Cưỡng Bức Trong Phòng Tắm

Chương 21: Ngoại Truyện

“Thật sự là dỡ đi hết rồi nhỉ…” Hiểu Nhu nhìn chằm chằm bãi đỗ xe chứa đủ các loại xe trước mắt mà lẩm bẩm.

Lúc trước ba cô có nói căn hộ trong thị trấn sẽ bị phá bỏ và di dời đi, không ngờ lại nhanh như vậy.

Nơi này trước khi bị phá bỏ từng là căn hộ đầu tiên của nhà Hiểu Nhu, 90 mét vuông hai phòng ngủ một phòng khách, không gian nhỏ thì không nói mà còn rất cũ, chỉ là trên bức tường trắng cũ kỹ kia luôn luôn phủ đầy những nhánh dây leo xanh mượt, là cảnh sắc cô thích nhất khi còn nhỏ.

Trước khi Hiểu Nhu lên cấp hai thì luôn sống ở nơi này.

Tuy rằng hiện tại nhà cô có rất nhiều tiền nhưng cũng từng trải qua một quãng thời gian khó khăn. Sau khi ba của Hiểu Nhu tốt nghiệp đại học tuy có được phân một công việc ổn định, nhưng mỗi tháng chỉ có duy nhất tiền lương cũng chẳng được bao nhiêu, sau khi vất vả lắm mới tích góp được một chút, ông lại bắt đầu có suy nghĩ muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, số tiền vốn dĩ đã nói sẽ dùng để mua nhà trong thành phố cuối cùng lại phải đầu tư vào việc làm ăn.

Cũng may kiên trì nhẫn nại vượt qua khó khăn buổi đầu lập nghiệp thì mọi việc sau đó đều rất thuận lợi.

Hôm nay Hiểu Nhu trở lại nơi này không phải là để nhớ lại quá khứ.

Cô nhìn sang phía đối diện của bãi để xe, đó là một rạp chiếu phim tư nhân. Nhìn những bức tường trắng được sơn mới xung quanh, cô thở dài một hơi.

Quả nhiên, nơi này cũng thay đổi rồi.

Thật ra, khi Hiểu Nhu còn nhỏ, nơi này cũng là một rạp chiếu phim tư nhân, nhưng nói ra có lẽ người khác không tin, khi đó rạp chiếu phim vì muốn tăng thu nhập nên đa số là chiếu phim người lớn.

Nghĩ đến đây, Hiểu Nhu không kìm được mà đỏ mặt.

Rạp chiếu phim kia ở đối diện nhà cô. Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ, bên ngoài rạp chiếu phim thường xuyên đặt poster quảng cáo của bộ phim cấp ba sẽ chiếu tối hôm đó, nhân vật nữ trên đó luôn để lộ hai nơi thậm chí là ba chỗ, mỗi lần cô đi ngang qua cửa rạp chiếu phim thì Bạch Lị đều phải che mắt cô lại không cho cô nhìn.

Ý thức về chuyện tìиɧ ɖu͙© của trẻ con đến sớm hơn rất nhiều so với suy nghĩ của người lớn, sự hiểu biết còn rất ít hơn nữa cách che che đậy đậy này càng gợi lên sự tò mò, nên trái lại Hiểu Nhu càng ghi nhớ rõ ràng hơn. Đợi đến khi bản thân mình đã thật sự hiểu rõ chuyện tìиɧ ɖu͙©, Hiểu Nhu nhớ lại rạp chiếu phim này thì lại có một loại xao động khó nói.

Chỉ là, rạp chiếu phim như vậy bây giờ làm gì còn nơi nào cho phép tồn tại chứ, chẳng phải đã bị cải tạo thành một rạp chiếu phim bình thường đây sao.

Trong lòng Hiểu Nhu thế mà lại có một chút thất vọng nho nhỏ.

Nếu đã khó có dịp được trở về trấn nhỏ thì Hiểu Nhu cũng tùy ý đi dạo một chút, xem thử địa phương đã từng quen thuộc đã biến thành bộ dạng gì, quán ăn ngon bí mật nằm trong con hẻm nhỏ liệu có còn ở nơi cũ hay không.

Cứ như vậy dạo chơi tùy ý, vậy mà cũng đi tới tận khi trời tối.

