Trong bầu không khí yên tĩnh, có thể nghe rất rõ ràng âm thanh liếʍ mυ'ŧ của anh.
Anh liếʍ như vậy thực sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước trong cô ra nhiều hơn sờ lúc nãy.
Khóe miệng anh liếʍ ướt sũng, ăn hết từng đợt nước chảy ra từ cô.
Tề Mãn Nguyệt nằm trên giường, cảm thấy sảng khoái không thể giải thích được.
Rất sảng khoái.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao nữ chính trong bộ phim AV mà cô xem lại có biểu cảm sảng khoái và dâʍ đãиɠ như vậy khi bị liếʍ, quả thực so với việc dùng tay sờ còn sướиɠ hơn nhiều.
Chiếc lưỡi mềm mại chạm vào nơi riêng tư mềm mại, cơ thể sảng khoái của cô bồng bềnh, đôi chân có chút yếu ớt.
Hai chân cô mất khống chế kẹp chặt đầu anh, cô cúi đầu nhìn có thể thấy hình ảnh Chu Hi đang vùi đầu vào thân dưới của cô, nghiêm túc liếʍ láp.
Thật xấu hổ.
Khi cô còn học cùng trường với Chu Hi thời cấp hai, cô đối với anh luôn tôn trọng, giữ khoảng cách.
Khi đó cô không thích anh lắm, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày, cô sẽ bị Chu Hi liếʍ và trêu chọc như thế này.
Sảng khoái dưới miệng của anh.
Không thể không nói, Chu Hi liếʍ chỗ riêng tư của cô không quá khiêu da^ʍ.
Không giống như nam chính trong phim AV, anh ta hấp tấp và không có cảm giác thưởng thức cái đẹp.
Chu Hi liếʍ rất tao nhã, anh liếʍ cô từ từ, như thưởng thức vẻ đẹp độc đáo, cảm giác khá hưởng thụ.
Cô vốn tưởng đó là một hành động bẩn thỉu và hèn mọn, nhưng nhìn thấy đầu lưỡi của Chu Hi lướt qua nơi mềm mại của cô, khuôn miệng mở và đóng của anh, cô cảm thấy thật tao nhã.
Khi anh nuốt, yết hầu lăn lên xuống, hình như là… đang uống nước của cô.
Anh không những không ghét bỏ, mà còn uống nó.
Tề Mãn Nguyệt càng nhìn mặt càng đỏ.
Má đã chuyển sang màu hồng nhạt.
Chu Hi há miệng liếʍ cô lần nữa, hình như cô đã có phản ứng.
Một dòng nước phun ra.
Anh không ăn nó ngay mà để nó chảy xuống cổ.
Anh nghĩ rằng Tề Mãn Nguyệt rất thoải mái, nhưng ... khi anh đứng dậy nhìn vẻ mặt của Tề Mãn Nguyệt, chỉ thấy khuôn mặt lạnh băng nằm trên giường.
Chu Hi: “...”
Lúc này, cảm giác thất bại của một người đàn ông đạt đến đỉnh điểm.
Anh lại nhìn xuống âʍ ɦộ cô, nó vẫn đang rỉ nước, nhìn cô không có vẻ gì là khó chịu nhưng biểu cảm này thực sự rất đặc biệt.
Chu Hi hỏi cô: “Em… không khỏe ở đâu à?”
Tề Mãn Nguyệt nghe anh nói mới giật mình hoàn hồn, nhìn anh: “À, không, tôi rất thoải mái, có chuyện gì không?”
“...nhìn biểu cảm của em không giống như đang rất thoải mái.”
Tề Mãn Nguyệt có lỗi nói: “Xin lỗi, tôi cũng có khuôn mặt giống anh, khuôn mặt lạnh lùng.”
Chu Hi: “...”