Tối đến, khi hoàng đế đến điện Lyn thăm vợ da^ʍ yêu dấu thì thấy một cảnh thế này.
Đại tướng Amn đang nằm nghiêng trên thảm dày, hoàng hậu mỹ nhân của hắn thì ngồi dựa vào lòng Amn, Amn chỉ mặc mỗi quần ngủ đen dài, hoàng hậu mặc chiếc yếm ngũ giác lụa đỏ, bên dưới y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ngồi dạng chân ra thật rộng, trước mặt là nguyên một tấm gương lớn.
Hoàng đế đứng dựa cửa khoanh tay, nhìn hai người trong gương.
Đại tướng Amn nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay vòng ôm eo của hoàng hậu, mấy ngón tay thon dài đang vạch bướm ra vọc, làm cho hoàng hậu vừa mắc cỡ vừa thở dốc.
“Nim nói ta nghe xem, đây là gì, sao lại sưng vù múp lên thế kia hửm.”
“Ưm… đó là mép bướm lớn của Nim, bị… bị chàng cᏂị©Ꮒ rồi còn vả vào nó nữa… hưm, nên mới sưng như vậy, chàng xấu lắm…” Một tay hoàng hậu ôm chân dạng ra cho đại tướng nhìn rõ bướm mình trong gương, một tay khẽ khàng xoa bầu vυ' cách lớp lụa đỏ.
Đại tướng cười khẽ, dùng ngón cái xoa nhẹ lên hai mép bướm múp như an ủi, “Còn đây là gì hửm, sao lại bị lật cả ra ngoài rồi.” Đại tướng lấy ngón tay móc dây áo lụa lọt trong khe bướm, đè hai mép bướm ra, dùng ngón trỏ khều khều lật lớp thịt.
“Ha… đó, đó là cánh bướm nhỏ (môi âʍ ɦộ nhỏ)… do, do các chàng yêu em nhiều… nên… ư… cánh bướm nhỏ dùng để che lỗ tiểu với lỗ bướm của người ta mà… chàng… chàng đừng vọc nữa, em mắc cỡ…” Hoàng hậu mỹ nhân nói mắc cỡ nhưng cũng không cản người đàn ông, còn rất ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy.
Đại tướng cúi đầu vùi mặt vào đùi non của hoàng hậu hôn hít, liếʍ mυ'ŧ, còn dụi dụi âu yếm như khen thưởng, mấy ngón tay đang vọc bướm cũng càng hư hỏng hơn, bắt đầu đút vào trong lỗ da^ʍ móc nguấy, còn kéo nguyên một sợi dây nước da^ʍ ra, chụm hai ngón tay lại rồi tách ra bôi lên dươиɠ ѵậŧ đang dựng đứng của hoàng hậu.
“Vậy cái này là gì hửm, Nim nói cho ta biết nhé, nửa năm xa Nim ta đã quên hết những gì em dạy cho ta rồi. Cái gì vừa nhờn vừa thơm mùi hoa hồng tuyết thế nhỉ.” Đại tướng xấu xa cười khẽ.
“Ưm… đó, đó là nước da^ʍ của người ta, còn có, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chàng nữa, hưm… và… vụn hoa hồng.” Hoàng hậu đỏ bừng mặt, trả lời như nũng nịu.
“Chà, sao trong bướm Nim lại có vụn hoa hồng, em ươm mầm trồng hoa trong bướm đấy à.” Đại tướng bôi nước da^ʍ của hoàng hậu mỹ nhân lên đầu khấc dươиɠ ѵậŧ của y, còn như có như không nhấn đầu viên đá quý xanh lục trên đầu khấc.
“A… em… chàng đừng… em, em ủ cánh hoa trong bướm, để tặng chàng mà…” Hoàng hậu mỹ nhân ưỡn vυ', hai núʍ ѵú hai bên trồi ra khỏi áo yếm, đầu núm đỏ hồng sưng vù như hai quả mọng, mỹ nhân lấy hai ngón tay bóp nắn núʍ ѵú cho giảm bớt cơn ngứa.
Tay của đại tướng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ to khỏe cương cứng của hoàng hậu.
“Vậy Nim nói ta nghe xem, cây này là gì sao lại cắm vào trong lỗ tiểu dươиɠ ѵậŧ của em vậy.” Đại tướng cầm dươиɠ ѵậŧ của hoàng hậu áp vào má của mình, vừa dụi vừa cười khẽ hỏi cục cưng trong lòng.
“A… đó, đó là cây kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ tiểu… ha… em, em nhớ chàng… em muốn để cho chàng nghịch… nên người ta a…” Ai mà ngờ, hoàng hậu trông lạnh lùng lại có thể ngoan ngoãn thở toàn lời da^ʍ khi nằm trong lòng người thương như vậy.
