Cưỡng Bức Trong Phòng Tắm

Chương 9

Dươиɠ ѵậŧ của Trần Hổ mới rút ra khỏi động thịt của Hiểu Nhu thì ngay lập tức Trần Thiết Xuyên đã tiếp nhận vị trí, dươиɠ ѵậŧ thô to tiến quân thần tốc, tự mình trải nghiệm cảm giác được lỗ l*и mấp máy liếʍ mυ'ŧ.“A… A… Dươиɠ ѵậŧ lại vào rồi…” Hiểu Nhu còn đang chìm trong cao trào, dươиɠ ѵậŧ của Trần Thiết Xuyên đã không nhịn được mà chuyển động, tàn nhẫn cọ xát lên vách thịt non mềm đang co rút, làm hai người đều kêu da^ʍ không ngừng.

“Ha… A… Dươиɠ ѵậŧ lớn của chú Xuyên Tử tới đây… Ướt ghê nha… Chú Xuyên Tử đút cho cái l*и da^ʍ này ăn dươиɠ ѵậŧ nhé… Để cháu sướиɠ lên mây luôn… Ha… TᏂασ… TᏂασ…”

Nửa người trên của Hiểu Nhu còn đang mềm oặt ngã vào ngực Trần Hổ thế nhưng hai đùi đã lại bị giữ chặt banh rộng ra, quả thật giống như Trần Hổ đang bế Hiểu Nhu đưa cho Trần Thiết Xuyên chơi.

Lần này Trần Thiết Xuyên vẫn vô cùng kích động như lúc trước, vừa thọc vào đã dập mấy chục phát làm cho thời gian lêи đỉиɦ lần này của Hiểu Nhu đặc biệt dài, nửa người dưới không thể kìm được mà run rẩy.

“A… A… A… A… Chú Xuyên Tử… Sao vừa vào đã nhanh như vậy rồi… L*и cháu xót quá…”

Trần Thiết Xuyên xoa mông cô, thở hồng hộc mà trả lời “Không phải da^ʍ phụ cưng thích dươиɠ ѵậŧ mau chóng ȶᏂασ cưng hả… Hô… Hô… Sướиɠ quá… Cái l*и non này hút giỏi quá… Chú Xuyên Tử sắp bị da^ʍ phụ cưng hút sướиɠ chết rồi…”

Trần Thiết Xuyên tiếp nhận Hiểu Nhu từ trong tay Trần Hổ, để một chân của Hiểu Nhu chống xuống đất, một chân thì nâng lên, ra sức thúc vào lỗ l*и từ dưới lên trên. “Nói! Dươиɠ ѵậŧ của chú Xuyên Tử ȶᏂασ cưng có sướиɠ không?”

Trần Thiết Xuyên còn để ý chuyện vừa nãy Hiểu Nhu bị Trần Hổ ȶᏂασ mà lớn tiếng kêu sướиɠ, trong lòng cũng quyết tâm muốn Hiểu Nhu phải nói ra lời giống như vậy.

“Sướиɠ ạ… Dươиɠ ѵậŧ lớn của chú Xuyên Tử ȶᏂασ cháu sướиɠ lắm…” Hiểu Nhu bị chơi mà mềm oặt cả người, cô vươn tay ôm cổ Trần Thiết Xuyên, kêu “Á… Á…” mà trả lời gã.

“Có thích dươиɠ ѵậŧ của chú Xuyên Tử không?”

“Thích… Rất thích ạ…” Hiểu Nhu đã hoàn toàn không còn lý trí.

“Mẹ nó, da^ʍ không chịu nổi.” Trần Thiết Xuyên bị thanh âm vừa mềm mại vừa dâʍ đãиɠ của Hiểu Nhu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gã giữ chặt mông của Hiểu Nhu rồi thúc mạnh lên trên, thân thể của Hiểu Nhu lại bị treo lơ lửng trên không, bị gã vừa ȶᏂασ vừa đưa tới bên cạnh một cái cây cổ thụ, Trần Thiết Xuyên đè cô lên thân cây rồi đưa đẩy hông mà nắc.

