Editor: Bộ Yến Tử
Quả nhiên theo như lời Lưu Đồng, Thụy Vương không có lui binh, thừa dịp trong khoảng thời gian này nỗ lực luyện binh, chuẩn bị đánh một trận lớn.
Thái tử bị vòng cấm, thế lực Kỳ Vương và Lễ Vương tạm thời không thể khôi phục như lúc ban đầu, Nguyên Vũ đế lại thường xuyên ốm đau, bây giờ trên triều đình nói chuyện phân lượng nặng nhất, thế nhưng biến thành Cửu Hoàng tử Lưu Đồng từng có "Oan tình".
Ngay cả Sầm Vương đã phong vương, cũng đối với Lưu Đồng làm chủ, sai đâu đánh đó.
Bởi vì ở trên thọ yến Quý phi tuôn ra gièm pha hoàng gia, Sầm Vương cũng bị Nguyên Vũ đế sở não, lại tìm không ra danh mục phạt hắn ta, chỉ có thể dùng ngừng bổng lộc, giam cầm, bất chợt lăng nhục lấy thái độ bất mãn của hắn ta.
Sầm Vương ngược lại không thèm để ý, chỉ cần hắn ta có thể xuất hiện trên triều đình, một khi nói chuyện chính là hướng về Lưu Đồng, nói rõ hắn ta là người của Lưu Đồng.
Đám thần tử khác còn đang quan vọng, nhưng đám thực khách phụ tá Thái tử đã ngồi không yên.
Mắt nhìn Cửu Hoàng tử phát triển an toàn, chờ Thụy Vương thật sự đánh thắng trận lớn, vậy thì thế lực bọn họ nhất định sẽ qua không tốt.
Đến lúc đó Thụy Vương khải hoàn hồi kinh, Thái tử lại đương bị vòng cấm như thế nào tự chỗ?
Mặc dù Thái tử bị vòng cấm, ngược lại cũng không phải không có thế lực.
Hắn ta âm thầm liên lạc người, tính toán cuối cùng một lần thượng thư, làm cách nào cũng phải kéo Thụy Vương về đến không thể.
Thái tử ở đổ, nếu phụ hoàng theo ý tứ hắn ta hạ chỉ, thuyết minh phụ hoàng cũng không đồng ý nhìn Thụy Vương phát triển an toàn, đối với Thái tử là hắn ta nhất định còn có ao ước, như vậy hắn ta còn có cơ hội.
Nhưng nếu phụ hoàng không hạ chỉ, Thái tử cũng sẽ chết tâm. Bởi vì hắn ta biết, nếu như thế này, phụ hoàng nhất định đã có tính toán, sẽ chờ xem Thụy Vương có thể lại kiến một công hay không... Đợi đến lúc Thụy Vương hồi kinh, Thái tử là hắn ta chỉ sợ cũng không có ngày xoay người.
Vị trí Thái tử ngồi mấy năm nay, hắn ta há có thể cam tâm chỉ kém nửa bước có thể ngồi trên vị trí kia chắp tay nhường người ta?
Ngồi không được vị trí kia, nghĩ đến tương lai người ngồi trên vị trí kia cũng sẽ không bỏ qua hắn ta.
Bác một bác, hắn ta còn có hi vọng.
Thái tử ngồi ở địa vị cao thượng, hơi nhắm mắt.
Chỉ trông phụ hoàng... Không muốn cho hắn ta đi bước cuối cùng, một bước hiểm.
Đây là Thái tử đại vồ đến, lâm triều, người phái Thái tử đem sở hữu ẩn ưu, toàn bộ đều mở ra nói, không thèm che lấp.
"Bệ hạ! Nếu tùy ý Thụy Vương ở Yến Bắc khuếch trương thế lực, tương lai Thái tử đăng cơ, chỉ sợ Yến Bắc lại không chịu ước thúc. Đại Ngụy ta an ổn trăm năm, thần khẩn cầu bệ hạ, không được theo đuổi chờ lo âu phát triển an toàn!"