Đại tướng cười khẽ, nằm viên đá quý màu xanh trên đầu khấc, xoay tròn rồi rút ra từ từ khỏi dươиɠ ѵậŧ của hoàng hậu. Cây kí©ɧ ŧɧí©ɧ thon dài, có hình xoắn ốc, mỗi một xoắn được rút ra là mỗi một lần hoàng hậu mỹ nhân thở hắt ra một hơi, bướm xinh bên dưới cũng bắt đầu rỉ rả nước da^ʍ ra ngoài, thấm ướt nhẹp dây áo lụa đỏ lọt khe thành đậm màu, chảy tràn xuống lỗ cúc đang co thắt theo từng nhịp thở.
Hoàng đế đứng tựa ở cửa nhìn hai người trong gương học tiết cơ thể con người đến nóng rực trong lòng, hắn tằng hắng nện bước chân đi vào.
Đại tướng hơi quay đầu nhìn lại, trông thấy hoàng đế thì cười khẽ rồi tiếp tục chọc ghẹo mỹ nhân.
“Vợ yêu của ta lại dùng hai cái lỗ da^ʍ của mình để dạy Amn học cơ quan sinh dục người đấy à.” Hoàng đế vén áo choàng, nằm sà vào lòng hoàng hậu, một tay nắm bầu vυ' sữa lôi tụt ra khỏi áo yếm, vùi mặt vào cắи ʍút̼ núʍ ѵú.
“A… Den… mυ'ŧ mạnh cho em… chàng về rồi…” Hoàng hậu rên khẽ, ôm đầu hoàng đế đè sát vào vυ' mình. Hoàng hậu được một người bú √υ', một người vọc dươиɠ ѵậŧ, sung sướиɠ đến híp đôi mắt xanh lục, cặp chân dài đang dạng ra cũng khẽ co lại.
Hoàng đế bú cạn sữa thơm của vợ yêu mình nhung nhớ cả ngày, còn dùng răng nhay cắn núʍ ѵú, kéo dài rồi buông ra, làm cho bầu vυ' của hoàng hậu đỏ hồng rung rinh như gợn sóng.
Hoàng đế buông núʍ ѵú, khẽ đưa mắt nhìn đại tướng, hai người nhìn nhau như ngầm hiểu, cùng đồng thời đứng dậy đi lại ghế mềm đối diện đó ngồi, để hoàng hậu đang phê pha gần đạt cực sướиɠ bỡ ngỡ ngồi trước gương.
“Hai chàng…” Hoàng hậu vận yếm lộ vυ', hai chân dạng rộng ngồi trên thảm, ngước đôi mắt xanh ướt nước còn trong cơn đê mê nhìn hai người đàn ông trong gương đang ngồi trên ghế mềm đối diện.
Hoàng hậu cắn môi trông đến là tủi thân.
Hoàng đế bắt đầu, “Vợ yêu ơi, em đuổi hết hầu cận đi rồi, mà ta thì đói, hẳn là Amn cũng chưa ăn gì, không có ai hầu hạ bọn ta ăn tối cả.”
Đại tướng gật gù, “Đúng vậy, rong rủi cùng Nim cả ngày, bụng Nim được đút tinh nên tròn lẳn lên cả thế kia thì hẳn là no rồi, nhưng ta thì đói, cục cưng có gì cho chúng ta dùng bữa không.”
Hoàng hậu mỹ nhân cắn môi, khép hai chân đứng dậy, mái tóc vàng óng ánh buông xõa sau tấm lưng trần, y đi đến trước mặt hai người đàn ông, tay trái nắm tay hoàng đế, tay phải nắm tay đại tướng, kéo hai người đứng dậy đi cùng mình.
Hai người đàn ông đạt được mục đích cười trầm ngâm đi theo.
“Em biết các chàng sẽ lại trêu em, em đã cho người chuẩn bị bữa tối trước cả rồi.” Cứ thế, một hoàng hậu chỉ mang yếm lộ vυ', thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhiễu nước da^ʍ, nắm tay dẫn hoàng đế còn ăn mặc nghiêm chỉnh và đại tướng mặc quần ngủ đến phòng ăn.
Trên bàn được bày đủ món đầy màu sắc, từ món khai vị, món chính, đến tráng miệng, nước uống, không thiếu thứ gì.
Đến bàn, hoàng hậu còn chưa kịp nói gì đã bị hoàng đế bế thốc lên, đại tướng nhanh tay dọn các món dồn qua một bên, chừa lại một khoảng trống rộng trên bàn.