“Chú Xuyên Tử cũng rất yêu cái l*и da^ʍ của cưng… A… A… Sao lại ȶᏂασ sướиɠ như thế chứ… Shh shh… Sướиɠ chết mất… Da^ʍ phụ giỏi quá nha…”

Lúc này miệng lưỡi của Hiểu Nhu đã trở nên khô khốc, tiếng kêu cũng nhỏ đi không ít, cô chỉ có thể cố gắng ôm chặt Trần Thiết Xuyên để mình không ngã, dựa lên vai gã mà nhỏ giọng ưm a.

Trần Thiết Xuyên nâng một chân cô lên ȶᏂασ được một lúc thì cảm thấy không đủ thỏa mãn nên nâng cả hai đùi của cô lên, sau đó càng thêm vui sướиɠ mà dâʍ ɭσạи Hiểu Nhu. Hiểu Nhu sắp mềm thành một vũng nước, bị hai người ȶᏂασ luân phiên thì thể lực của Hiểu Nhu cũng đã hao hết, lúc này cô chỉ có thể nghe người đàn ông này kêu gào vì sung sướиɠ, bất lực mà tiếp thu sự gian da^ʍ của người đàn ông.

Cứ thế ba người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, màn trời chiếu đất, tận hưởng sung sướиɠ mà dã hợp tại nơi hoang tàn vắng vẻ trong rừng này, tiếng rêи ɾỉ nam nữ xen lẫn với nhau vang khắp khu rừng mãi không dứt.

Khi Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên được thỏa mãn hai lần thì mới xong việc hoàn toàn, sau khi kết thúc Hiểu Nhu đã tinh bì lực tẫn mà ngã rạp trên mặt đất, hai mắt chết lặng nhìn chằm chằm lên không trung, dịch trắng chảy ra khỏi lỗ l*и tích thành một bãi dưới thân cô.

Hai người chú bác giúp Hiểu Nhu dọn dẹp đơn giản một chút, mặc lại quần áo cho cô, đưa cô về chỗ Năm dặm tùng lúc trước, bàn vẽ của Hiểu Nhu còn ném ở gần đấy.

Trần Hổ chỉ cho Hiểu Nhu đường về nhà còn mình và Trần Thiết Xuyên xuống núi về trước. Dáng vẻ hiện tại của Hiểu Nhu nếu đi cùng hai người đàn ông thì dù là ai cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, ba người cần phải tách ra.

“Nếu về mà cưng dám nói bậy thì chúng ta sẽ đưa mấy bức ảnh kia tung lên mạng, để đàn ông cả thế giới này đều nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của cưng, đến lúc đó cưng đi đến đâu cũng sẽ có đàn ông đến cưỡиɠ ɧϊếp cưng!” Trước khi đi, Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên lại uy hϊếp cô một lần nữa sau đó mới lặng lẽ chạy đi.

Hiểu Nhu nhặt lại bàn vẽ của mình, mang theo cơ thể dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, mỏi mệt lê bước đi về phía chân núi.

Thực chất con đường kia không xảy ra sụt lở, nếu Hiểu Nhu không quá tin tưởng Trần Hổ thì có lẽ đã tránh được kết cục bị luân gian hôm nay.

Hiểu Nhu biết vậy nhưng cũng không có cách nào thay đổi được chuyện đã xảy ra.

Mỗi một bước đi của cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong âʍ ɦộ lại trào ra từng đợt, theo bắp đùi trượt xuống phía dưới, cảm giác dính nhớp trơn trượt làm Hiểu Nhu không thoải mái.

Hiểu Nhu nhớ tới cách không xa con đường này có một con suối, cô quyết định đi vòng ra suối rửa sạch phía dưới trước, nếu không cô sợ lúc về tới nhà chú cô thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng đã chảy tới gót chân.

Đi từ Năm dặm tùng xuống Hiểu Nhu mới phát hiện đã qua nửa ngày, ánh mặt trời chiếu rọi làm cho nước suối trở nên ấm áp. Cô đi ra sau một tảng đá lớn rồi ngồi xổm xuống, lặng lẽ cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ của mình ra, vốc nước rửa sạch âʍ ɦộ.

Quả nhiên qυầи ɭóŧ của cô đã dính nhoe nhoét tϊиɧ ɖϊ©h͙, hai mép âʍ ɦộ thì sưng đỏ cả lên. Hiểu Nhu đau lòng mà sờ sờ cửa l*и của mình, chất lỏng trắng đυ.c theo nước chảy ra ngoài.

