Sau Khi Kết Hôn Tôi Ra Sức Quyến Rũ Ông Xã Lạnh Lùng

Chương 6.3: Cực khoái, cảm ơn (H)

Thân dưới mềm nhũn như nước, nhưng cô vẫn đang chảy nước.

Khoảnh khắc cô lêи đỉиɦ, đôi mắt sáng lên, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Cô chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy.

Cô thoải mái nhìn Chu Hi.

Chu Hi cũng đã bắn ra.

Kéo gậy thịt của anh ra, tháo bαo ©αo sυ đã lấp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ căng phồng của anh bên trong.

Phản ứng đầu tiên của cô là, nhiều quá…

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra rất nhiều.

Chu Hi thắt nút bαo ©αo sυ ném nó vào thùng rác bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên của Tề Mãn Nguyệt, thân dưới của cô có hơi sưng đỏ, cả hai đã lêи đỉиɦ một lần nên không cần phải tiếp tục.

Chu Hi không nói tiếp tục, hai người cũng không phải là kiểu người nhiệt tình như lửa, nhìn nhau cũng không có gì để nói, hình ảnh có chút xấu hổ.

Tề Mãn Nguyệt nhìn ánh mắt Chu Hi nhìn về phía cô, cô nên lịch sự đưa ra phản hồi sau khi sử dụng nó.

Cô lịch sự nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Chu Hi khó hiểu: “Hả?”

“Ý tôi là vừa rồi tôi rất sảng khoái, đạt cao trào, cảm ơn.”

Hóa ra là vậy.

Chu Hi đáp lại: “Không có gì.”

Tề Mãn Nguyệt: “...”

Lại xấu hổ.

Không biết làm cách nào để giao tiếp với nhau.

Chu Hi đứng dậy, nhặt quần áo trên mặt đất lên hỏi cô: “Em có muốn tắm rửa trước khi đi ngủ không?”

Tề Mãn Nguyệt gật đầu: “Muốn, anh thì sao?”

Chu Hi thấy cô cũng muốn, vì vậy anh đi qua phòng bên cạnh: “Tôi sẽ đi qua phòng bên cạnh, em cứ ở lại bên này.”

Tề Mãn Nguyệt: “Cảm ơn.”

Nửa người dưới của Chu Hi ướt sũng, anh không mặc quần áo, cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy cầm quần áo đi đến phòng bên cạnh.

Tề Mãn Nguyệt nhìn anh nhặt quần áo, nhìn vào bóng lưng của anh.

Đừng nói.

Còn trách vóc dáng của anh quá anh tuấn.

Đặc biệt là vòng eo khỏe khoắn và săn chắc.

Chu Hi tắm rửa xong trở về, Tề Mãn Nguyệt đã nằm trên giường.

Cô đã thay ga trải giường.

Cô chảy nhiều nước nên ga trải giường cũ đã bị ướt, nằm ngủ rất khó chịu.

Lúc cô thay ga trải giường vô cùng ngạc nhiên, tất cả nước đều chảy ra từ người cô sao, nhiều quá.

Bỏ ga trải giường cũ vào giỏ giặt bên ngoài, ngày mai sẽ giặt nó.

Chu Hi quay lại, thấy cô nằm trên giường.

Anh cũng leo lên nằm.

Hai người đã sẵn sàng để đi ngủ.

Anh hỏi cô: “Em có muốn tắt đèn không?”

Tề Mãn Nguyệt: “Tôi sợ bóng tối, không muốn tắt đèn, nếu tắt tôi sẽ không ngủ được.”

Chu Hi “Ừ” đáp, không tắt đèn, cứ thế nằm ngủ.

Đây là lần đầu tiên Tề Mãn Nguyệt ngủ chung giường với đàn ông, cảm giác này khá kỳ lạ, dù sao một người sống to lớn như vậy đang nằm bên cạnh, xoay người cũng có thể chạm vào.

Cô không thể ngủ được.

Nhìn Chu Hi nằm nhắm mắt bên cạnh, không biết có đang ngủ hay không.

Cô nghĩ, Chu Hi đã hỏi cô mọi điều, cô cũng phải hồi đáp lại anh.

Dù sao vợ chồng cũng phải có qua có lại, nếu không một mình Chu Hi cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.

Cô suy nghĩ một chút, lịch sự hỏi Chu Hi: “Anh có cần tôi ôm anh ngủ không?”

“Cần.”

Tề Mãn Nguyệt: “...”

……