" Quân Diễm Cửu, ngài xem qua thân thể của ta, phải chịu trách nhiệm, ngài cưới ta đi. "
Quân Diễm Cửu rũ mắt, không thể tin nhìn nàng: " Công chúa, người có biết mình đang nói gì không? "
" Biết, ta đương nhiên biết. " Lục Khanh cười tủm tỉm, đuôi mắt cong cong giảo hoạt như một bé hồ ly nhỏ.
Nàng ôm y, ghé sát vành tai y thì thầm.
" Ân cứu mạng tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có tấm thân này... Cửu Cửu, làm phò mã của Khanh Khanh đi, được không? Khanh Khanh sẽ hảo hảo yêu ngài mà. "
" Công chúa, nô tài là thái giám. "
" Hoạn quan thì có sao a, chúng ta không cần có con, chúng ta còn có Quân Bảo mà! "
Quân Diễm Cửu khóe môi run rẩy: " Một con thỏ cũng không thể nào thay thế tiểu hài tử. Công chúa vẫn nên suy xét kỹ càng, hôn nhân đại sự không thể coi là trò đùa. "
" Ta suy xét rất rõ ràng, Cửu Cửu chính là người bản công chúa tâm duyệt, là người bản công chúa muốn bên nhau trọn đời, ai muốn khua môi múa mép đàm tiếu, bản công chúa liền cắt lưỡi hắn. " Lục Khanh chống nạnh, biểu tình vừa đáng yêu vừa đanh đá.
Quân Diễm Cửu dở khóc dở cười: " Này, công chúa không hỏi ý kiến nô tài sao? "
" Ngài có ý kiến gì chứ! "
" Không muốn. " Quân Diễm Cửu trầm giọng: " Nô tài không muốn cưới công chúa. "
" A. "
Lục Khanh cười lạnh: " Người bản công chúa muốn chắc chắn sẽ có được. Quân Diễm Cửu, ngài không muốn cưới ta, ta cưới ngài là được. "
Tiếp theo chế nhạo nhìn y: " Dù sao ngài cũng không phân nam nữ, có thể là nam cũng có thể là nữ mà không phải sao? "
...
Xe ngựa dừng lại.
Đã đến cửa cung.
Lục Khanh xuống xe trước, đứng ở dưới duỗi tay về phía y.
Quân Diễm Cửu không nắm lấy, đang định xuống xe đột nhiên không kịp đề phòng bị Lục Khanh phong bế huyệt đạo, sau đó trực tiếp bế y từ xe ngựa đi xuống.
" Không muốn có phải không? Vậy ngài đành phải làm cô vợ bé nhỏ của ta vậy, dù cho có phải cường thủ đoạt hào, bổn công chúa cũng nhất định phải làm cho ngài trở thành người của ta! "
Lục Khanh vừa nói vừa ôm y đi thẳng vào trong.
Bên ngoài Kiêu Dương Điện, người nhìn thấy một màn này đều trợn mắt há mồm.
Quân Diễm Cửu cả gương mặt căng cứng, duy chỉ có miệng không ngừng nói
Y nghiến răng nghiến lợi: " Lục Khanh, người bỏ ta xuống. "
" Không bỏ. "
Lục Khanh trực tiếp ôm y vào tẩm điện của mình, đang muốn ném y lên giường nhưng khi vừa bước vào cửa điện cả người liền đông cứng.
Nàng ngước mắt thấy người ngồi trong tẩm điện, đầu óc ong ong.
Nàng ngây người, thậm chí quên cả dặt Quân Diễm Cửu xuống, phi thẳng đến chỗ người mặc một bộ hoàng bào kim sắc đang ung dung ngồi gảy tách trà: " Phụ hoàng?! "
Tiêu Hòa Đế chứng kiến một màn này đang hung hăng dụi mắt, sau đó tách trà trong tay " xoảng " một tiểng rơi xuống đất.
Lục Khanh lúc này mới buông Quân Diễm Cửu xuống, ho khan một tiếng giải trừ huyệt đạo, cả người mặt đỏ tía tai.
Quân Diễm Cửu đứngcạnh nàng bày ra tâm tình vui sướиɠ khi người gặp họa, chế nhạo nhìn nàng một cái.
" Phụ hoàng... người... sao người lại tới đây? " Lục Khanh nhất thời quẫn bách, tay chân cũng không biết đặt đâu.
Tiêu Hòa Đế ho khan một tiếng, cũng xấu hổ không kém: " Khanh Khanh nhìn vậy mà sức lực rất lớn ha, đây là lấy Quân Diễm Cửu luyện lực tay sao. hahaha "
Nói xong lại cảm thấy không khí còn xấu hổ hơn trước vài phần, lại ho khan thêm một tiếng: " Phụ hoàng nghe nói con cùng Quả Nhạc trên núi bị thú dữ tập kích cho nên đến xem con có bị thương không? "
Lục Khanh cảm động không thôi, quả nhiên phụ hoàng vẫn là quan tâm mình nhất.
nàng nói: " Đích xác có gặp thú dữ tấn công chỉ là Khanh Khanh may mắn thoát nạn lại gặp phải thích khách. "
" Thích khách? "
Lục Khanh đôi mắt lạnh lẽo: " Khanh Khanh trên đường xuống núi bị mười mấy tên thích khách tập kích. Nếu không phải có Quân Diễm Cửu cứu giúp, Khanh Khanh có thể sẽ không gặp được phụ hoàng nữa!
