có ý định xen vào việc của người khác.

Anh chuẩn bị rời đi, cửa phòng mở ra, một cô gái đang muốn chạy trốn ra ngoài, quần áo và tóc tai đều rất hỗn độn.

Giây phút nhìn thấy Nghiêm Dĩ Bạch kia, sắc mặt cô ta kinh hãi.

Không chờ cô chạy trốn, người phía sau lại kéo cô ấy vào trong một lần nữa, trong miệng còn nói một vài câu từ da^ʍ uế.

Nghiêm Dĩ Bạch nhíu mày, chuyện này không liên quan tới mình.

Nhưng mới bước một bước, thì nghe được tiếng kêu thảm thiết của cô ta.

Anh cắn răng, một chân đá văng cửa phòng.

Đám người ở bên trong đều bị âm thanh bất thình lình xảy ra dọa cho ngơ ngẩn, cho tới khi kịp phản ứng, mấy người ở trong đám người kia đứng hết lên.

"Thằng này, có phải mày đi nhầm phòng hay không? Đây không phải chỗ mày nên tới."

"Thả cô ta đi." Nghiêm Dĩ Bạch nói đơn giản.

Người bước tới cười nói, "Mày nói thả là thả sao? Cũng được, trừ khi mày chui qua đũng quần tao, thì tao sẽ đồng ý với mày thả cô ta."

Hắn ta nói xong liền khiến mọi người chung quanh cười vang lên, túm lấy cô ta không buông, lại bắt đầu giở trò với cô gái đó.

Nghiêm Dĩ Bạch nắm chặt nắm tay đấm thẳng lên trên mặt người đứng trước mắt, ngay sau đó thì hai người ở cửa đúng lúc cũng tiến lên đánh anh.

Trong phút chốc ngắn ngủi hai người đó đều ngã chõng vó trên mặt đất.

Những người khác thấy thế, không có tâm tư tiếp tục đùa giỡn cô ta nữa, đều tiến lên muốn dạy dỗ Nghiêm Dĩ Bạch.

Bởi vì Nghiêm Dĩ Bạch uống quá nhiều rượu, hơn nữa một mình đối diện với nhiều người như thế, cuối cùng vẫn bị bại trận, bị đám người kia vây vào một chỗ hung ác đấm đá.

Cô gái nhân cơ hội từ phòng bao chạy ra ngoài, không ngừng kêu cứu, nhưng mà không có ai để ý tới cô ta.

Cô đành phải đi báo cảnh sát.

Chờ tới khi cô ta báo cảnh sát trở về, đám người kia và Nghiêm Dĩ Bạch đã túm nhau đánh ra bên ngoài phòng.

Người trong quán bar sợ hãi tản ra, cũng có người đang xem kịch vui.

Khắp nơi trên người Nghiêm Dĩ Bạch đều là máu, áo sơ mi trắng thuần bị máu nhiễm đỏ, cô gái khóc lóc kêu dừng tay, nhưng mà những người đó căn bản không nghe cô ta.

Trong lúc hỗn loạn, cảnh sát kịp đến, ngăn trận đánh nhau này lại.

Cô gái bị cảnh sát đưa đi ghi lời khai, tách đám người kia và Nghiêm Dĩ Bạch ra.

Nghiêm Dĩ Bạch thừa dịp hỗn loạn rời khỏi quán bar, cảnh sát đành bắt giữ đám người gây sự kia.

Lúc cô ấy ghi lời khai xong thì có đi tìm Nghiêm Dĩ Bạch, anh đã không còn ở đó nữa.

Có một nhân viên phục vụ quán bar đi tới, đưa cho cô ta một tờ chi phiếu, "Đây là thứ người đàn ông vừa rồi nhờ tôi đưa cho cô."

Cô gái nhận chi phiếu cúi đầu nhìn thoáng qua, suýt chút nữa bật khóc, đó là một tờ chi phiếu một trăm vạn, không có bất cứ lời gì nhắn lại, anh cứ như vậy biến mất không thấy bóng dáng.

Buổi tối ngày hôm đó mưa to.

Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch ra khỏi quán bar, một mình bước đi trong cơn mưa xối xả ấy.

Mưa to xối thẳng xuống thân thể anh, rửa sạch vết máu trên người, máu tươi chậm rãi chảy trôi theo nước mưa, cũng chậm rãi nhạt dần đi.

Anh đau đớn đi trong mưa, đau đớn trên người căn bản là không cách nào che lấp đi nội tâm đau đớn của anh.

Chương 24: Cầu xin em quay về

Anh ở trên đường phố không người hô to, "Tô Nhược Vân em là kẻ lừa đảo, một năm trước em lừa anh, bây giờ nhất định là em vẫn còn đang lừa anh, nhất định là em đang lừa anh. Anh biết sai rồi, anh cũng đã chịu trừng phạt rồi, em quay về được không? Quay về được không?"

Nước mắt anh và nước mưa hỗn tạp hòa lẫn với nhau, tiếng hô đau đớn tột cùng bị tiếng mưa to bao phủ.

