Kế Thê

Chương 236: Chiến sự

Editor: Bộ Yến Tử

Từ sau khi Thụy Vương đi, Lưu Đồng càng thêm ổn trọng hơn lúc trước.

Hoặc là nói, hắn từng bước một học Thụy Vương, dần dần chuyển biến theo bộ dáng Thụy Vương.

Hắn học Thụy Vương chuyện trò vui vẻ cùng nhân sĩ dân gian, học Thụy Vương ở trên triều đình căn bản sẽ không chạm đến lợi ích của Thái tử, học Thụy Vương bình tĩnh cẩn thận xử lý từng chuyện được giao thác đến trên tay hắn.

Hắn quảng giao bằng hữu dân gian, ngầm cùng triều thần cùng chung chí hướng lui tới thường xuyên.

Hắn càng trở nên vội, thời gian làm bạn với nàng, cơ hồ chỉ có thể bài trừ đến.

Từ trước phủ Cửu Hoàng tử bừa bãi vô danh, dần dần trở nên đông như trẩy hội.

Thân là Hoàng tử phi tự nhiên Thường Nhuận Chi cũng bận rộn lên, luôn luôn phải chiêu đãi nữ quyến các phủ.

Thời tiết cuối mùa xuân, viện binh đến Yến Bắc quan.

Tiên Ti Vương sở dẫn quân đội thấy tình trạng như vậy lại vẫn không lùi binh, sư tử ngoạm muốn Đại Ngụy cắt đất đền tiền.

Tin tức truyền đến, trong kinh thành Đại Ngụy nghị luận ào ào.

Thái tử chủ trương nghị hòa, Kỳ Vương và Lễ Vương không nhắc tới thái, khéo đưa đẩy tỏ vẻ theo ý phụ hoàng.

Nguyên Vũ đế nắm chủ ý bất định, lấy việc này cúi tuân các vị thần công, người chủ chiến, chủ hòa phân biệt rõ ràng.

Thái tử nói, Tiên Ti đã có tính toán lui binh, vậy cần một con đường khác khiến phái nghị hòa đại biểu, đi Yến Bắc quan thương nghị việc ngưng chiến cùng người Tiên Ti.

Nguyên Vũ đế không có lập tức đáp ứng, trong tư tâm nghĩ đến cũng thấy bất mãn người Tiên Ti tùy tâm sở dục khai chiến, mệt mỏi quân đội Đại Ngụy bôn ba qua lại.

Viện quân đã tới, trước hết không ngại gϊếŧ khí diễm người Tiên Ti.

Nguyên Vũ đế tạm thời áp chế việc này, muốn chờ xem tình hình chiến sự tiếp theo ở Yến Bắc quan truyền đến, mới định đoạt.

Ngay sau đó truyền đến, đều là tin tức hai phương giằng co. Đại quân Đại Ngụy tiếp cận, trú đóng ở Yến Bắc quan. Người Tiên Ti vẫn như cũ đóng tại quan ngoại Yến Bắc, như hổ rình mồi lãnh thổ quan nội Yến Bắc quan Đại Ngụy.

Nguyên Vũ đế như cũ không ra quyết định.

Thời điểm khí hậu tiệm nóng, Yến Bắc quan truyền đến tin tức Trung võ Tướng quân bị tập kích bị thương nặng, còn đang trị liệu, còn đại quân Yến Bắc bởi vậy quyết định ra Yến Bắc quan, nghênh chiến người Tiên Ti.

Đêm đó nhận được tin tức, Lưu Đồng một đêm không ngủ.

Thường Nhuận Chi cùng hắn đứng ở cạnh cửa.

"Hồi nhỏ, ta rất quật cường, bị ủy khuất cũng không chịu nói cùng người ta, không biết đó là cái ý tưởng gì, cảm thấy đây là chuyện mất mặt, không nên nói cho người khác."