Thi thể của đám thích khách đó đã được đưa đến Đại Lý Tự giải quyết, chắc là không lâu nữa có thể tìm ra kẻ chủ mưu. "
Tin tức thích khách này quả thật Tiêu Hòa Đế chưa nghe nói, vì vậy ông giật giật lông mày, mắt sáng như đuốc: " Sự tình này rốt cuộc à thế nào? "
Ai? Là ai dám là tổn thương Khanh Khanh nhà ông? "
Ông ngay sau đó đứng bật dậy khẩn trương bước tới " Khanh Khanh có bị thương không? "
" Khanh Khanh không sao cả. "
Tiêu Hòa Đế lại đem ánh mắt dời sang người Quân Diễm Cửu: " Là Diễm Cửu cứu Khanh Khanh? "
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt mở miệng: " Bảo hộ công chúa là chức trách của nô tài. "
Ông duỗi tay, vỗ vỗ vai y.
" Vất vả cho ngươi rồi. "
Tiêu Hòa Dế tủm tỉm nhìn y: " Diễm Cửu cũng già đầu rồi, để cảm tạ ơn cứu mạng Khanh Khanh, trẫm tứ hôn cho ngươi, thế nào? "
" Không thể! " Người phản ứng đầu tiên là Lục Khanh. " Phụ hoàng, người phải gả con cho y. "
" Hồ nháo! " Tiêu Hòa Đế lần đầu tiên nổi giận mắng Lục Khanh.
Vành mắt nàng có chút đỏ lên, xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng Quân Diễm Cửu lại không đuổi theo nàng.
Sau khi nguôi bớt cơn giận, nàng kiếm một góc hành lang ngồi xuống, hết ngồi lại đứng, sau đó lại đi dạo hoa viên. Rốt cuộc, cửa tẩm điện lại lần nữa bật mở.
Tiêu Hòa Đế từ trong nhanh chóng rời đi, phía sau là Quân Diễm Cửu mặt không biểu tình.
Lục Khanh đuổi theo hỏi: " Cửu Cửu? Thế nào? Phụ hoàng ta nói gì với ngài rồi? Người chỉ định cô nương nhà ai? Ngài đồng ý rồi sao? "
Quân Diễm Cửu không trả lời mấy vấn đề này, chỉ nói một câu: " Công chúa, ngày mai nô tài phụng chỉ dọn ra ngoài Kiêu Dương Điện. "
Đầu nàng ong ong.
Nàng hối hận rồi.
Nhất định là phụ hoàng vừa rồi nhìn thấy nàng và y thân mật.
Nàng là công chúa phụ hoàng sủng ái nhất, phụ hoàng sẽ trơ mắt nhìn nàng gả cho một tên thái giám sao?
Nàng phúc hắc, một nửa di truyền từ phụ hoàng, người luôn thích dùng cái bộ dạng cười ha hả này nói ra lời nói tổn thương nhất.
Lục Khanh đau lòng rồi.
Vì cớ gì?
Vì cớ gì yêu nhau lại không thể chung đường?
Vì cớ gì dù nàng có trọng sinh, nàng và Cửu Cửu vẫn không thể bên nhau?
Từng giọt, từng giọt nước mắt thi nhau chảy dài trên khuôn mặt nàng.
Nàng quay về tẩm điện, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nàng muốn bỏ trốn!
Quân Diễm Cửu không ở đây nữa, nàng cũng không muốn ở lại một mình! Để nàng chống mắt xem ai kiên trì hơn!
Lục Khanh biết nàng quá tùy hứng, không giống trải qua hai đời người, chỉ là nàng không còn cách khác. Nàng chỉ có thể đấu tranh như vậy, nàng thật sự nổi giận rồi!
Nàng trong thời gian nhanh nhất thu thập ít đồ cần thiết, cải nam trang theo mật đạo rời đi.
Sau nửa canh giờ, tin tức này truyền đến tai Tiêu Hòa Đế.
" Hoàng thượng! Không ổn rồi hoàng thượng! Công chúa, công chúa mất tích rồi. " Một tiểu thái giám hớt hải chạy vào.
Lúc này nàng đang một thân khí phách hiên ngang thúc ngựa phi trên đường cái.
Tiêu Hòa Đế lại còn không hiểu nữ nhi mình sao? Cái gì mà mất tích? lúc trước nàng chuồn ra ngoài chơi cả ngày cũng không có một mống nào đến báo cáo, cái này rõ ràng là nàng cố tình căn dặn cung nhân tới đây.
Vì thế lười biếng hỏi: " Lão tam có ở trong cung không? "
" Bẩm có. "
" Vậy sai đi tìm thử xem. "
" Vâng. "
Lục Triệt nhận được tin lập tức xuất cung tìm kiếm. Kết quả lục tung cả cái kinh thành cũng không thấy bóng dáng, tìm đến trời tối.
Nghĩ đến hôm nay con bé vừa gặp thích khách, Tiêu Hòa Đế lúc này mới lo lắng
" Quân Diễm Cửu đâu?! "
Tiểu thái giám tìm một vòng, hội báo: " Hoàng thượng, Đốc Công đại nhân không ở trong cung. "