Hiểu Nhu lại quay trở về nơi đã từng là nhà mình, nhìn rạp chiếu phim vô cùng bình thường kia, thở dài, cô chuẩn bị trở về thành phố. Lúc này đột nhiên quai túi trong tay cô đứt ra, túi xách rơi trên mặt đất.

Một con chó hoang tưởng thứ Hiểu Nhu làm rơi là đồ ăn ngon nên đã cắn lấy túi của cô chạy đi, Hiểu Nhu sững sờ một lúc mới điên cuồng chạy đuổi theo.

Mãi cho đến một con ngõ nhỏ thì Hiểu Nhu mới chặn được con chó kia, lấy lại túi của mình, khi cô dựa theo trí nhớ quay về tới nơi thì Hiểu Nhu sợ đến ngây người.

Tòa nhà vốn dĩ đã bị cải tạo thành bãi đỗ xe vậy mà lại đang đứng sừng sững trước mắt.

Vậy rạp chiếu phim đâu?

Hiểu Nhu vội vàng nhìn sang đối diện, quả nhiên, trên tấm poster rất lớn trước cửa, nữ chính mặc bộ quần áo rách nát, để lộ ra cặρ √υ' to tròn, hai chân trắng bóng mở rộng, có thể nhìn thấy rõ ràng vùng tam giác bí ẩn cùng với đám rừng rậm đen nhánh.

Hiểu Nhu nuốt một ngụm nước bọt. Đây là cô đang nằm mơ sao?

Cô nhìn ra xung quanh, đường phố vô cùng vắng vẻ, mấy cửa hàng đã từng rất quen thuộc đều đóng chặt cửa, trên con đường không một bóng người, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Cảm giác này căn bản không giống với thời gian vừa chập tối, mà giống như là lúc nửa đêm.

Hiểu Nhu lấy điện thoại trong túi xách ra định xem đồng hồ, nhưng không biết từ lúc nào điện thoại đã chuyển sang trạng thái tắt máy, dù làm thế nào cũng không mở ra được.

Hiểu Nhu mạnh dạn suy đoán thử, hay là cô đã quay về quá khứ? Cô đưa tay véo mình một cái, không đau chút nào. Vậy có nghĩa, thật sự là mình đang nằm mơ? Nhưng cảnh trong mơ này lại có vẻ chân thật quá mức.

Hiểu Nhu cảm thấy hỗn loạn.

Cô nhìn chằm chằm rạp chiếu phim trước mặt kia, lại nhìn tấm poster, cô đi qua đi lại tại chỗ hai vòng rồi từ từ đi về bên đó.

Có lẽ chỉ là một giấc mộng, sau khi ngủ dậy thì cái gì cũng chưa xảy ra, ở trong mộng khám phá sự tò mò khi còn nhỏ, cũng không có chuyện gì đâu nhỉ.

Sau khi Hiểu Nhu nghĩ như vậy xong thì ngay lập tức không còn áp lực về tâm lý, cô đi tới chỗ bán vé.

Người bán vé là một người đàn ông lớn tuổi, trên mặt trải đầy nếp nhăn, trên mũi là một cặp kính lão, không biết đang xem sách gì. Nghe thấy tiếng bước chân, ông ta ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước quầy.

“Cho tôi một vé.” Hiểu Nhu mở miệng nói.

Ngay lập tức ánh mắt của người đàn ông kia trở nên đầy ẩn ý, đôi mắt vẩn đυ.c của ông ta đưa lên đưa xuống đánh giá Hiểu Nhu, ngay sau đó ông ta nở một nụ cười có thâm ý “10 tệ.”

Hiểu Nhu bị ánh mắt không đứng đắn của ông già kia nhìn mà đỏ mặt, cô vội vàng lấy 10 tệ từ trong túi đưa cho ông ta, nhận vé xong cô nhanh chóng chạy vào trong rạp, không quan tâm ánh mắt soi mói của ông già kia nữa.

Cũng không phải Hiểu Nhu chưa từng vào rạp chiếu phim này.

Tuy rằng lúc ấy trấn nhỏ này chỉ có một rạp chiếu phim tư nhân này, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào phim người lớn mà kiếm tiền, ban ngày ở đây vẫn có những hoạt động kinh doanh thông thường, cô còn từng vào đây xem《 Phi đội gà bay》 nữa mà. Vì thế cô biết, bởi vì không gian có hạn nên rạp chiếu phim này chỉ có một phòng chiếu, đi vào cửa lớn là thấy.