"Bệ hạ! Thái tử là bệ hạ dưỡng ở dưới gối, đích trưởng tử vất vả giáo dưỡng ba mươi năm, mặc dù ngài ấy bị ma quỷ ám ảnh, phạm vào sai lầm, bệ hạ cũng vạn không thể trí Thái tử ở không để ý!"
"Bệ hạ! Triều đình có ý lui binh mặc dù bệ hạ vẫn chưa minh phát thánh chỉ, nhưng tất nhiên Thụy Vương hiểu biết bệ hạ không muốn hưng binh. Nhưng mặc dù vậy, Thụy Vương lại như cũ khư khư cố chấp, vẫn dụng binh với Tiên Ti, hư hao quốc khố, vì khuếch trương thế lực bản thân, cũng uy hϊếp tới Thái tử... Thần khẩn cầu bệ hạ, cho Thụy Vương lui binh, khải hoàn hồi kinh!"
"Thần khẩn cầu bệ hạ, cho Thụy Vương lui binh, khải hoàn hồi kinh!!"
"Thần khẩn cầu bệ hạ, cho Thụy Vương lui binh, khải hoàn hồi kinh!!!"
Thanh âm trên đại điện càng cao vυ't, Nguyên Vũ đế ngồi ngay ngắn, lâm vào trầm mặc.
Một vấn đề không thể không lo lắng, thập phần hiện thực đặt tại trước mắt Nguyên Vũ đế.
Đến cùng là chọn Thái tử, hay là chọn Thụy Vương?
Một người là đích tử ông ta tỉ mỉ bồi dưỡng, ký thác kỳ vọng cao; một người chưa bao giờ đầu nhập quá nhiều chú ý, nhi tử cũng đã trưởng thành vì có thể uy hϊếp Thái tử tồn tại...
Cố nhiên trong lòng ông ta hiểu rõ, Thái tử năng lực bình bình, đương gìn giữ cái đứng đầu là thích hợp, muốn lại kiến công huân sợ là rất khó, còn Thụy Vương ngực mang chí lớn, kiêm tể thiên hạ, nếu có thể kế vị, có lẽ Đại Ngụy sẽ có một chi cảnh thịnh thế khác...
Nhưng trong lòng bàn tay mu bàn tay, luôn có thiên vị.
Nguyên Vũ đế luyến tiếc phế Thái tử, cũng luyến tiếc phế đi hiền vương có năng lực...
Ông ta không thể không nghĩ, nếu Thụy Vương không có dị tâm nên có bao nhiêu tốt đẹp, vậy ông ta có thể để sau khi Thái tử đăng cơ, tận tâm phụ tá quân vương, Đại Ngụy thịnh thế chi cảnh cũng khó sẽ không xuất hiện.
Ý niệm cả đời này, Nguyên Vũ đế suy nghĩ giống như sinh trưởng tốt.
Đúng, ông ta còn không có buông tha cho Thái tử, ông ta cũng còn có thể củng cố hướng cục.
Đồng thời lúc Nguyên Vũ đế cao tốc suy tư Lưu Đồng cũng không có động tác gì.
Thái tử vồ đến trong vòng Lưu Đồng đã đoán trước, kỳ thực hắn đang chờ, chờ Nguyên Vũ đế quyết định.
Giống như Thái tử nghĩ phải biết được lựa chọn của Nguyên Vũ đế, Lưu Đồng cũng đang chờ xem, Nguyên Vũ đế đã buông tha cho Thái tử hay không.
Nếu Nguyên Vũ đế không đồng ý với ý kiến phe phái Thái tử, Lưu Đồng có thể yên lòng. Bởi vì biểu hiện cam chịu này của Nguyên Vũ đế để Thụy Vương bồi dưỡng thế lực, thành lập công huân.
Lưu Đồng hơi nắm chặt quyền.
Nguyên Vũ đế ngồi trên ngự tòa bỗng nhiên đứng dậy, thanh âm không lớn lại không cho phép phản bác nói: "Truyền chỉ Yến Bắc, để Thụy Vương lui binh trú đóng ở Yến Bắc quan, nếu như Tiên Ti chiến tắc nghênh địch, Tiên Ti bất chiến, tắc gia cố công sự phòng ngự, lấy thủ làm công."
