Tề Mãn Nguyệt vẫn còn đang đắm chìm vào nụ hôn ấy, cô mở mắt ra, khoé miệng còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
Cô ngượng ngùng nhìn anh, sau đó cầm khăn giấy trên tủ đầu giường lên lau miệng.
Tư thế cô đang cưỡi trên người anh thậm chí còn xấu hổ hơn.
Cô phản ứng lại, thấy nửa người dưới của mình ướt sũng, muốn rời đi, nhưng vừa mới di chuyển đã phát hiện quần của Chu Hi đã bị thấm đẫm một mảng.
Là cô làm cho chỗ đó ướt, vị trí cô đang ngồi trên người anh sao mà lại xấu hổ như thế chứ.
Cô không mặc qυầи ɭóŧ, nước bên trong chảy ra ẩm cả quần anh.
Tề Mãn Nguyệt áy náy nói: "Xin lỗi, làm ướt quần anh rồi.”
Chu Hi sờ sờ bờ mông của cô, nhìn cô tránh đi, anh kéo cô đến trước mặt mình, “Không sao, có thể thử tư thế nữ ở trên không?”
Anh đang hỏi cô rằng liệu cô có thể ở trên anh hay không.
Cả hai người họ đều coi trọng lễ độ, nếu anh đã lễ độ như thế, Tề Mãn Nguyệt cũng không thể từ chối.
Mặc dù cô cảm thấy mình đang ở một bên hưởng thụ, nhưng Chu Hi đã giúp cô rất nhiều, cô vẫn nên thoả mãn anh.
Người ta nói rằng vợ chồng với nhau không thể chỉ có một người cho đi.
Nếu không, nó sẽ phá hủy mối quan hệ hài hòa giữa vợ và chồng, điều này có đạo lý.
Vì vậy, Tề Mãn Nguyệt cởi váy của mình ra.
Cô cởi nó ra và ném sang một bên.
Thân thể cô lộ ra dưới ánh sáng.
Cô lần mò chạm vào quần của Chu Hi rồi cởϊ qυầи anh ra.
Anh cứng rồi, ngay khi cô vừa cởi nó ra, cô đã chạm vào phần cương cứng của anh.
Còn cương cứng dựng đứng, chiếc qυầи ɭóŧ bị thứ đồ đó của anh làm cho nhô cao.
Cô liếc mắt nhìn qua, quả thực anh thật là…to.
Tề Mãn Nguyệt liếc nhìn vẻ mặt của Chu Hi, cô đã hiểu tại sao lần trước Chu Hi lại tò mò về việc cô có thoải mái hay không.
Bởi vì thực sự không có biểu cảm gì.
Nhìn biểu hiện của Chu Hi bây giờ cô có thể biết được.
Sau khi Tề Mãn Nguyệt cởϊ qυầи của anh ra, còn cởi cả qυầи ɭóŧ khiến cho thứ đồ đó bật ra ngoài, tư thế ngồi rất khó xử, khi côn ŧᏂịŧ của Chu Hi bật ra đã đâm vào bụng cô.
Làm điều đó trên bụng.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng áp vào bụng cô, Tề Mãn Nguyệt nhìn một thứ xấu xí hung dữ như vậy của anh, cô đưa tay nắm lấy nó.
Cô chộp lấy, mân mê nó trong tay.
Trong khoảnh khắc bị tay cô nắm lấy, Chu Hi hơi nhíu mày, nhưng là thoải mái đến nhíu mày lại, anh bị bàn tay của cô nắn bóp một cái.
Trước đây Tề Mãn Nguyệt chưa bao giờ chơi với thứ này, bây giờ cầm nó trên tay như thế, cô thấy có thể chấp nhận được, ngày trước cô thấy nó thật xấu xí nhưng giờ đây lại thấy khá vừa mắt, có lẽ là bởi vì đó là do cô sử dụng.
Tự mình xài sẽ không cảm thấy ghét bỏ nó xấu xí nữa, dù sao thì nó cũng được nhét vào bên dưới cô.