Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 20: Bình yên

Bạch Ân Phàm cúi gầm mặt, từ giữa khoé mắt chảy xuống một hàng lệ máu, điên điên dại dại nói tiếp: “Trác Luân trách ta…chàng trách ta không hiểu cho mối thù của chàng, yêu chàng nhưng lại không ở cạnh ủng hộ chàng. Chúng thần thì trách ta không tiêu diệt chàng, cũng không giúp họ tìm kiếm kẻ chuyển thế của chàng. Còn ta, ta có thể trách ai đây? Tại sao lại có quá nhiều gánh nặng đè lên đôi vai ta? Ta thậm chí không biết nên làm thế nào? Bởi vì dù ta có làm thế nào thì cũng cảm thấy bản thân sai trái. Đã vậy, ta chết theo chàng chẳng phải nhẹ nhõm hơn sao?”

”Ân Phàm, Trác Luân đã cố lưu lại một giọt máu tức là hắn vẫn muốn sống để quay về gặp ngươi, nhưng ngươi thì sao? Giờ ngươi lại đi tìm chết, chẳng phải đã phụ đi tấm lòng của hắn?”

Bạch Ân Phàm ngẩng mặt lên nhìn Bạch Thước Giao, không còn hy vọng nào nữa mà nói: “Đều muộn màng rồi. Trác Luân cũng không thể tái sinh lần nữa. Trước kia ta nghĩ phàm nhân yếu đuối, mong muốn trở thành thần là để bảo vệ được những người quan trọng với ta. Nhưng dù đã trở thành thần, ta vẫn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Trác Luân chết. Nào là thần ma cách biệt? Nào là vì chúng sinh, vì thiên đạo? Hết cái này tới cái khác buộc ta không thể nào ở cạnh chàng lúc chàng cần ta nhất. Giờ ta lại chỉ muốn quay về làm phàm nhân. Ít nhất ta không cần quan tâm tới kẻ khác. Ta chỉ cần quan tâm mỗi chàng thôi là đủ. Ca, ngươi có biết lần cuối cùng bọn ta gặp nhau, Trác Luân đã nói gì với ta không? Chàng nói là ta không có trái tim. Ta thực sự nghĩ rằng ta không có trái tim. Nếu ta có, lẽ ra ta nên giữ chàng lại. Nếu ta giữ chàng lại thì chàng đã không chết.”

“Ân Phàm, ngươi đừng nghĩ lung tung. Con đường đó là do Trác Luân hắn tự chọn. Hắn muốn báo thù phụ mẫu thì liên quan gì đến ngươi? Ân Phàm, nghe ta, đưa Côn Lôn Kính lại cho ta? Chuyện gì từ từ nói.” Bạch Thước Giao muốn bước tới nhưng Bạch Ân Phàm lại lắc đầu, tay hơi cử động làm cho y hoảng sợ thoái lui.

“Ta luôn nghĩ là mình không sao. Ta sẽ chống chọi thật tốt. Nhưng mà, ta thật sự không làm được nữa.” Bạch Ân Phàm vung tay lên. Ánh sáng từ Côn Lôn Kính chiếu ra một đường thẳng dài như lưỡi gươm. Bạch Thước Giao cả kinh, lại thét lên: “Ân Phàm, đừng! Ta sẽ cứu Trác Luân! Ta có cách cứu hắn. Ngươi buông Côn Lôn Kính xuống trước đi!”

Bạch Ân Phàm dừng lại, nhìn Bạch Thước Giao như không thể tin nổi: “Thật sự có thể cứu được sao?”

Bạch Thước Giao cố gắng thuyết phục y: “Nhị ca chưa từng gạt ngươi, từ nhỏ đến lớn đều vậy, không phải sao?”

“Làm sao để cứu?” Bạch Ân Phàm buông Côn Lôn Kính ngây ngốc hỏi. Bạch Thước Giao tiến gần, thấy y không phản kháng nữa thì giật lại Côn Lôn Kính khỏi tay y. Bạch Thước Giao dùng tay áo lau đi máu dính trên mặt Bạch Ân Phàm, ngữ điệu chua xót nói:

Tiểu Li hào hứng nhảy lên: “Chủ nhân sai rồi. Người phá đi kim thân của tên đó là sư tôn nhà người đấy.”

“Sư tôn ta???” Mạc Khắc trợn mắt lên. Khi nãy hắn đã kiểm tra rất kỹ, Bạch Ân Phàm không hề bị thương. Máu dính ngoài y phục có lẽ đều là của Hi Hà vấy sang.