Đúng lúc này, đột nhiên trước ngực của Hiểu Nhu xuất hiện một bàn tay thô ráp, âʍ ɦộ vốn đã bị sử dụng quá độ không khép được miệng lại nuốt vào một thứ đồ vật nóng rực.

Hiểu Nhu sợ tới mức kêu to lên “A… Ai đó?!”

Đáp lại cô là tiếng thở dốc nặng nề bên tai, Hiểu Nhu quay đầu nhìn thì kinh ngạc đến biến sắc, “Đường gia gia, sao ông lại ở đây ạ?!”

Lão già đánh lén sau lưng Trần Hiểu Nhu tên là Trần Phàn, là anh họ của ông nội Hiểu Nhu, từ nhỏ Hiểu Nhu gọi ông là Đường gia gia. Quan hệ giữa hai nhà ông nội Hiểu Nhu và Đường gia gia luôn rất tốt, có thể nói là thân như một nhà, từ nhỏ Hiểu Nhu luôn coi Đường gia gia như ông nội của mình.

Nhưng hiện tại, thậm chí Hiểu Nhu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì dươиɠ ѵậŧ của Đường gia gia đã cắm vào âʍ ɦộ của cô rồi.

“A… A… Nhóc con, cháu chặt quá đấy… A… A… Trơn ghê…” Trần Phàn ngồi xổm ở phía sau Hiểu Nhu, thúc mông về phía trước để dươиɠ ѵậŧ của mình thọc sâu vào trong l*и của cô nhóc con.

“A… A… Đường gia gia, ông làm gì vậy ạ… Mau rút ra đi ạ!” Vốn dĩ âʍ ɦộ của Hiểu Nhu đã bị nông rộng nên mới khiến Trần Phàn thừa cơ hội, dươиɠ ѵậŧ của ông chỉ thọc một chút đã có thể đi vào, sung sướиɠ đảo loạn bên trong.

“Làm gì hả? Đương nhiên là ȶᏂασ cháu rồi!” Lão già gầy nhom ôm chặt cơ thể của cô gái nhỏ, dươиɠ ѵậŧ của ông dùng hết sức mà cắm lút cán liên tục vào trong l*и của cô.

“Á… Không được… Đường gia gia, cháu xin ông rút ra đi mà… Chúng ta… Chúng ta đang lσạи ɭυâи đó…” Nếu là bình thường thì Hiểu Nhu có đủ khả năng để đẩy ông ra nhưng Trần Phàn lại chọn quá đúng lúc, cô vừa mới bị hai người đàn ông cường tráng cưỡиɠ ɧϊếp luân phiên, toàn thân bủn rủn không có sức lực, âʍ ɦộ cũng vô cùng yếu ớt nếu không thì đã không để cho lão già Trần Phàn này lợi dụng được.

“Ông thấy cháu ăn dươиɠ ѵậŧ của chú ruột sướиɠ lắm mà, sao đến lượt Đường gia gia thì lại không muốn ăn?” Trần Phàn hung tợn mà dập cho Hiểu Nhu hai cái, lời vừa nói ra đã khiến cho Hiểu Nhu sợ tới mức mặt trắng bệch.

Tại sao Đường gia gia lại biết chuyện của cô và chú?

Trần Phàn thấy mặt cô tái nhợt đi thì cười ha ha. Ông cũng không ngờ vốn dĩ tối hôm trước ông định đến thăm hai chú cháu, kết quả trời vừa mới sẩm tối thì Trần Nguy Nga đã không thể đợi mà ôm Hiểu Nhu lên giường làm việc, ông đúng lúc đứng ở góc tường nghe thấy tất cả, cứ thế tóm được nhược điểm.

Song Trần Phàn lại tiếp tục ném thêm một quả bom “Mà không phải cháu vừa cùng Hổ Tử và Xuyên Tử chơi đùa sung sướиɠ lắm hả! Hiểu Nhu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Đường gia gia mới là người nhà của cháu, để mấy thằng ất ơ chơi thì không bằng để người nhà làm cho cháu sướиɠ.”

Hiểu Nhu cảm thấy trong đầu nổ “ầm” một tiếng, đầu óc trở nên trống rỗng. Thì ra Đường gia gia vẫn luôn đi theo sau bọn họ sao? Thế nhưng ông lại không cứu mình.

Đương nhiên Trần Phàn sẽ không cứu cô.