Hoàng đế thả hoàng hậu ngồi lên.
Hoàng hậu bị bế thốc lên ngỡ ngàng, còn chưa định thần đã bị thả lên bàn, y đưa mắt dò hỏi hai người yêu dấu. Hoàng đế kéo ghế ngồi xuống bên trái y, đại tướng ngồi xuống bên phải, y ngồi trên bàn chính giữa hai người.
Hoàng đế ngồi trước bộ dao nĩa, cười trầm ngâm, ngón tay du di trên chân dài trắng ngần của hoàng hậu, “Vợ yêu phải phục vụ bọn ta ăn tối mà, nên em phải ở trên bàn thì mới phục vụ được chứ.”
Đại tướng cong mắt mỉm cười nhìn hoàng hậu, nhưng lời lại nói với hoàng đế, “Chúng ta cần gì đây nhỉ, hẳn là soup trước.” Đại tướng nói rồi mang tô soup cà chua qua.
“Hoàng hậu đút soup cho bọn ta nhé.” Hoàng đế mỉm cười.
“Dạ.” Hoàng hậu đang ngồi trên bàn khẽ bẽn lẽn, khép hai chân lại muốn ngồi quỳ cho dễ hầu hạ hai người yêu dấu.
“Chàng đưa em cái muỗng nào.”
“Vợ yêu ơi, là em đút, chứ không phải dùng muỗng đút.” Môi của hoàng đế cười càng cong hơn.
Hoàng hậu chấm hỏi, “Nhưng không dùng muỗng thì em đút hai chàng dùng bữa bằng cách nào?”
“Cục cưng dùng hai cái lỗ da^ʍ của mình ủ ấm soup rồi đút cho bọn ta.” Đại tướng góp lời.
Mặt hoàng hậu đỏ phừng cả lên, có thể so được với màu soup cà chua đỏ hồng quyến rũ trên bàn.
Y biết hai chàng nhà mình rất biết chơi, từ nhỏ đến lớn hai người này đã nghịch đủ trò trên trời dưới đất với y không biết bao nhiêu lần, cái trò đút đút này cũng không phải mới lần một lần hai, nhưng lần nào cũng thật sự làm y vừa mắc cỡ vừa nóng hết cả người.
“Ưm… các chàng lại hùa nhau ăn hϊếp em.” Hoàng hậu cắn đôi môi mọng, nước da^ʍ bên dưới vì nghe lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại tràn ồ ạt ra đọng thành một vũng dưới mặt bàn.
“Vợ yêu nói dư rồi, bọn ta chỉ ‘ăn’ em thôi.” Hoàng đế cười khẽ, “Vợ yêu tự làm nhé, ta đọc công văn cả ngày thật sự là mệt quá không có sức.” Hoàng đế vờ vịt như đúng rồi.
Hoàng hậu ngước đôi mắt xanh long lanh qua nhìn đại tướng xin y giúp đỡ, bình thường Amn luôn là người rất chiều y, nhưng lần này đại tướng lại nói, “Ta cũng mệt quá, cục cưng tự làm nhé. Ta chờ soup của em.” Đại tướng nói rồi cúi đầu hôn lên đầu gối của hoàng hậu mỹ nhân.
Cả hai tên đàn ông bắt tay nhau chọc ghẹo mỹ nhân, ngồi đó khoanh tay nhìn mỹ nhân khó xử. Cả hai đều biết vợ yêu/cục cưng nhà mình da^ʍ vãi cả nước bướm, nhưng cái tính lại hay mắc cỡ, miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật, thành ra cứ chọc cho người ta nổi thú tính muốn bắt nạt cho khóc, mỗi lần như vậy toàn là hai người bắt nạt một người, đến cuối cùng sẽ thành ba người càng chơi càng bạo.
Hai người ngồi đó nhìn, thấy hoàng hậu mỹ nhân nhìn một vòng trên bàn rồi cầm bình thở rượu chữ U qua, sau đó mỹ nhân đổ một ít soup cà chua vào trong bình, y nằm ngửa ra bàn, hai chân dạng rộng, một tay đưa xuống vỗ về bướm xinh ướt nước của mình bắt đầu mở rộng, tay còn lại cũng mở rộng lỗ cúc.
