Sau khi Tề Mãn Nguyệt nghe điều này liền cảm thấy nhẹ nhõm, tiến vô trong cùng anh.
Khi bước vào trong, đột nhiên cô nhớ đến chuyện gì đó nên hỏi anh: “Anh đã đăng ký thẻ chưa?"
Chu Hi: “Hồi trước có làm rồi.”
…
Có một người phục vụ ở cửa dẫn đường, nhìn hai người họ đi cùng nhau.
Hỏi họ: "Các bạn... là vợ chồng sao? Hay bạn trai bạn gái, hay... người lạ? Chúng tôi sẽ sắp xếp các cảnh khác nhau tùy theo mối quan hệ.”
Hai người đồng thanh: "Vợ chồng."
Người phục vụ hiểu ra, đưa bọn họ đến cửa cuối cùng.
Sau khi vào bên trong, người phục vụ nói: "Hai người cần mấy tiếng để tham quan nhỉ.”
Tề Mãn Nguyệt nghĩ rằng nửa giờ là đủ.
Chu Hi nói: "Một giờ đi."
Dù sao việc vun đắp tình cảm cũng phải mất khoảng một giờ.
Tề Mãn Nguyệt nghĩ như thế cũng ổn.
Vì tình huống này, cả hai đều nghĩ rằng đó là một kiểu thông phòng mật thất gì đó, điều này thực sự có thể làm tăng tình cảm.
Mặc dù chưa chơi bao giờ, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của trò chơi này.
Cả hai nghĩ rằng đó chỉ là trò chơi trốn thoát khỏi mật thất đơn giản.
Người phục vụ hẹn một giờ, nói: "Vậy được, một giờ sau mới có thể ra. Yên tâm, bên trong không có camera, sẽ không có người xem đâu. Toàn bộ hành trình chỉ có hai bạn, an ninh rất mạnh, vì vậy hai người có thể mạnh dạn mà chơi.”
Tề Mãn Nguyệt: "?"
Chu Hi: "?"
Hai người nghi ngờ bước vào, vừa vào trong cánh cửa liền đóng lại.
Nó khác với những gì họ nghĩ.
Nó không phải là phòng mật thất khủng bố gì đó.
Thay vào đó, có một số cảnh tượng trong đó, cảnh đầu tiên là lớp học, cảnh thứ hai là phòng bệnh trong bệnh viện và cảnh thứ ba là ... phòng thẩm vấn của nhà tù.
Thứ tư là một hòn đảo hoang vắng, và thứ năm là một cái l*иg sắt giam cầm.
Thứ sáu là... trên tàu điện ngầm.
Mỗi cảnh đều sẽ có đồng phục riêng.
Lớp học có bàn, bục giảng và ghế đẩu, nhà tù có quần áo cảnh sát và tù nhân, còng tay.
Trên hoang đảo chỉ có hai phiến lá.
Phòng bệnh có trang phục y tá, ống nghe và ống tiêm, cũng như trang phục bệnh nhân.
Trên tàu điện ngầm cũng sắp xếp toa hành khách.
Trong l*иg chim có đủ loại dụng cụ SM, trên giường còn có dây xích mắt cá chân và vòng cổ.
Nơi này thật lớn.
Nhiều cảnh tượng được bố trí đầy đủ.
Khó trách khi người phục vụ hỏi bọn họ cần bao nhiêu thời gian.
Đây là ý này.
Tề Mãn Nguyệt liếc Chu Hi một cái, thấy anh cau mày, tò mò hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì thế?”
Chu Hi: “Tôi đang nghĩ một giờ có lẽ không đủ phải không?”
Tề Mãn Nguyệt: "..."
Không phải anh thật sự muốn thử chơi đấy chứ.
Chuyện này có chút…kỳ lạ.
Chu Hi nhìn về phía Tề Mãn Nguyệt, bởi vì là cô mời anh nên anh đã hiểu: “Em thích chơi những trò như thế này?”
Có lẽ những người trở về từ nước ngoài sẽ có tính cách cởi mở hơn.
Chắc là đúng như thế, anh vẫn hơi bảo thủ.
Tề Mãn Nguyệt bị hỏi như thế không dám hé môi.
Cô thực sự nghĩ rằng những trò chơi nhỏ bình thường để tăng cảm tình cũng giống như trò chơi giữa cha mẹ và con cái.
Nhưng ngẫm lại, đã nói là trò thúc đẩy tình cảm, đối với người trưởng thành mà nói chỉ có những thứ này mới có thể tăng cường quan hệ.
Cô không ngờ được đến điều đó.
…