Thời trẻ Trần Phàn là một tên da^ʍ dê, cho dù già rồi thì cũng là một lão da^ʍ dê. Năm nay ông đã hơn 60, cho dù có không cam lòng thì cũng đã tới độ tuổi có lòng mà không có sức, ông cũng không biết đã bao nhiêu năm mình không được hưởng thụ mùi vị cái l*и của phụ nữ.

Mỗi ngày Trần Phàn đều nhìn cái thứ thô to nhưng mềm nhũn kia của mình rồi cảm thán rốt cuộc thì mình cũng không thoát được số phận già nua. Cây bảo đao đã từng khiến cho không biết bao nhiêu người phụ nữ phải khóc lóc xin tha vậy mà cũng đã đến lúc phải thu vào vỏ bảo dưỡng, cho dù thỉnh thoảng có cứng lên cũng không có người đàn bà nào để cho ông chơi, khiến trong lòng ông cảm thấy rất trống rỗng.

Thế nhưng Trần Phàn không ngờ sẽ có một ngày này.

Ông không ngờ cháu họ của mình lại dâʍ đãиɠ đến mức lên giường với chú ruột! Đêm hôm đó ông ở bên ngoài nghe lén tiếng động làʍ t̠ìиɦ của hai người, dươиɠ ѵậŧ già nua đã nghỉ ngơi nhiều năm bỗng chốc kêu gào muốn được ȶᏂασ một cái l*и non mềm, cứ thế Trần Phàn cương cả đêm, đến nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện muốn ȶᏂασ Hiểu Nhu.

Sáng nay ông thấy Hiểu Nhu lên núi một mình, vốn đang nghĩ không biết có thể đánh lén hay không thì không ngờ đã bị người khác nhanh chân chiếm trước.

Có điều trong nháy mắt Trần Phàn đã nghĩ tới một phương pháp khác.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Dù sao ông cũng đã lớn tuổi, nếu không đủ khỏe sẽ để người chạy mất, chi bằng chờ đến khi cô nhóc bị cưỡиɠ ɧϊếp đến mức suy yếu không còn sức lực rồi ông mới ra tay.

Quả nhiên mọi chuyện đều đúng như dự đoán của Trần Phàn, Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên hoàn toàn không biết lão già Trần Phàn đi theo sau bọn họ, ông tìm một nơi cao nhìn thấy rõ ràng cả quá trình bọn họ gian da^ʍ Hiểu Nhu.

Trần Phàn vừa rình xem vừa thầm mắng Hiểu Nhu đúng là da^ʍ phụ, bị hai người kia chơi đùa mà liên tục bày ra vẻ mặt lẳиɠ ɭơ, rồi ông lại ghen tị với sức lực của Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên có thể ȶᏂασ cho Hiểu Nhu tơi bời.

Thế nhưng hiện tại, mơ ước của Trần Phàn đã trở thành sự thật, ông ôm suy nghĩ muốn chơi bao nhiêu thì chơi bấy nhiêu mà ra sức thọc vào rút ra trong l*и của Hiểu Nhu, không để lãng phí một giây một phút.

“A… A… Ha…” Trần Phàn đã cao tuổi, dươиɠ ѵậŧ cũng đủ thô to chỉ là độ cứng không thể so với những người chú bác kia, thế nhưng điều đó lại khiến Hiểu Nhu cảm thấy thoải mái hơn một chút, chỉ là âʍ ɦộ lại bị người ta xâm phạm, nhất thời trong lòng Hiểu Nhu vẫn khó tiếp thu.

“Chổng mông lên, bám tay vào tảng đá đi.” Rốt cuộc thì Trần Phàn cũng đã già rồi, tư thế ngồi xổm tiêu hao không ít thể lực của ông, ông để Hiểu Nhu bám vào tảng đá quay lưng về phía ông, rồi cứ như vậy ông đứng dưới dòng suối tàn nhẫn mà ȶᏂασ cháu gái mình. Bàn tay nhăn nheo của ông vuốt ve vυ' của Hiểu Nhu qua lớp áo, nói với cô bằng giọng dụ dỗ “Dù sao cũng đã ăn dươиɠ ѵậŧ của chú ruột… Dươиɠ ѵậŧ của mấy thằng ất ơ cũng ăn rồi… Giờ ăn thêm một cây dươиɠ ѵậŧ của Đường gia gia cũng đâu có sao… Ha… A… Lỗ l*и chặt quá!”