“Ưm… a…” Mỹ nhân nằm đó, bầu vυ' sữa trồi ra khỏi yếm lụa đỏ, một tay vọc bướm, một tay vọc cúc, dùng hai ngón tay vừa thọc vào sâu vừa nong ra tạo thành một lỗ thịt đỏ hỏn, hai cái lỗ này phơi bày trọn vẹn trước mặt hai người đàn ông, nhìn sâu vào còn có thể thấy được múi thịt bên trong đang co thắt. Đến khi hai lỗ của mỹ nhân được mở rộng vừa đủ, dưới bàn đã lênh lang nước da^ʍ, y chống một tay dậy cầm bình thở rượu đựng soup cà chua, đưa cái vòi bình nhỏ hơn đút vào trong lỗ bướm, lỗ thịt tiếp xúc với dị vật vội vàng co thắt dữ dội như muốn ngấu nghiến.
Một tay hoàng hậu cầm bình, một tay vạch hai mép bướm của mình ra thật rộng, đến khi lỗ bướm đã mυ'ŧ được một phần hai vòi bình thở, y ngửa cổ ra hít sâu một hơi rồi mới nâng tay trút bình xuống để rót nước soup vào trong bướm.
“A… ha… nước soup ấm rót vào bướm da^ʍ của em rồi… ư… vòi bình thở còn đâm vào thịt nứиɠ…” tay hoàng hậu từ banh bướm bắt đầu đổi thành xoa đậu, bình thở đút vào lỗ để rót soup cũng được hoàng hậu cầm lấy thọc vào rút ra.
Hoàng đế và đại tướng nhìn cái lỗ da^ʍ của vợ yêu/ cục cưng nhà mình mυ'ŧ mát vòi bình thở đến đỏ cả mắt, hoàng đế lên tiếng thở dài vờ như dỗi, “Vợ yêu hết thương ta rồi, chỉ lo đút cho bướm da^ʍ sướиɠ, không lo ta bị đói.”
Đại tướng góp lời, “Cục cưng, ta đói.”
“Hức… a… em, ha… hai chàng, chàng lấy nút bần bịt bướm lại cho em đi… không thì, ưn… nước soup chảy ra mất.” Hoàng hậu đưa cặp mắt xanh ướt nước nhìn hai người, còn cắn môi rêи ɾỉ, hai con người mê vợ, mê cục cưng đến mụ mị nào có chịu được cảnh này, hoàng đế vội vàng bật nút bần chai rượu ra, đưa tay cầm bình thở rượu rút vòi ra khỏi bướm hoàng hậu, còn mình thì cúi xuống hôn cái chóc vào lỗ bướm đang tràn soup của hoàng hậu, còn đưa lưỡi ra quét một cái, đánh lưỡi khảy hạt đậu đỏ của hoàng hậu rồi mới hài lòng nhét nút bần vào trong lỗ bướm bịt lại.
“Soup vợ yêu ủ ngon quá.” Hoàng đế cười khẽ.
“Ưm… đưa, đưa bình thở cho em… em còn phải rót soup vào lỗ nhỏ… ủ… ủ ấm.” Hoàng hậu vừa sướиɠ vừa mắc cỡ, trở người lại quỳ sấp xuống bàn, đè ép hai bầu vυ' sữa xuống mặt bàn thủy tinh, hạ eo xuống thật thấp, vểnh mông lên thật cao, một tay đưa xuống banh một bên mông tròn lẳn của mình ra, khoe trọn lỗ nhỏ đỏ hồng e ấp trong không khí.
Đại tướng đưa bình thở cho hoàng hậu rồi để tay lên cánh mông tròn bóp nắn, hắn yêu chết cặp mông lẳиɠ ɭơ của cục cưng nhà mình, vừa tròn vừa trắng vừa mịn, mỗi lần nắn bóp hay đánh đều đỏ hồng rung rinh.
Hoàng hậu đút vòi bình thở vào lỗ cúc của mình, bắt đầu nguấy mông uống soup.
“Hưm… a… mông của em đang ủ soup cho chàng…” Hoàng hậu nằm sấp, ép bẹt hai núʍ ѵú lên mặt bàn, dươиɠ ѵậŧ cứng đanh cũng chà sát không ngừng, hai chân dạng ra chổng mông lên, bướm hồng sưng sưng đang ngậm lấy nút bần gỗ, giữa đó còn rỉ ra ít dịch đỏ, lỗ nhỏ giữa hai cánh mông thì đang nở ra thắt lại chúm chím như miệng trẻ con đang uống sữa.
Đến khi vùng bụng bằng phẳng của hoàng hậu bắt đầu gồ lên, y mới rút vòi bình thở ra, khi miệng vòi đến miệng lỗ, không biết do hoàng hậu cố ý hay vô tình, miệng vòi chống lên vách thịt hồng, khi rút ra còn nghe tiếng ‘bụp’ nho nhỏ.
Bây giờ hai cái lỗ da^ʍ trên dưới của hoàng hậu đều được bịt nút, vùng bụng cũng tròn lên 3 4 tháng lên như mang thai lần nữa.