Vũ Hoàng Huy vòng tay ra sau lưng của Kiều Hạ Linh cởi bỏ móc áo ngực của cô ra, chiếc áo được nới lỏng dây áo ngực rơi xuống khỏi bả vai của Kiều Hạ Linh quả là một cảnh tượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác của Vũ Hoàng Huy.Kiều Hạ Linh thì đỏ ửng mặt lên cô đưa tay giữ chiếc áo nhỏ che chắn trước ngực mình lại: “Chú… chú đừng nhìn có được không?”.
Vũ Hoàng Huy khẽ cười: “Ngực con đẹp như vậy không cho nhìn chẳng khác nào cực hình, hôm nay chú không chỉ muốn nhìn mà còn muốn được sờ vào, được liếʍ nó, mυ'ŧ nó, cắn nó cho thỏa du͙© vọиɠ của mình nữa cơ”.
Chỉ nghe Vũ Hoàng Huy nói thôi mà cơ thể của Kiều Hạ Linh như có trăm ngàn con kiến đang bò ngứa ngáy đến từng tấc da thịt: “Chú hay là… chúng ta tắt đèn đi có được không?”.
Vũ Hoàng Huy nhíu mày: “Chú già chú xấu đến độ con không muốn nhìn sao Hạ Linh?”.
Kiều Hạ Linh liền lắc đầu đáp: “Không phải, chú rất là đẹp trai nha chỉ là… con ngại, đây là lần đầu tiên của con”.
Vũ Hoàng Huy nghe thấy đây là lần đầu tiên của Kiều Hạ Linh thì du͙© vọиɠ trong cơ thể càng dâng trào cao hơn, thật không ngờ anh lại là người đầu tiên được thưởng thức thân thể đẹp đẽ kiềm diễm này.
“Lần đầu rồi sẽ có lần sau con nên tập làm quen đi Hạ Linh à”.
Nói rồi Vũ Hoàng Huy liền đưa tay giật mạnh cái áo ngực của Kiều Hạ Linh ra khỏi tay cô, cặρ √υ' căng tròn trắng tuyết nhảy ra khỏi chiếc áo chật hẹp kia vô cùng đẹp mắt, bầu vυ' to tròn trắng trẻo mịn màng, hai đầu ti thì màu hồng nhạt như hai nụ hoa anh đào đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Vũ Hoàng Huy ngây người khi được tận mắt thấy một cặρ √υ' xinh đẹp như thế, nhìn đầu ti màu hồng nhạt cũng đủ biết Kiều Hạ Linh vẫn chưa quan hệ với ai trước đó.
Bàn to của Vũ Hoàng Huy phủ lên hai bầu ngực đầy đặn căng mọng của Kiều Hạ Linh xoa nắn cảm giác êm ái vô cùng, ngón tay cái và ngón tay trỏ của anh se nhẹ hai đầu ti làm nó từ mềm nhũn chuyển sang cứng dần rồi dựng đứng lên vô cùng vững vàng.
Kiều Hạ Linh e thẹn quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn vào Vũ Hoàng Huy, nhưng bàn tay kia xoa nắn ngực cô thành đủ loại hình dạng cảm giác vô cùng chân thật nên Kiều Hạ Linh cứ rên khẽ: “A… a… a… Ưm… ưm… ưm…”.
Vũ Hoàng Huy khẽ hỏi: “Cảm giác thế nào hả Hạ Linh?”.
Kiều Hạ Linh lần đầu trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© những cảm giác này quá đỗi xa lạ với cô vừa muốn tránh né vừa được muốn nhiều hơn nên cứ ưỡn ngực ra để trọn bầu vυ' của mình vào hai bàn tay của Vũ Hoàng Huy: “Chú à… cảm giác… a… ưm… lạ lắm…”.
Mặc dù Kiều Hạ Linh đã dùng tay bịt miệng mình lại cô không muốn những tiếng rêи ɾỉ đó lọt vào tai của Vũ Hoàng Huy nhưng những âm thanh vẫn cứ vang lên bên tai anh, càng làm anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Con có cảm thấy sướиɠ không Hạ Linh???”.
Kiều Hạ Linh mở to mắt với vẻ mặt ngạc nhiên: “Như này là sướиɠ hả chú???”.
Vũ Hoàng Huy liếʍ mép rồi khẽ cười gian tà: “Bây giờ mới là sướиɠ đây cô bé của chú à”.
Vừa dứt lời Vũ Hoàng Huy đã cúi đầu xuống ngậm lấy một bên vυ' của Kiều Hạ Linh làm cho cô cảm nhận như có luồng điện vừa chạy ngang cơ thể mình, Kiều Hạ Linh chịu không nổi nữa liền rên lớn tiếng lên: “Á… Chú… ưm… a… a”.
Những từ đứt quãng không rõ nghĩa vang lên trong không gian ám muội càng làm cho du͙© vọиɠ của cả hai người tăng lên.
Vũ Hoàng Huy dùng lưỡi liếʍ vòng tròn quanh đầu rồi mυ'ŧ mạnh đầu ti một cái làm cho Kiều Hạ Linh ngây ngất không kêu thành lời, vυ' bên này được bú ʍúŧ thì vυ' bên kia cũng được bàn tay anh xoa nắn chăm sóc hai đầu ti, anh bú ʍúŧ rồi liếʍ sau đó lại bú ʍúŧ không biết bao nhiêu lần làm cho Kiều Hạ Linh cong người lên vì quá sướиɠ.