Lúc Hiểu Nhu đi vào thì trên màn hình phim đã bắt đầu rồi. Ngoại trừ ánh sáng phát ra từ màn hình lớn thì xung quanh hoàn toàn tối om.

Cô lần mò ra phía sau tìm bừa một chỗ ngồi.

Dù cho Hiểu Nhu đã coi chuyện tình hoang đường này là cảnh trong mơ, nhưng cảnh trong mơ này thật sự là chân thực quá mức, mang đậm tính thời gian. Ví dụ như ghế ngồi này, không hề mềm mại như những rạp chiếu phim hiện đại, tay vịn đều làm bằng gỗ, hay như vé xem phim cũng vẫn là giá của mười năm trước, lại càng không có quét mã QR trả tiền này nọ.

Sau khi Hiểu Nhu thầm cảm thán ở trong lòng một lúc xong thì bắt đầu tập trung xem bộ phim chiếu trên màn hình.

Là một bộ phim người lớn nên tình tiết đương nhiên cũng rất đơn giản: Nữ học sinh trẻ tuổi xinh đẹp bị một tên biếи ŧɦái theo dõi rồi hϊếp da^ʍ.

Nữ diễn viên có vẻ ngoài thuần khiết, mặc một bộ đồng phục kiểu Nhật, áo sơmi váy ngắn tràn đầy sức sống. Nhưng mà giờ phút này, nữ diễn viên xinh đẹp đang bị một người đàn ông không quen biết thô bạo đè trên mặt cỏ, đôi tay dày rộng thô ráp của hắn vuốt ve toàn thân cô gái.

“Đừng mà, đừng mà, cứu tôi với!” Nữ diễn viên cố gắng làm ra vẻ giãy giụa, tiếng cầu cứu yếu đuối đáng thương từ trong hệ thống âm thanh của rạp truyền vào trong tai mỗi người xem. Nhưng mà khán giả cũng giống như người đàn ông đang cưỡi trên người cô gái nhỏ kia, nghe được tiếng kêu cứu đáng thương của cô nhóc thì không những không mềm lòng mà ngược lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“TᏂασ mẹ, xé nát quần áo của con bé ra đi!” Hiểu Nhu nghe thấy có người xem ngồi gần đó đang nhỏ giọng nói thầm, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn.

Tựa như là nghe được tiếng cổ vũ của người xem, người đàn ông kia ra tay tàn nhẫn, ‘Xoẹt’ một tiếng, bộ đồng phục bị xé mở hoàn toàn, thân hình trắng nõn của nữ diễn viên hiện lên trên màn hình lớn, ngay lập tức trong phòng chiếu vang lên những tiếng huýt sáo.

“Mẹ nó! Lột cả áσ ɭóŧ của con bé xuống đi!”

“Bóρ ѵú cô bé đi!”

Tiếng trầm trồ, khen ngợi vang lên hết đợt này đến đợt khác, Hiểu Nhu nghe mà mặt đỏ tai hồng.

Lúc này đột nhiên quanh Hiểu Nhu tối sầm lại, một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Hiểu Nhu.

Hiểu Nhu liếc mắt quan sát, là một người trung niên hơi mập.

Phim vẫn đang tiếp tục, nam diễn viên đột nhiên kéo áσ ɭóŧ của nữ diễn viên ra, ngay lập tức thịt vυ' trắng trẻo mềm mại như bánh bao bật ra đập vào mắt mọi người. Hắn thành thạo mà lột sạch quần áo còn thừa của nữ diễn viên, ngay đến chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ mỏng manh đáng thương kia cũng không buông tha, toàn thân từ trên xuống dưới của nữ diễn viên chỉ còn lại một nhúm lông đen của chính mình chỗ vùng tam giác che đậy chút ít, trên bãi cỏ xung quanh đều là vải dệt rách nát.

Nữ diễn viên diễn vô cùng chuyên nghiệp. Khóe mắt cô ngấn lệ, dưới ánh đèn đường tối tăm có vẻ rất điềm đạm đáng yêu, càng khiến thú tính của người đàn ông bùng nổ.