Trong điện một mảnh yên tĩnh, phái Thái tử đầu tiên phản ứng lại: "Bệ hạ! Vậy việc Thụy Vương hồi kinh..."
"Lại nghị."
Nguyên Vũ đế bỏ lại hai chữ, nhìn Lưu Đồng một mắt, phẩy tay áo bỏ đi. Tự Nhân vội kéo dài âm điệu hô bãi triều, theo sát sau Nguyên Vũ đế rời khỏi.
Người trong đại điện cung thanh hô "Cung tiễn bệ hạ", đợi không thấy bóng dáng Nguyên Vũ đế, nhất thời nổ oanh.
Lưu Đồng yên lặng buông lỏng tay ra, Thập Tứ Hoàng tử vội vàng thấu lên hỏi: "Cửu ca, phụ hoàng có ý gì?"
Tuy rằng là để Thụy Vương lui binh, nhưng cũng không có dựa theo lời người nhất phái Thái tử, để Thụy Vương hồi kinh, mà là lại nghị.
Ở mặt ngoài xem, tựa hồ là điều chỉnh yêu cầu song phương, làm song phương đều thối lui một bước.
Nhưng chân chính thì sao?
Lưu Đồng nhíu nhíu đầu mày.
Hành động này của Nguyên Vũ đế, coi như là "Tha".
Là muốn... Kéo đám người đem sai lầm Thái tử phai nhạt, kéo dài tới lúc Thái tử được chỉ giải trừ vòng cấm?
Dù sao, mặc kệ Thụy Vương ở lại Yến Bắc hay là hồi kinh, Thụy Vương được tự do, phát triển thế lực luôn muốn tốt hơn so với Thái tử bị vòng cấm một ít.
Nguyên Vũ đế thà rằng để Thụy Vương ở lại Yến Bắc, kinh doanh thế lực hắn đã thu nạp, cũng không đồng ý hắn hồi kinh.
Nói đến cùng, là vì bảo hộ Thái tử?
Lưu Đồng cười tự giễu, nói trong lòng: "Tính toán giữ chân Ngũ ca ở lại Yến Bắc thì như thế nào, thế lực trong kinh đều có ta đến thay Ngũ ca kinh doanh, chờ Ngũ ca..."
Trong lòng mới nghĩ đến một nửa, liên tưởng đến ánh mắt Nguyên Vũ đế nhìn hắn, bỗng dưng Lưu Đồng sửng sốt.
Thập Tứ Hoàng tử thấy biểu cảm hắn biến ảo bất định, vội hỏi: "Cửu ca, xảy ra chuyện gì?"
Lưu Đồng hít một hơi thật sâu: "... Không có gì."
Thập Tứ Hoàng tử đương nhiên không tin, một đường đi theo Lưu Đồng ra cung hồi phủ, thấy Lưu Đồng vẫn không nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ đi, trước khi đi có nói vài lời với Thường Nhuận Chi, báo cho nàng biết Lưu Đồng khác thường.
Chờ sau khi Thập Tứ Hoàng tử đi, Thường Nhuận Chi thật không có trước tiên hỏi Lưu Đồng.
Nàng cẩn thận vuốt một lần chuyện xảy ra hôm nay lâm triều.
Là cái gì khiến tâm thần Lưu Đồng không yên?
Từ sau khi Thụy Vương cách kinh, hắn một ngày còn hơn một ngày ổn trọng, chuyện bình thường sẽ không nhiễu nỗi lòng hắn.
Trừ phi là hắn ngộ ra có đại sự xảy ra.
Thường Nhuận Chi cảm giác tuy rằng sâu sắc, nhưng cũng dễ dàng không nghĩ ra giữa các đốt ngón tay, cuối cùng vẫn chỉ có thể hỏi Lưu Đồng, hi vọng có thể trấn an hắn vài câu.
Sắc môi Lưu Đồng hơi trắng bệch, ngập ngừng mấy câu mới chịu nói: "Phụ hoàng như cũ cố ý muốn bảo vệ Thái tử, lưu Ngũ ca ở Yến Bắc, không muốn huynh ấy trở về lây dính thế lực trong kinh. Như vậy... Kế tiếp phụ hoàng muốn đoạt quyền trong tay ta."