Tới khi người nhà anh phát hiện, anh đã hôn mê trong mưa từ khi nào.

Lúc Nghiêm Dĩ Bạch tỉnh lại lần nữa, là đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện, cơ thể nặng trĩu.

Ý thức còn có chút mơ hồ.

Bác sĩ tới kiểm tra tình hình sức khỏe nói với anh, anh đã ở đây hôn mê ba ngày ba đêm, bởi vì miệng vết thương trên người nhiễm trùng, anh vẫn luôn sốt cao không hạ, nếu còn tiếp tục như vậy có lẽ sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng Nghiêm Dĩ Bạch lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời bác sĩ nói.

Sau ngày hôm Nghiêm Dĩ Bạch tỉnh lại, cảm giác thân thể đã tốt hơn rất nhiều.

Dưới sự giúp đỡ của y tá dìu anh ngồi dậy, mở cửa sổ ra, bức màn bị gió thổi bay lên, Nghiêm dĩ Bạch nhìn thấy có một chậu hoa thủy tiên đặt trong góc cửa sổ.

Nhẹ nhàng đong đưa trong gió, hoa thủy tiên nở rộ, kiều diễm ướŧ áŧ.

Anh bỗng nhiên nhớ tới, Tô Nhược Vân thích nhất loại hoa này, lúc cô học đại học cũng trồng loại hoa này ở trong ký túc xá của mình, thậm chí còn tặng cho Nghiêm Dĩ Bạch một chậu.

Nghiêm Dĩ Bạch không chớp mắt nhìn chậu hoa thủy tiên kia đến phát ngốc.

Lúc biết anh được xuất viện, người nhà tới đón anh, Nghiêm Đi Bạch còn có chút không nỡ.

Quản gia để ý thấy anh vẫn luôn nhìn cửa sổ chậu hoa trên cửa sổ kia, thấp giọng hỏi, "Có mang đi không?"

Nét mặt Nghiêm Dĩ Bạch vô cùng lạnh nhạt, cô đã không trở lại, rốt cuộc anh cũng phải chấp nhận sự thật này.

"Không cần, đã không mang đi được nữa rồi."

Năm năm sau

Nghiêm Dĩ Bạch đã sắp quên mất, mình đã dùng bao nhiêu thời gian, mới tiếp nhận được việc Tô Nhược Vân đã qua đời.

Chỉ là rất lâu trước kia, đoạn ký ức này đã bị anh phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm trong trí nhớ, không có người nào, cũng không ai dám đυ.ng vào.

Tô Hinh Nhi vẫn luôn tìm tới chỗ Nghiêm Dĩ Bạch, nhưng thái độ của anh vô cùng lạnh nhạt.

Thế nhưng cũng sẽ không giống như trước kia trực tiếp đuổi cô ta đi, chỉ là đối xử lạnh nhạt với cô ta mà thôi.

Tô Hinh Nhi kiên trì năm năm, năm năm đều không từ bỏ Nghiêm Dĩ Bạch, trước sau cô ta vẫn tin, sớm hay muộn có một ngày Nghiêm Dĩ Bạch sẽ tiếp nhận mình.

Tô Nhược Vân đã không còn cơ hội nữa, cô ta còn có cả thời gian một đời này để hòa tan trái tim đã đóng băng của anh.

Trong công ty ký một dự án, gần đây trong khoảng thời gian này Nghiêm Dĩ Bạch vẫn luôn bận rộn với dự án ấy, hiện giờ anh càng thêm mất ăn mất ngủ hơn trước kia, càng điên cuồng làm việc hơn trước kia.

Chính là vì không muốn bản thân có quá nhiều thời gian nhớ tới việc đau khổ trong quá khứ.

Dự án đã ký kết thành công, cũng bắt đầu được đưa vào sử dụng.

Nghiêm Dĩ Bạch dựa vào thực lực của mình, xây dựng dự án này thành một phố đi bộ và phố buôn bán phồn hoa nhất thành phố.

Nghiêm Dĩ Bạch chỉ có mặt lúc làm lễ khai trương, xong thì đi tham gia một chút hoạt động, sau đó thì lại không vào tham gia nữa.

Hôm nay anh vừa giải quyết xong các công việc cần thiết còn lại, sau đó cũng không còn việc gì khác, thư ký đột nhiên đề nghị đến phố đi bộ dạo một vòng, bây giờ chỗ đó vô cùng đông đúc, tất cả đều là công lao của Nghiêm Dĩ Bạch.

Lúc này Nghiêm Dĩ Bạch mới đồng ý với thư ký đi qua đó tham quan một lát, Nghiêm Dĩ Bạch đi cùng một vệ sĩ, những người khác đều là nhân viên trong công ty, thư ký và cả hai giám đốc kiến trúc đi cùng.

Nghiêm Dĩ Bạch nhìn thành phố sầm uất do mình xây dựng, cũng không có cảm giác thành tựu quá lớn, bởi vì tất cả đều ở trong sự dự đoán trước của anh.

Thư ký dùng hết tất cả các từ ca ngợi để khen ngợi công sức của Nghiêm Dĩ Bạch.