Lưu Đồng nhìn đèn l*иg treo dưới mái hiên, trong ánh sáng đèn l*иg lóng lánh, hắn cười nhẹ: "Rồi sau đó có một lần, trong cung vừa phát phân lệ, một cung nhân lừa gạt lấy đi ngân lượng ta vừa cầm trong tay, đúng lúc bị Ngũ ca thấy được."

Thường Nhuận Chi ôn nhu nói: "Rồi sau đó thì sao?"

"Rồi sau đó Ngũ ca chặn người đó lại, hỏi ta có phải cung nhân kia lừa lấy bạc của ta hay không." Lưu Đồng cười cười: "Lúc ấy ta không muốn mất mặt, ngạnh cổ nói, bạc không phải hắn ta lừa đi, là ta cho hắn ta, bởi vì ta cảm thấy tiền tài là vật ngoài thân."

Thường Nhuận Chi ngoài ý muốn nâng cằm.

"Lúc ấy rất ngu xuẩn phải không?" Lưu Đồng cười khẽ, thấp giọng nói: "Nhưng Ngũ ca là ai chứ... Cảm xúc trên mặt ta che giấu không được, rõ ràng viết ta nói dối, sao Ngũ ca có thể không biết... Huynh ấy cho người áp cung nhân kia đi, lấy bạc trả lại cho ta, chỉ nói một câu."

Lưu Đồng bình tĩnh nói: "Huynh ấy nói, Tiểu Cửu, người khác chiếm thứ gì của đệ, chẳng sợ đệ cầm không trở lại, đệ cũng không thể chắp tay tặng cho người ta, khiến người ta xem nhẹ."

Hắn dừng một chút: "Ngũ ca sẽ không đem tiền đồ, chắp tay nhường cho người ta."

Thường Nhuận Chi nhè nhẹ vỗ về lưng hắn, nói: "Ừm, Thụy Vương phúc thiên mệnh đại, không có việc gì đâu."

Lưu Đồng cười kéo tay nàng qua.

"Ta biết, Ngũ ca sẽ không dễ dàng đánh mất tánh mạng như vậy, nếu như huynh ấy dễ dàng tang mệnh như vậy, thì đó không phải Ngũ ca mà ta biết..."

Lưu Đồng thở dài: "Ta chỉ là suy nghĩ, ngày mai, có lẽ trên triều lại có một trận đánh ác liệt. Lúc này, Ngũ ca không có ở đây, chỉ có mình ta chiến đấu hăng hái, ta... Không thể thua."

Chuyện triều đình Thường Nhuận Chi rất ít hỏi đến, nhưng nàng tin tưởng Lưu Đồng có thể xử lý tốt.

Bởi vì Lưu Đồng biết, Thụy Vương ở Yến Bắc quan xa xôi, còn chờ hắn lưu ở kinh thành vì huynh ấy trở về phô bình đường tương lai.

Sao hắn ta có thể ngã vào cuộc chiến quan trọng nhất chứ?

Ngày hôm sau, Lưu Đồng mang một đôi mắt phù thũng lên hướng.

Do Thụy Vương ở Yến Bắc quan bị tập kích, làm cho đại quân Yến Bắc kết thục cục diện giằng co cùng Tiên Ti, ngang nhiên khai chiến, trên triều đình tranh cãi không nghỉ.

Một phái nói Tiên Ti khinh người quá đáng, không nhìn quốc uy Đại Ngụy, đã khai chiến vậy thì đánh cho người Tiên Ti lại không dám phạm vào.

Một phái hoà giải khí phát tài, Đại Ngụy mênh mông đại quốc, lãnh thổ bị Tiên Ti xâm chiếm như vậy, không khỏi ái ngại lấy đại lấn tiểu.

Thậm chí còn có người nói, Thụy Vương bị tập kích bị thương nặng chỉ là lời nói phiến diện, sự thật như thế nào còn phải đợi xác minh.

Nói qua nói lại, đề tài liền có chút sai lệch, các đại thần bắt đầu thảo luận sau khi Thụy Vương tới Yến Bắc quan, là giám quân quân đội Yến Bắc như thế nào.

Thái tử trước nay đa nghi, nhất thời nhíu mày, trong lòng khó tránh khỏi nói thầm.

