Cung Nữ Đấu Tranh Hàng Ngày

Chương 3: Sai Lầm

Lăng Hoan đối với nàng có ân cứu mạng, ở trong lòng nàng đã sớm coi Lăng Hoan là thân nhân.

"Luyến tiếc ta, đến lúc đó thường xuyên đi thăm ta, cũng không phải là không gặp được." Lăng Hoan cười cười.

Đời trước nàng ở tại chỗ này bị Ngọc Quý Nhân giày vò đến toàn thân đầy thương tích. Đời này nàng không muốn tiếp tục lưu lại, thừa dịp hiện tại Ngọc Quý Nhân còn chưa kịp phản ứng, rời khỏi nơi này đi đến lãnh cung , nơi đó cũng không thuộc Ngọc Quý Nhân quản, cho dù Ngọc Quý Nhân muốn tìm nàng gây phiền toái, một cung nữ đi lãnh cung cũng không chướng mắt nàng, phỏng chừng nàng cũng lười để ý tới.

Diệp Lan cuối cùng vẫn khóc, nàng nghẹn ngào mở miệng: "A Hoan, ngươi nhất định phải sống tốt, ngày sau ta rảnh rỗi liền đi thăm ngươi..."

"Được..."

Lăng Hhoan nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Diệp Lan, thanh âm nhẹ nhàng có chút phiêu hối: " Ngươi cũng phải sống tốt, một ngày nào đó..."

Thanh âm Lăng Hoan dần dần thấp xuống, Diệp Lan lại mở to hai mắt.

"Nhớ kỹ lời của ta, nếu là có ngày đó... ta sẽ đến đón cô, được rồi, cô ra ngoài đi, ta còn có việc."

Diệp Lan gạt lệ , gật gật đầu , chung quy vẫn là nghe lời lui ra ngoài.

Nàng biết Lăng Hoan có chủ ý, lúc trước nàng một lòng muốn xuất cung, gặp chuyện có thể nhịn thì nhịn, hôm nay lại...

Diệp Lan nhìn phương hướng Thúy Ly Cung, là người kia làm nàng thay đổi chủ ý sao?

Nếu sau này A Hoan thật sự... Vị kia nếu biết, chỉ sợ là hối hận đến xanh ruột...

Sau khi Diệp Lan rời đi, Lăng Hoan kinh ngạc nhìn gương đồng đến xuất thần, nàng đã thật lâu không nghiêm túc nhìn mình như vậy, nàng luôn biết mình lớn lên có bộ dáng tốt, mặt trứng ngỗng, lông mày lá liễu, một đôi mắt hạnh vừa trong vừa to, lông mi rậm rạp lại vểnh lên, mũi nhỏ vểnh, đôi môi đỏ hồng phấn nộn, cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ, hơn nữa làn da trắng đến phát sáng, cả người sống động, nhất cử nhất động đều phong tình.

Mười lăm tuổi chính là độ tuổi đẹp nhất, khó trách Ngọc Quý Nhân nhìn thấy nàng sẽ phát điên.

Lăng Hoan nhẹ nhàng cười, mỹ nhân trong gương nhất thời linh động, phảng phất như tiên tư ngọc nhan không gì sánh được.

Bóng đêm dần dần đến, trong Thúy Ly Cung đèn đuốc sáng trưng.

Gian ngoài, một vị cung nữ canh đêm cùng Dương Cửu công công bên cạnh Thánh Thượng đứng ở cửa. Bỗng nhiên bên trog truyền đến một tiếng phanh, thanh âm đồ sứ nện trên mặt đất, hai người canh giữ ngoài cửa sắc mặt đại biến.

Dương Cửu công công vội vàng đẩy cửa đi vào :" Hoàng Thượng?"

Tần Phong vẻ mặt tức giận nhìn ngọc Quý Nhân quỳ trên mặt đất, cực kỳ tức giận: " Ngọc Quý Nhân, ngươi thật là cẩu đản!"

"Hoàng Thượng.. Hoàng Thượng.. thần thϊếp không phải cố ý, Hoàng Thượng...!" Ngọc Quý Nhân sắc mặt trắng bệch, chật vật thảm bại muốn giải thích , đáng tiếc Tần Phong lại không muốn nghe, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Ngọc Quý Nhân phạm phải sai lầm, giáng chức làm Mỹ Nhân!". Nói xong cũng không quay đầu lại mà vung tay áo mang theo Dương Cửu rời đi, Ngọc Quý Nhân nhìn bóng lưng Thánh Thượng đi xa, cả người xụi lơ trên mặt đất,xong rồi, hết thảy đều xong rồi...

Rời khỏi Thúy Ly Cung, Tần Phong tức giận chưa tiêu tan, hắn ngay cả Long liễn cũng không ngồi, trức tiếp đi bộ rời đi.

Dương Cửu nhắm mắt theo đuổi cùng cung nhân đi phía sau, nửa khắc sau mới cẩn thận tiến lên mở miệng hỏi:" Hoàng Thượng... có muốn đén chỗ phi tần khác hay không?..."

Dương Cửu thật không ngờ Ngọc Quý Nhân lại đáng chết như vậy, lại dám hạ dược Hoàng Thượng, hiện giờ Hoàng Thượng hiển nhiên đang giận giữ, làm không tốt ngay cả hắn cũng sẽ bị liên lụy.

" Không cần, đi Ngọc Hòa Cung !".

Thân là thiên tử, hắn không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là phi tần hạ dược hắn, đem hắn đặt ở nơi nào? Đói với Ngọc Quý Nhân hắn thật sự nổi lên sát tâm, nếu không phải nể mặt Đức Phi hắn đã cho Ngọc Quý Nhân thành phế nhân.