Chương 25: Năm năm sau

Nghiêm Dĩ Bạch chỉ cười cho qua chuyện.

Năm năm nay, người đẹp vây quanh Nghiêm Dĩ Bạch nhiều không đếm xuể, nhưng anh cố tình không lướt mắt nhìn bất kỳ một ai, trong lòng chỉ biết công việc.

"Tôi muốn một mình đi dạo một lát, có việc thì gọi điện cho các cậu."

Nghiêm Dĩ Bạch đột nhiên lên tiếng, đuổi đám người ở bên cạnh đi.

Không biết đã bao lâu không yên tĩnh như vậy, việc đầu tiên anh nghĩ tới trong đầu, nếu Tô Nhược Vân vẫn còn sống.

Nghiêm Dĩ Bach nhấc bước đi vào trong đám người, khóe miệng mang theo một nụ cười khổ.

Năm năm, đến bây giờ còn chưa quên được cô. Chỉ là bây giờ khi lại nhớ đến, đã không còn có cảm giác đau khổ như lúc trước. Nhưng miệng vết thương vẫn tồn tại như cũ, không biết cô ở thiên đường có ổn không.

Nghiêm Dĩ Bạch chậm rãi tản bộ, năm năm qua lần đầu tiên có dũng khí nhớ tới sự việc năm đó.

Anh không biết từ khi nào đã bắt đầu bình thường trở lại, cũng không biết dũng cảm nhớ tới việc năm đó, có được coi là một loại thoải mái không.

Đang lúc anh đi tới trước, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc len lỏi trong đám người.

Thấy được sườn mặt cô, cô đang mỉm cười, ở bên cạnh người ta nói chuyện.

Cả người Nghiêm Dĩ Bạch ngơ ngẩn, người kia quả thật giống Tô Ngược Vân như đúc.

Tới khi cô ấy xoay người chuẩn bị đi, anh mới đột nhiên lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo, nhưng mà khi anh đuổi tới chỗ cô ấy vừa đứng, cô đã không còn ở đó nữa.

Nghiêm Dĩ Bạch tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều không tìm được bóng dáng cô gái kia.

Là mình sinh ra ảo giác sao? Là nhìn lầm rồi sao?

Năm năm, là lần đầu tiên anh đυ.ng vào sự đau xót trong lòng anh.

Nghiêm Dĩ Bạch ngơ ngác đứng trong đám người, lại cười khổ lần nữa, là mình suy nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa tiếp nhận được sự thật cô đã không có khả năng trở về sao?

Nghiêm Dĩ Bạch khẽ thở dài một hơi, chuẩn bị đi sang một hướng khác, đột nhiên phát hiện không thấy lắc tay trên cổ tay mình.

Anh kinh hãi, quay lại tìm theo con đường đã từng đi.

Đó là một chiếc lắc tay Tô Nhược Vân đã từng tặng anh, mặc dù bọn họ chia tay, anh cũng vẫn luôn giữ lại, cho đến lúc Tô Nhược Vân qua đời, anh mới lấy ra đeo trên cổ tay mình.

Nămm năm nay vẫn luôn luôn mang theo nó bên mình.

Đó là một lắc tay vô cùng đơn giản, lắc tay bình thường, lúc ấy anh và Tô Nhược Vân đều là sinh viên, đều không có tiền. Cho nên mua đồ cũng đều là đồ rất bình thường.

Trên lắc tay không có trang trí gì, nhìn đơn giản, rất giống một chiếc vòng tay màu đen bình thường mà thôi.

-

"Âu Dương Túc chỗ này có một cái lắc tay, chắc là ai bị rơi rồi." Cô khom lưng nhặt một cái lắc tay màu đen lên, quay đầu lại nói với Âu Dương Túc.

Âu Dương Túc nhìn thoáng qua, cười nói, "Chắc là không đâu, một cái lắc tay nhìn rất đơn giản, có lẽ là bị người ta ném đi."

Cô gái tò mò nhìn chằm chằm cái lắc tay kia, "Em lại thấy rất đẹp, sao lại vứt bỏ đi chứ."

Âu Dương Túc sờ sờ tay cô, "Đừng quản nhiều chuyện như vậy, em để lại chỗ cũ, nếu người ta để ý, nhất định sẽ tìm lại."

Cô gái cũng nở nụ cười sáng lạn, gật gật đầu, "Vậy được rồi."

"Em ở đây chờ anh một chút, anh đi WC, quay lại ngay, đừng đi xa nhé."

"Ừm, biết rồi."

Cô gái không để lắc tay xuống mặt đất, mà cầm trong tay lật qua lại thưởng thức.

"Chào cô, lắc tay kia là của tôi." Sau lưng truyền đến âm thanh vô cùng dễ nghe của một người đàn ông.

Cô sững người, xoay lại nhìn, "Lắc tay của anh sao? Vậy trả lại anh."

Cô gái đứng dưới ánh mặt trời, cười tươi xinh đẹp lạ thường.

Ánh mắt dịu dàng giống như là ngôi sao trên bầu trời.