Hạnh Phúc Của Em

Chương 165

Đứng trước của phòng của boss anh chưa kịp gõ thì đã có người bước ra khỏi phòng, anh cũng kịp nhận ra boss của mình,định mở miẹng nói thì đã thấy Khánh Duy đưa tay ra hiệu im lặng. Trợ lý Lâm gật đầu hiểu ý,đã đưa toàn bộ giấy tờ mà sáng nay luật sư Khoa đã gọi anh lại để nhờ anh đưa đống hồ sơ này cho boss cộng thêm lời than phiền nhờ chuyển lời dùm:

- Cậu nói với anh cả là việc đã được làm xong, giờ đến mai làm ơn tha cho tôi để tôi ngủ một giấc ngon chút, đừng hành xác nhau nữa là được.

Đi cùng boss vào phòng làm việc bên cạnh vừa đóng cửa trợ lý Lâm nói luôn:

- Thưa giám đốc, lúc đưa hồ sơ này cho tôi,luật sư Khoa có nhắn một câu.

- Nó nói gì.

- Dạ,anh Khoa nói anh xong việc rồi, cho anh được nghỉ ngủ bù hết hôm nay, đừng gọi cho anh ấy nữa.

- Chỉ vậy thôi.

- Dạ, chỉ vậy thôi.

- Ừ. Vậy chút cậu đi với Dũng xong cũng nghỉ ngơi luôn đi,hết việc rồi.

- Vậy thì tôi xin phép đi làm luôn.

- Minh Lâm nè!

- Dạ.

- Sắp tới công việc ít lại cậu có muốn về thăm ba cậu không?

- Dạ, không thưa sếp, dù sao về nhà là thêm đau đầu thì thà không về.

- Cậu đi theo tôi cũng đã 6 năm rồi, chả nhẽ không nhớ nhà sao.

- Bộ tôi làm sai gì sao mà sếp muốn đuổi tôi hả.

- Ai nói đuổi cậu chứ.

Thở phào nhẹ nhõm trợ lý Lâm mới nói tiếp:

- Vậy sao sếp lại muốn tôi về nhà, không phải có chuyện gì chứ.

- Nếu cậu chưa muốn về thì thôi không sao,vậy mấy hôm nữa cậu đi du lịch cùng vợ chồng tôi.

- Thế thì khỏi đi sếp, tôi không muốn ăn cơm chó no đâu.Ở nhà làm việc còn sướиɠ hơn.

- Vậy tùy cậu.

- Vậy nếu không có gì thì tôi đi ra đây.

- Ừ.

Đóng cửa lại Minh Lâm cho tay vào túi quần rồi lững thững đi xuống nhà, anh vừa đi vừa suy nghĩ lời Khánh Duy nói.

Cũng đã 6 năm anh theo boss mình bỏ hòn đảo cùng gia tộc mình để theo boss. Không biết giờ này mọi người ra sao rồi,có khỏe không, ba anh có còn hay bị nhức đầu mỗi khi trở trời không nữa, dù không về nhưng thuốc anh vẫn lặng lẽ gửi về cho ba mình thông qua quản gia nhà.Anh cũng muốn về nhà lắm chứ nhưng về là ba anh sẽ bắt anh thay ba quản lý bang hội,cũng như bắt anh liên hôn với bang phái khác. Mà bản thân anh lại không muốn bị bắt buộc cũng như gò bó trong hôn nhân, anh muốn mình sẽ cưới người con gái mình yêu chứ không phải cuộc hôn nhân duy trì bang hội.

Mải suy tư anh đi mà không hay có người đang chùm khăn lo quấn tóc cũng không nhìn đường, thế là một lần nữa anh lại là người ôm cô vào lòng để cô không bị té. Nhưng lần này là ôm trọn vào lòng bằng cả đôi tay, làm cho thân thể cả hai được dính xát vào nhau không một kẽ hở.

Bị va chạm và cũng được ôm vào lòng,hơi thở nam tính của Minh Lâm làm Khánh Chi bị đứng hình mà không thốt ra được tiếng nào.Khi định hình lại thì theo bản năng lúc ngã cô cũng ôm trọn lấy anh để không bị té. Nhìn từ xa thì giống như hai người đang ôm lấy nhau vậy. Cả hai đều khá bối rối, không để không khí mập mờ khó xử Minh Lâm thả tay ra trước anh lên tiếng xóa đi sự ngượng ngùng của cả hai:

- Em không sao chứ, sau đi đứng nhớ để ý một chút.

Cũng thoát ra được sự bối rối đó Khánh Chi lại biến về cô gái có cá tính mạnh mẽ, do chỉ anh bỏ tay nhưng cô thì chưa, cũng như phát hiện hai bên tai của anh đang đỏ bừng lên,cô liền càng ôm chật anh vào mà chọc:

- Ôm anh cũng thích thiệt đó nha, dù sao cũng không thiệt chút nào.