“Phải đấy. Ta nghe đám người Côn Lôn Phái nói vậy. Hi Hà chỉ khiến cho Ngũ Thần trọng thương, nhưng khi tận mắt thấy y chết, sư tôn người liền nổi điên gϊếŧ đi một trong Ngũ Thần. Bây giờ đám người Côn Lôn Phái đang lo lắng xoắn xuýt lên, sợ Cửu Trùng Thiên đem thiên binh thiên tướng xuống trả thù. Phen này sư tôn người không muốn vang danh cũng không được.”

Mạc Khắc tuy có ngạc nhiên nhưng không hề lo lắng. Bạch Ân Phàm đối đầu cùng Cửu Trùng Thiên chưa hẳn là chuyện không tốt.

“Mặc kệ bọn họ. Ngươi theo dõi tốt Giang Vị là được.”

“Chủ nhân, đến lúc nào thì ta mới khỏi làm kẻ rình mò nữa vậy?” Tiểu Li hỏi đầy uỷ khuất.

“Đến khi nào hắn chết. Hắn chưa chết thì vẫn luôn là cái gai trong tim của ta.”

“Vậy là rất lâu rồi.” Tiểu Li gào khóc một trận rồi quay đi. Mạc Khắc nhìn theo bộ dạng của nó, trông cũng đáng yêu không kém bầy vịt ngoài ao.

Mạc Khắc lên giường nằm gối đầu trên tay. Hắn càng lúc càng muốn biết nhiều hơn về Trác Luân, muốn biết tới mức bứt rứt không yên, chỉ mong sao có người lập tức đến giải tỏa hết mọi thắc mắc trong lòng hắn. Thế nhưng, hắn rất rõ ràng, bản thân muốn biết bao nhiêu thì đáp án lại xa xôi bấy nhiêu. Cuối cùng, hắn quyết định không nghĩ nữa. Chuyện đến đâu thì hay đến đó vậy.

Trời sáng, Mạc Khắc sang phòng tìm Bạch Ân Phàm nhưng không thấy y. Hắn ra trước nhà, Bạch Ân Phàm đang ngồi trên phiến đá to cho bầy vịt ăn. Hắn từ sau bước đến, ôm lấy y, nhỏ giọng gọi thăm dò: “Tam lang!”

Bạch Ân Phàm lạnh lùng cốc lên đầu hắn: “Ngươi xem bầy vịt ốm cả rồi kìa. Có phải là khi ta đi vắng ngươi bỏ đói chúng không?”

Bạch Ân Phàm đã trở lại bình thường, ngay cả giọng nói cũng rất rành mạch, không chừa lại chút bi thương nào của ngày hôm qua. Thế nhưng, Mạc Khắc lại cảm thấy y chỉ là đang chống đỡ mà thôi. Hắn không muốn tàn nhẫn gỡ xuống lớp mặt nạ giả tạo này của y, xem như rất đau đáp lại: “Tam lang lại thừa cơ ức hϊếp ta. Nếu ta quả thật không cho chúng ăn gì thì bây giờ chúng đều biến thành xác trôi cả rồi.”

“Vậy còn chỗ giàn nho…” Bạch Ân Phàm chỉ tay ra xa. “Không phải đang mùa ra trái sao? Lý nào chẳng thấy một chùm nào?”

“Ta đem đi ủ rượu bồ đào cả rồi.”

Bạch Ân Phàm méo mặt: “Ta không biết uống rượu.”

Mạc Khắc cười khinh khỉnh: “Ta đâu có nói là ủ cho Tam lang uống. Không thể ủ cho tự ta uống sao?”

Bạch Ân Phàm véo má Mạc Khắc ra hai bên: “Ngươi giỏi! Tàng Hải này là của ta, không phải của ngươi nha.”

Mạc Khắc giữ tay hắn, bất ngờ sáp tới, môi mắt thân cận: “Người cũng là của ta, sao Tàng Hải của người lại không thể là của ta?”

Bạch Ân Phàm ngắt cánh mũi Mạc Khắc: “Hỗn trướng! Mau đi nhổ củ cải, không thì ta sẽ bỏ đói ngươi.”

Mạc Khắc vẫn ngang ngạnh hôn lên môi Bạch Ân Phàm một cái rồi mới chịu rời đi. Bạch Ân Phàm lại cho vịt ăn tiếp, thỉnh thoảng sẽ nhìn sang chỗ vườn xem hắn hí hoáy nhổ củ cải và lau sạch chúng. Ở Tàng Hải này trước nay vẫn như thế, chỉ có hai sư đồ y và một cuộc sống bình dị, nhưng chỉ cần thế này thôi đã đủ để gọi là hạnh phúc.