Thụy Vương thật sự bị thương nặng sao? Ở giữa có phải có âm mưu gì hay không?

Nguyên Vũ đế bị đám thần tử dưới bậc nói ầm ĩ làm cho đau đầu.

Ông ta tức giận quát, điểm vài vị lão thần hỏi.

Lão thần đều là những người thành tinh, ở vào thời khắc mẫm cảm tự nhiên sẽ không minh bạch rõ ràng cho ra cách nói của bản thân, chỉ nguyên lành miệng, khéo đưa đẩy cùng bùn nhão.

Văn thần ba phải, võ tướng rõ ràng hơn rất nhiều: "Quản người Tiên Ti tính toán cái gì, quản Thụy Vương có thật sự bị thương nặng hay không, dù sao Tiên Ti xâm chiếm Đại Ngụy ta là sự thật, bọn họ đã đánh tới, là cho rằng Đại Ngụy dễ khi dễ, cứ đánh trở về! Chờ đánh tới lúc người Tiên Ti chịu phục, không phải chiến sự sẽ ngừng sao! Văn thần các ngươi, chỉ biết kỷ oai, nói nửa ngày cũng nói không nên lời nào chuẩn đếm."

Lên tiếng là Kim lão Tướng quân, một vị chỉ lưu lại vị trí Tướng quân lão thần.

Ông ấy giọng lớn, giơ cổ họng hô lên, nhất thời toàn bộ đại điện yển kỳ tức cổ, đều nhìn ông ấy.

Kim lão Tướng quân chắp tay với Nguyên Vũ đế trên ngự tòa: "Bệ hạ, Đại Ngụy chúng ta nhường lại nhường, tâm khoan dung như biển. Nhưng còn người Tiên Ti thì sao? Cứ để chúng khi dễ Đại Ngụy. Nếu như chúng ta lại lui, để ngoại bang hữu quốc biết được, còn nói Đại Ngụy chúng ta yếu đuối! Theo ý kiến lão thần, quân Yến Bắc đã khai chiến với người Tiên Ti, vậy chờ kết quả chiến sự đi, không cần thiết lại nghĩ cái khác."

"Kim lão Tướng quân." Thái tử nhịn không được, đứng ra nói: "Lo lắng của chư vị đại nhân, không phải không có đạo lý. Nếu khai chiến, bổn không sẽ phát sinh, chính là Thụy Vương chế tạo nguyên do khai chiến, thì..."

Kim lão Tướng quân trừng mắt hổ: "Là người Tiên Ti bọn chúng lấn Đại Ngụy ta trước, mặc dù Thụy Vương bị tập kích bị thương nặng chính là hư cấu, coi đây là cơ hội dụng binh với Tiên Ti, thì tính sao? Cái này gọi là binh bất yếm trá! Nếu thật sự là như thế, chờ cuộc chiến kết thúc, bệ hạ còn phải khen Thụy Vương, làm việc quả quyết, dụng binh có đạo."

Thái tử bị lời lẽ của Kim lão Tướng quân chèn ép đến mức sắc mặt trắng bệch, hắn ta rũ mắt xuống, hô hấp ồ ồ, trong ánh mắt nhìn về phía Kim lão Tướng quân ngầm có ý hung ác nham hiểm.

Lưu Đồng hơi cúi đầu, khóe miệng châm biếm không thể nhận ra.

Tôn tử của Kim lão Tướng quân là Kim Lãng, bây giờ đang theo Thụy Vương đến Yến Bắc quan đánh nhau. Thái bình thịnh thế, võ tướng muốn kiến công lập nghiệp nói dễ hơn làm? Kim Lãng yêu thích luyện binh đánh nhau, Kim lão Tướng quân yêu thương tôn tử, còn trông cậy vào Kim Lãng có thể ở chiến sự Yến Bắc quan giãy chút quân công!

Thái tử muốn lật đổ con đường Kim lão Tướng quân nâng đỡ tôn tử, nào có dễ dàng như vậy.