Trần Phàn ôm chặt mông Hiểu Nhu, nắc phành phạch mấy trăm cái rồi bắn vào trong l*и của Hiểu Nhu, toàn bộ quá trình gian da^ʍ cùng lắm cũng chỉ tầm năm phút, điều này làm cho Trần Phàn lại tiếc nuối về tuổi trẻ không trở lại thêm lần nữa.

Trần Phàn xong việc nhanh thì trái lại làm cho Hiểu Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất bản thân không phải tiếp tục trải qua khoảng thời gian dâʍ ɖu͙© lâu dài.

Hiểu Nhu cười nhạo chính mình vậy mà còn có thể tìm niềm vui trong nỗi khổ.

Trần Phàn nghỉ ngơi trong chốc lát rồi nhét căn dươиɠ ѵậŧ đã mềm nhũn của mình vào trong quần, còn thuận tay cầm luôn cái qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hiểu Nhu đi, ra lệnh cho cô “Ngày mai đến nhà ông, nếu không ông sẽ nói chuyện cháu gian díu với mấy người chú bác kia cho mọi người biết! Trong tay ông có ảnh chụp của cháu cùng Hổ Tử và Xuyên Tử đấy.”

Sờ soạng cặp mông Hiểu Nhu một lát rồi Trần Phàn nhìn ngó xung quanh, vội vàng chuồn đi.

Hiểu Nhu bám vào tảng đá từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong âʍ ɦộ cùng nhỏ giọt tí tách xuống dòng suối chảy róc rách.

Lúc này Hiểu Nhu không dám vì bất cứ chuyện gì mà kéo dài việc xuống núi nữa, giờ đây cô rất sợ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô chạy một mạch về nhà chú mình.

Cũng may bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, trong thôn không có mấy ai ở trên đường, thỉnh thoảng có vài người đột nhiên xuất hiện đều khiến Hiểu Nhu trông gà hoá cuốc, cô cứng đờ mà nói chuyện vài câu rồi lại chạy đi.

Hiểu Nhu chạy thẳng một mạch về nhà chú rồi khóa trái cửa lại, lúc này mới cảm thấy hoàn toàn an tâm. Cô dựa lưng vào cửa rồi trượt xuống ngồi trên đất, hai tay ôm lấy đầu gối mà khóc rấm rứt, để cho tất cả những uất ức phải chịu hôm nay theo tiếng gào khóc mà phát ra ngoài.

Nhưng đợi đến khi Hiểu Nhu khóc đủ rồi thì vẫn còn một đống phiền toái đang chờ cô xử lý.

Cô xé tờ giấy mà sáng nay để lại cho chú thành từng mảnh, coi như chính mình chưa từng ra khỏi cửa.

Quần áo hôm nay mặc cần phải giặt thật kỹ, không nói tới đất cát ở trong rừng bám vào mà nhất là quần vì không có qυầи ɭóŧ ngăn cách mà bị dính nhoe nhoét chất nhầy trắng đυ.c chảy ra sau đó.

Xử lý xong quần áo, Hiểu Nhu vẫn còn hai vấn đề phiền phức.

Hôm nay, trong một ngày mà Hiểu Nhu bị cưỡng chế phải ăn ba cây dươиɠ ѵậŧ khác nhau, âʍ ɦộ bị nông rộng thì không nói nhưng lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn bên trong cơ thể khiến Hiểu Nhu không thể lấy ra hết. Vốn tưởng rằng đã rửa rất sạch nhưng mỗi lần Hiểu Nhu đi vệ sinh thì đều có tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại chảy ra, nếu cứ thế này thì tối nay khi chú cô về kiểm tra, chỉ cần nhìn thấy tình trạng thê thảm của âʍ ɦộ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ không lấy ra hết ở bên trong thì sẽ biết được mọi chuyện.

Hiểu Nhu bôi đầy thuốc mỡ tiêu sưng lên cả trong lẫn ngoài âʍ ɦộ, mong là nó có thể giúp khôi phục lại tình trạng ban đầu một cách kỳ tích trước khi chú cô về, sau đó cô lại cố vắt hết óc để nghĩ ra cách che dấu, cuối cùng tinh bì lực tẫn mà ngủ gục trên giường.

Giấc ngủ này kéo dài tới hoàng hôn, cũng là lúc chú của cô trở về.