Bú xong vυ' bên này Vũ Hoàng Huy lại đổi sang cái vυ' còn lại, Kiều Hạ Linh nằm bẹp dí trên sofa thở dốc rồi van lơn cầu xin: “Ưm… con không chịu hết nổi rồi… chú… đừng… a… a… a… ưm… ưm… dừng lại”.
Vũ Hoàng Huy biết Kiều Hạ Linh muốn nói gì, cô có ý bảo anh dừng lại nhưng Vũ Hoàng Huy lại canh ngay cao điểm làm cho cô sướиɠ tột cùng không thể nói rõ ràng rốt cuộc lại thành “Đừng dừng lại”, anh khẽ nhếch môi mỉm cười một cách da^ʍ tà: “Yên tâm chú nhất định sẽ KHÔNG DỪNG LẠI đâu Hạ Linh à”.
Kiều Hạ Linh lắc đầu ngoầy nguậy: “Không phải ý con là… chú đừng… a… ưm… ưm… a… dừng lại”.
Trong không trung chỉ còn vang lên tiếng bú ʍúŧ “chùn chụt” và tiếng rên “ưm… ưm… a… a” của Kiều Hạ Linh mà thôi.
Sau khi chơi đùa đã đời với cặρ √υ' kia biến đỏ thành một nền tuyết đầy hoa anh đào do những dấu vết bú, mυ'ŧ, cắn để lại Vũ Hoàng Huy khẽ cười thỏa mãn rồi dời ánh mắt xuống hạ thể của Kiều Hạ Linh.
“Vừa rồi con có thấy sướиɠ không Hạ Linh?”.
Kiều Hạ Linh gật gật đầu mồ hôi nhễ nhại chảy trên cơ thể cô: “Sướиɠ… sướиɠ lắm chú…”.
Vũ Hoàng Huy cong môi lên mỉm cười nhạt: “Vậy con có muốn sướиɠ hơn không?”.
“Còn có cái sướиɠ hơn sao???”.
Vũ Hoàng Huy gật đầu, tay anh đã vuốt ve đôi chân trắng mịn của Kiều Hạ Linh làm cho cô rùng mình, khi bàn tay của Vũ Hoàng Huy hướng vào đùi trong của Kiều Hạ Linh anh liền đáp: “Có chứ, hãy để chú làm con được sướиɠ hơn nha Hạ Linh”.
“Dạ được” Kiều Hạ Linh như bị thôi miên liền gật đầu đồng ý.
Vũ Hoàng Huy đưa tay kéo dây kéo của chiếc váy xuống rồi tụt nó xuống khỏi người của Kiều Hạ Linh, ngón tay của Vũ Hoàng Huy quét nhẹ dưới đũng chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng rồi giơ lên trước mặt của Kiều Hạ Linh: “Con ước hết rồi quả là một cơ thế thật mẫn cảm”.
Kiều Hạ Linh ngượng đến chín mặt: “Chú kỳ quá à”.
Vũ Hoàng Huy lại đưa tay tính cởi chiếc quần chip màu hồng ra thì Kiều Hạ Linh liền đưa tay lên nắm lấy tay anh lại rồi lắc đầu: “Đừng mà chú… đừng nhìn chỗ đó”.
Vũ Hoàng Huy cúi đầu xuống hôn lên môi của Kiều Hạ Linh một nụ hôn thật sâu rồi nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đáp: “Vừa nãy con còn bảo là cho chú mà… thứ chú muốn chính là cái nằm trong chiếc qυầи иᏂỏ này của con đó Hạ Linh à”.
Kiều Hạ Linh không ngờ lúc động dục một Vũ Hoàng Huy ngày thường cư xử đúng mực đỉnh đạt lại trở thành một tên ác ma như thế này từng câu từng chữ anh nói đều vô cùng khiêu da^ʍ.
Sau một hồi giằng co Vũ Hoàng Huy cũng thành công cởi bỏ chiếc quần chip màu hồng kia, Kiều Hạ Linh sống chết kẹp chặt hai đùi lại: “Chú à chúng ta dừng lại được rồi”.
Vũ Hoàng Huy lại cúi đầu xuống ngậm lấy một bên vυ' của Kiều Hạ Linh răng anh day nhẹ đầu ti làm cho Kiều Hạ Linh sướиɠ đến ưỡn người ra xin thêm, cô cũng buông lỏng cơ thể mình, nhân cơ hội đó Vũ Hoàng Huy liền chen người vào giữa hai chân của Kiều Hạ Linh làm cô giật mình.
Kiều Hạ Linh dùng hai tay che lại phần kín đáo ở hạ thể của mình.
Vũ Hoàng Huy cúi xuống hôn lên từng ngón tay cô rồi mυ'ŧ những ngón tay của Kiều Hạ Linh làm cô vừa nhột vừa sướиɠ.
“Ngoan bỏ tay ra cho chú ngắm nó một lát”.
“Đừng nhìn mà chú… chỗ này…”.
Vũ Hoàng Huy gỡ từng ngón tay của Kiều Hạ Linh ra rồi dùng một bàn tay nắm chặt hai cổ tay của cô lại không cho cô làm càng nữa.
Vùng tam giác huyền bí của người phụ nữ lộ rõ trước con mắt đầy du͙© vọиɠ của Vũ Hoàng Huy, anh khẽ nuốt bọt một cái: “Múp như vậy chắc là cᏂị©Ꮒ sướиɠ lắm đây”.