Nam diễn viên bóp lấy vυ' của nữ diễn viên, chà đạp thô bạo, “Mẹ nó, ông đây đi theo cưng lâu như vậy rồi nên cũng biết cưng là một con da^ʍ phụ thèm ȶᏂασ, hôm nay ông đây sẽ chơi chết cưng.” Nam diễn viên há miệng cắn lên bầu ngực sữa của nữ diễn viên, vừa ngậm vừa liếʍ, tay cũng không để yên mà sờ lên bắp đùi trơn bóng của nữ diễn viên.

“A… Đừng mà… Đừng mà…” Nữ diễn viên vặn vẹo đong đưa hai chân.

Hiểu Nhu không nhịn được mà kẹp chân lại, cô nhập tâm quá mức đến nỗi phía dưới đã ướt nhoe ướt nhoét.

Đột nhiên, cô cảm nhận được một bàn tay đang sờ lên đùi cô.

“Em gái nhỏ, đi xem loại phim này một mình, có phải đang rất cô đơn đúng không?” Chính là người đàn ông đã ngồi xuống cạnh Hiểu Nhu trước đó.

Hiểu Nhu gạt tay ông ra, “Đừng làm vậy.”

Người đàn ông không để ý tới sự ngăn cản không chút sức lực này của Hiểu Nhu, bàn tay vẫn tiếp tục sờ soạng bắp đùi của Hiểu Nhu, càng lúc càng đi lên trên, càng lúc càng lần vào trong.

“Đã ướt rồi nha…” Người đàn ông kia đã sờ tới qυầи ɭóŧ của Hiểu Nhu, ướt nhẹp cả một mảng lớn.

“Đừng, đừng sờ nữa.” Hiểu Nhu cẩn thận nhìn xung quanh, hai chân kẹp chặt, không cho người đàn ông tiến vào trong thêm nữa.

“Có gì mà phải xấu hổ, cưng xem đi cưng đã ướt đến như vậy rồi, chú sẽ làm cho cưng cảm thấy vô cùng dễ chịu.” Ngón tay người đàn ông quét nhẹ lên mu l*и của Hiểu Nhu qua lớp vải quần đã bị dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt, cọ quét khiến cho hô hấp của Hiểu Nhu trở nên hỗn loạn, qυầи ɭóŧ càng trở nên ướŧ áŧ hơn.

“Lại ướt hơn rồi, đúng là da^ʍ phụ mà.” Rõ ràng người đàn ông vô cùng hài lòng với phản ứng của Hiểu Nhu, tay ông cứ như vậy mà bị kẹp giữa hai chân non mềm của Hiểu Nhu, dâʍ ɭσạи nơi riêng tư của thiếu nữ tùy theo ý mình.

“A! A! Đừng cắm vào mà!” Nữ diễn viên trên màn hình chiếu bị người đàn ông tách hai chân ra thật rộng, hình ảnh chiếu gần lại, nơi riêng tư của cô gái hiện lên rõ ràng trên màn hình lớn, hai ngón tay của người đàn ông thích ý mà ra ra vào vào âʍ ɦộ của cô gái, âʍ ɦộ và ngón tay lấp lánh dâʍ ɖị©ɧ trong suốt được đặc tả rõ ràng.

Hiểu Nhu bị hình ảnh ấy tác động mạnh mà hô hấp càng thêm dồn dập, lỗ nhỏ phun nước ào ạt.

“Sao thế, hâm mộ à? Cái l*и nhỏ của em gái cũng muốn được ăn gì đó đúng không, chú sẽ thỏa mãn cưng.” Người đàn ông cười da^ʍ tà, ngón tay cong lại, qυầи ɭóŧ mỏng manh đã bị kéo sang một bên, ngón tay mập mạp bắt đầu móc nhẹ âʍ ɦộ của cô nhóc. “Nào, dạng chân ra đi, chú cũng sẽ cho cưng hai ngón tay để nếm thử.”

“Đừng mà… Đừng đâm vào…” Hiểu Nhu giữ chặt tay người đàn ông, nhỏ giọng cầu xin.

“Hửm? Không cần sao?” Người đàn ông cũng không tiếp tục xông vào, ngón tay ngọ nguậy, lần sờ trong bụi cỏ đen nhánh của Hiểu Nhu, tìm được một viên thịt nhỏ trơn mềm, đầu ngón tay chuẩn xác mà đè lại nó rồi nhẹ nhàng day ấn.

