Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 2: Lần Đầu Gặp Cô

Khuôn mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, nhưng ngũ quan lại xuất chúng, thân hình cực tốt. Vẽ xong một bức tranh toàn thân ở phía một bên sườn mặt, Sở Hòa vẫn chưa đã ghiền, lại vẽ thêm một bức tranh toàn thân từ phía chính diện.

Bôi lại bôi, Sở Hòa luôn cảm giác mình vẽ khuôn mặt vẫn chưa tốt lắm. Cũng không phải nói là vẽ không tốt, phải nói là vẽ không giống, có hình dáng nhưng lại vô hồn.

Sở Hòa xoắn xuýt trong phút chốc, vẫn quyết định xóa sạch bức tranh. Tay vừa định thực hiện động tác, thì cuốn sổ phác thảo vốn nằm trên đầu gối lại bị một người lấy đi.

Sở Hòa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người đó. Khuôn mặt người trong bức vẽ trùng khớp với người đang đứng trước mặt.

“Họa sĩ đều thích tùy tiện vẽ tranh mà chưa được sự đồng ý của người khác sao?” Kỷ Lâm Phong liếc mắt nhìn bức tranh trên cuốn sổ phác họa, nhàn nhạt mở miệng.

Thái độ và lời nói lạnh lùng thể hiện sự hẹp hòi, giọng nói bất mãn nhưng lại dễ nghe.

Sở Hòa muốn nói gì đó, đột nhiên nghĩ đến việc nếu ngồi trên ghế mà mở miệng thì chẳng phải khí thế sẽ thấp hơn anh đó sao?

Vì vậy Sở Hòa đứng thẳng người lên, đáp lại bằng một câu hỏi: “Nhà tư bản đều thích tự tiện cướp lấy đồ vật của người khác mà chưa có sự đồng ý à?”

Thân phận “nhà tư bản” là do Sở Hòa đoán mò, giật lại quyển sổ mà không nói một tiếng, chắc chắn một nhà tư bản lớn mạnh sẽ không bỏ chạy.

Nhà tư bản Kỷ Lâm Phong nhìn dáng vẻ khí thế ngút trời của Sở Hòa, phát hiện sự tức giận bên trong giọng nói của cô, trong lòng anh vừa có hơi kinh ngạc, cũng cảm thấy buồn cười.

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm lên, dường như đỉnh đầu chỉ cao đến dưới tai anh chút thôi. Dáng vẻ trong trẻo xinh đẹp, nhưng lại không dễ chọc vào. Chuyện này nói lớn cũng không lớn, tại sao mình lại bị ma xui quỷ khiến đi đến chất vấn chứ.

Cổ tay Kỷ Lâm Phong nhẹ nhàng chuyển động, đưa quyển sổ đến: “Trả lại cho cô, lần sau đừng vẽ tôi nữa.”

Mặt Sở Hòa đỏ lên. Sự thật là vậy, không sai, nhưng những câu từ được nói ra từ miệng anh một cách thẳng thừng, khiến người khác cảm thấy ngượng ngùng.

Mặc dù giọng nói của Kỷ Lâm Phong đã dịu đi không ít, nhưng sau khi Sở Hòa lấy lại quyển sổ phác thảo, vẫn phải tranh cãi thêm mấy câu.

“Lần sau đừng xuất hiện không tiếng báo trước rồi cướp sổ của người khác đấy, người không biết còn tưởng rằng anh đang bắt nạt người ta đấy?”

Lần này Kỷ Lâm Phong thật sự bật cười. Cô nàng này thuộc kiểu càng so đo càng hăng hái à?

“Đổi lại là người khác, bức tranh của cô đã bị xé rồi.”

Sở Hòa ngước mắt nhìn nụ cười bên khóe miệng Kỷ Lâm Phong, nghe lời này, đôi mắt cô quét một vòng từ trán anh, đến lông mày, đôi mắt, mũi, gò má, nhân trung, đôi môi, cằm. Sau đó tay phải xé giấy, đưa tờ giấy vẽ cho anh như thể đang ban thưởng vậy: “Đây —- Đưa cho anh, thanh toán xong.”

Kỷ Lâm Phong có hơi sững sốt, nhận lấy, Sở Hòa lập tức xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.

Người mẫu xinh đẹp có thể nhận được sự đối đãi khác biệt. Tiền khó mua được một nụ cười của trai đẹp, anh cười lên như cảnh đẹp ý vui, ngại gì đưa bức tranh cho anh chứ? Hơn nữa nếu làm như vậy, mình cũng không thiếu nợ anh gì nữa rồi.

Dù sao cũng đã thấy rõ dáng vẽ của anh, về nhà vẽ thêm một tấm cũng được!

Bước chân Sở Hòa nhanh nhẹn, tâm trạng trên cả đoạn đường trở về nhà đều rất tốt. Vẽ liên tiếp thêm mấy bức tranh, lần này hình như khuôn mặt anh đã thuận mắt hơn so với lần đầu tiên.

Vẽ trai đẹp xong, linh cảm của Sở Hòa bất chợt đến, cô vội vàng mở máy tính, bổ sung chương mới cho bộ truyện tranh đăng nhiều kỳ đã ngừng mấy ngày nay của mình.

Hôm nay trạng thái làm việc tốt hiếm thấy, Sở Hòa không chuyên cần linh hoạt thêm chút nữa thì cũng quá đáng tiếc cho linh cảm đến đột ngột của bản thân.

Sở Hòa dành toàn bộ tinh thần cho công việc, hậu quả chính là —– quên ăn bữa sáng một lần nữa.

*** 2 ***