“A…” Hiểu Nhu kêu nhỏ một tiếng, hai chân không kiềm chế được mà run rẩy, trong nháy mắt đã tách sang hai bên, để người đàn ông thừa dịp tiến vào.

“Thế này không phải là mở ra rồi sao?” Người đàn ông trung niên cười da^ʍ dật, ngón tay đi tới cửa l*и, quét một chút dâʍ ŧᏂủy̠, cắm thẳng vào trong.

“Ưm…” Hiểu Nhu rêи ɾỉ nho nhỏ, ngón tay mập mạp của người đàn ông căng lối vào chật hẹp của cô ra, vách thịt mềm dẻo đè ép lên ngón tay người đàn ông từ mọi phía.

“Hô, l*и nhỏ này bót thật nha, chẳng lẽ vẫn còn trinh hả?” Đối với sự chặt khít của cô nhóc, người đàn ông vừa vui sướиɠ vừa rất hài lòng, ông thọc ngón tay của mình vào sâu hơn nữa. “Nhiều nước thật đấy, vừa ướt vừa trơn. A a, quả nhiên không phải gái trinh, nếu không thì một cô nhóc như cưng cũng sẽ chẳng nứиɠ lên mà tới đây xem loại phim này một mình.”

Người đàn ông cảm thấy có phần đáng tiếc với việc Hiểu Nhu không còn trinh, động tác càng trở nên tàn nhẫn hơn, hai ngón tay thọc mạnh tới, toàn bộ ngón tay đâm vào trong huyệt thịt ướt nhẹp hoàn toàn. “Nếu không phải gái trinh thì chú cũng không cần khách sáo nữa, ngoan ngoãn nhấm nháp ngón tay của chú đi, đảm bảo sẽ làm cưng hài lòng.” Ngón tay của ông chú trung niên bắt đầu ngọ nguậy chơi đùa trong âʍ ɦộ của Hiểu Nhu.

Hiểu Nhu bị hai ngón tay của một ông chú xa lạ cắm cho tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠, hai đùi không còn nghe sự sai khiến của cô nữa mà càng lúc càng mở rộng ra, cuối cùng quả thực đã biến thành tư thế dạng rộng háng để ông chú xa lạ kia đùa bỡn tùy ý.

“Nào, cũng an ủi cho chú một chút đi.” Người đàn ông cắm ngón tay trong l*и Hiểu Nhu ra ra vào vào vẫn không thỏa mãn, còn kéo lấy bàn tay non mềm của Hiểu Nhu ấn lên háng mình.

“Mau, mau xoa cho chú đi!” Không biết từ lúc nào mà người đàn ông đã lôi cây gậy thịt cương cứng của mình ra ngoài.

Trong tầm nhìn mờ tối, Hiểu Nhu trông thấy một cái dươиɠ ѵậŧ đen tuyền ngẩng đầu dựng đứng, còn người đàn ông thì đang kéo tay mình hướng về phía đó. “Không…” Hiểu Nhu khẽ giọng phản kháng, nắm chặt tay lại.

Thế nhưng người đàn ông trung niên kia lại có rất nhiều biện pháp để trị cô, ngón tay của ông đang cắm trong l*и Hiểu Nhu giật giật, sờ đến một nơi nhô lên khác lạ, ông chọc mạnh vào nơi đó hai cái, ngay lập tức toàn thân Hiểu Nhu run lên, hai chân như bị hoảng sợ mà căng ra, cô phát ra một tiếng rêи ɾỉ cao vυ't, bàn tay đang nắm chặt kia cũng tự nhiên mà buông lỏng.

Người đàn ông lập tức nắm lấy cơ hội, ấn tay Hiểu Nhu lên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của mình “Xoa cho ông đây!” Nói xong ông nắm tay Hiểu Nhu vuốt lên vuốt xuống.

Dươиɠ ѵậŧ của ông chú xa lạ này cũng giống ông béo tốt mập mạp, cây gậy thô béo kia nằm trong lòng bàn tay cô vừa cứng vừa nóng, cọ xát từ trên xuống dưới khiến cho ngay cả lòng bàn tay của cô cũng trở nên nóng hổi.

Lặng lẽ, người đàn ông buông lỏng sự kìm hãm đối với Hiểu Nhu, nhưng dường như Hiểu Nhu không hề nhận ra mà vẫn dựa theo quán tính tiếp tục tuốt dươиɠ ѵậŧ cho ông chú xa lạ kia. Ngón tay người đàn ông bên trong âʍ ɦộ của Hiểu Nhu cũng hoạt động nhanh hơn, hai người cứ như vậy thủ da^ʍ cho nhau giữa nơi công cộng, say mê chìm đắm.

Đột nhiên, trước ngực của Hiểu Nhu xuất hiện hai bàn tay dày rộng.

Một tay của ông chú kia còn đang cắm trong lỗ nhỏ của mình, vậy hai cái tay này từ đâu ra?

Hiểu Nhu sợ tới mức quay đầu nhìn, một nam thanh niên đang cười da^ʍ tà nhìn cô dâʍ ɭσạи với người xa lạ, hai bàn tay gã đang ra sức xoa bóp bầu vυ' căng trướng của cô.

“Người anh em, mang gái của mình tới đây chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ không sợ bị người khác chiếm lợi à.” Người thanh niên cho rằng Hiểu Nhu là tình nhân của người đàn ông trung niên kia, mang đến rạp chiếu phim để chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng nảy lên ý định uy hϊếp, muốn lợi dụng chiếm chút lợi ích.

Ai ngờ người đàn ông trung niên lại không hề kinh hoảng, ngược lại còn nhếch miệng cười, “Tôi làm gì tốt phúc đến mức có được gái ngon như vậy, không biết con mèo nhỏ này ở đâu, lén lút tới đây xem loại phim này, đang động dục đây này, tôi chỉ là ‘lấy việc giúp người làm niềm vui’ thôi.”

“Ha!” Có thể nói là người thanh niên vui mừng khôn xiết, “Vậy thì tôi cũng tới giúp ông một tay nhé.”

Nói rồi gã vuốt ve hai vυ' của Hiểu Nhu mạnh bạo hơn, chơi đùa khiến cho Hiểu Nhu tê ngứa, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói lời phản kháng “Mau, mau buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi người tới đó!”

“Ha ha, cưng kêu đi, cưng nhìn xem, nơi này ngoại trừ cưng thì đều là đàn ông, cùng lắm thì mọi người cùng nhau tới chơi cưng.” Người thanh niên hung tợn nói lời uy hϊếp.

Gã vừa nói như vậy thì ngay lập tức Hiểu Nhu không dám hé răng ra nữa, cô cắn chặt môi dưới, không dám phát ra một chút thanh âm nào.

Thấy Hiểu Nhu ngoan ngoãn nghe lời, người thanh niên vén áo Hiểu Nhu lên cao, bầu vυ' bị áσ ɭóŧ bao chặt dưới ánh sáng lờ mờ có vẻ tỏa sáng đặc biệt. Người thanh niên đẩy áσ ɭóŧ của Hiểu Nhu lên, bàn tay tóm lấy một bên vυ', xúc cảm vừa mềm vừa trơn mịn làm gã nhỏ giọng tán thưởng “Cặρ √υ' này đúng là cực phẩm”.

Rõ ràng người thanh niên là một tay già đời, gã nâng hai bầu vυ' của Hiểu Nhu lên rồi rung rung, cầu thịt trắng nõn nằm trong tay gã lắc lư tạo thành sóng nhũ mê người, nhụy hoa trên đỉnh tuyết trắng hồng nhuận kiều diễm, khiến người ta nhìn thấy mà muốn giày vò, đương nhiên người thanh niên cũng không định bỏ qua chúng, gã kẹp núʍ ѵú của cô vào giữa hai ngón tay, lấy lòng bàn tay cọ xát, sử dụng đủ mọi thủ đoạn.

Hiểu Nhu bị hai người đàn ông giở trò cả trên lẫn dưới, âʍ ɦộ chảy nước ào ào không ngừng.

“A… A… Đừng mà… Đau quá… Rút ra đi… A…”

Tiếng gào khóc thảm thiết của con gái khiến Hiểu Nhu ngước mắt nhìn lên màn hình lớn, màn chính đã bắt đầu rồi, âʍ ɦộ của nữ diễn viên đã bị dươиɠ ѵậŧ ngăm đen của người đàn ông cắm sâu vào trong, mép thịt bên ngoài bao lấy dươиɠ ѵậŧ thô to được quay đặc tả rất gần, Hiểu Nhu cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của tất cả mọi người bên trong rạp chiếu phim nặng nề hơn vài phần.

“Ông đây không nhịn được nữa, ông đây muốn đυ. cưng!” Người đàn ông to béo bị cảnh phim và lỗ l*и non mềm của Hiểu Nhu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng lúc, dươиɠ ѵậŧ cứng đến mức sắp bùng nổ, mã mắt phun ra hai giọt dịch nhờn, khao khát được cắm vào trong lỗ nhỏ. Ông đứng dậy, đi đến trước mặt Hiểu Nhu, ngay lập tức, một bóng đen bao trùm lên Hiểu Nhu.

“Không, không được…” Hiểu Nhu lắc đầu liên tục, muốn bỏ chạy thì lại bị người thanh niên phía sau ấn xuống ghế, giọng nói trầm thấp của gã vang lên bên tai Hiểu Nhu, “Da^ʍ phụ, tới đây xem phim không phải là muốn được ȶᏂασ hả? Các anh sẽ thỏa mãn cưng.”

Rõ ràng người đàn ông to béo đã có chút vội vàng, ông giữ lấy đầu gối của Hiểu Nhu, đè cô lún sâu vào trong ghế ngồi, dươиɠ ѵậŧ mập mạp của mình thì thuận thế đâm lên cửa l*и của Hiểu Nhu, cọ quét qua lại hai cái bên ngoài rồi phá mở cửa vào đâm tới.

“Ưm a…” Bị dươиɠ ѵậŧ mập mạp nhồi đầy căng chặt, Hiểu Nhu không chịu nổi phải rêи ɾỉ ra tiếng.

“A… Bót thật… Sướиɠ quá!” Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông to béo bị âʍ đa͙σ chặt khít của thiếu nữ bao lấy rồi hút, quả thực là sướиɠ đến lên mây, ông thúc mạnh hông về phía trước để cả cây dươиɠ ѵậŧ của mình chôn sâu vào trong lỗ l*и ngập đầy nước da^ʍ sền sệt, ép cho nước da^ʍ phải tràn ra bên ngoài.

“A… A… Cắm sâu quá… Thọc tới rồi! Tử ©υиɠ bị chú đâm tới rồi!” Hiểu Nhu khẽ thét lên một tiếng cao vυ't.

“Mẹ, kêu da^ʍ như vậy, ông đây cũng không chịu nổi nữa.” Người thanh niên hâm mộ mà nhìn người đàn ông to béo đâm lút cán dươиɠ ѵậŧ vào trong lỗ l*и của thiếu nữ, gã xoay đầu của Hiểu Nhu sang, gặm cắn đôi môi xinh đẹp của Hiểu Nhu, hút lấy từng dòng nước bọt ngọt ngào của thiếu nữ, hai ngón tay càng kẹp núʍ ѵú của Hiểu Nhu mạnh hơn.

“Ha… A… A…” Người đàn ông to béo sung sướиɠ mà rêи ɾỉ không ngừng, “Cái l*и này tuyệt thật, sướиɠ chết đi được, lại còn nhiều nước da^ʍ như vậy nữa, nhìn là biết trời sinh là một con điếm đê tiện bị đàn ông ȶᏂασ chết.”

“Ô… Ô…” Nghe người đàn ông không ngừng thốt ra những từ ngữ nhục mạ, Hiểu Nhu muốn phản bác nhưng không biết làm sao khi cái miệng nhỏ đã bị người ta bịt kín, đầu lưỡi cũng bị đối phương quấn chặt lấy, mυ'ŧ liếʍ khiến lưỡi cô tê rần.

Trong nháy mắt, Hiểu Nhu có cảm giác như bản thân nhập vào nhân vật nữ trong phim, trong âʍ đa͙σ bị dươиɠ ѵậŧ nhồi đầy, cảm giác bị thọc vào rút ra cũng vô cùng chân thật, cô đang bị một người đàn ông xa lạ đè trên ghế ngồi cưỡиɠ ɧϊếp điên cuồng. Nhưng rồi sau đó, Hiểu Nhu lại đau khổ mà tỉnh táo lại, so với nhân vật nữ chính trong phim kia thì cô còn thảm hơn.

Người ta thì chỉ có một, còn cô thì phải đối phó tận hai cái.