Editor: Bộ Yến Tử
Ngủ một đêm thật ngon.
Ngày hôm sau, khi thức dậy Lưu Đồng thấy thần thanh khí sảng.
Thường Nhuận Chi nằm nghiêng trên giường nhìn hắn mặc quần áo, một tay chống sườn não, buồn ngủ nói: "Giữa trưa muốn trở về ăn gì?"
Lưu Đồng suy nghĩ một lúc, lên tiếng: "Ta muốn xem hôm nay vào triều là tình huống nào. Không có chuyện gì khác, ta sẽ trở lại. Nếu có việc, sợ là ta phải tới phủ của ngũ ca. "
Thường Nhuận Chi cảm thấy đầu thanh tỉnh một chút, nàng ngồi dậy, nói: "Muốn đi phủ Thụy Vương?"
"Còn không nhất định."
Lưu Đồng đáp trở về một câu, vừa khéo mặc xong xiêm y, đi tới bên giường để Thường Nhuận Chi sửa cổ áo lại, cổ tay áo cùng với ngọc đái sau thắt lưng.
Thường Nhuận Chi im lặng không nói động thủ giúp hắn sắp xếp ổn thỏa y phục, dặn dò hắn nhớ ăn sáng.
"Bên phía Tây Đường có sạp vằn thắn, là một đôi phu thê mới tới bày, nghe nói canh nồng vị mỹ, ta đi ăn thử xem."
Lưu Đồng sờ sờ đầu Thường Nhuận Chi: "Nếu ăn ngon, lần sau chúng ta cùng đi ăn."
Thường Nhuận Chi cười gật đầu, lôi kéo Lưu Đồng để hắn cúi người xuống, hôn một cái lên mặt hắn, nói: "Đi thôi, thϊếp ngủ tiếp một lát."
Vuốt vuốt cằm, Lưu Đồng chờ Thường Nhuận Chi nằm xuống, dịch góc chăn cho nàng sau đó mới chịu đi.
Thường Nhuận Chi đã ngủ không được.
Ở trên giường hai khắc chung, vẫn vén bị rời giường.
Diêu Hoàng nghe tiếng bước vào hầu hạ, nói: "Lúc đi cửu Hoàng tử còn dặn dò nô tì, nói cô nương muốn ngủ thêm một lát, sao cô nương lại dậy rồi?"
Thường Nhuận Chi nói: "Ngủ không được... Đại khái là đói bụng."
Diêu Hoàng cười nói: "Cô nương muốn ăn gì?"
"... Bảo phòng bếp nấu chén vằn thắn, thêm chút dầu vừng."
Đáp một tiếng, Diêu Hoàng phân phó Trông Hạ đi phía sau nàng ta tới phòng bếp truyền lời.
Bây giờ Trông Hạ và Tìm Đông đều đi theo Diêu Hoàng học quy củ, Thường Nhuận Chi ở một bên nhìn, hai tiểu cô nương này so với ban đầu quả thực đã trầm ổn hơn, lá gan cũng lớn một chút. Không phải suốt ngày giống như con thỏ nhỏ, một chút gió thổi cỏ lay đều làm các nàng chấn kinh.
Việc nhỏ hỗn đỗn hiện tại có rất nhiều, Diêu Hoàng sẽ để hai người các nàng đi làm, rèn luyện năng lực làm việc.
Sau khi rửa mặt xong, phòng bếp cũng làm xong vằn thắn, bưng lên.
Thường Nhuận Chi ăn canh, miệng ăn vằn thắn, dư quang nhìn đến khuôn mặt vui tươi hớn hở của Ngụy Tử, thình lình lên tiếng hỏi: "Ngụy Tử, hôm qua cùng Hoa Trạch nói cái gì?"
"Nói với hắn... Cô nương!" Ngụy Tử vừa cao hứng phấn chấn đáp liền phản ứng kịp, nhất thời không thuận theo giậm chân: "Mới sáng tinh mơ người lại trêu ghẹo nô tì."
"Ta là quan tâm ngươi." Thường Nhuận Chi đứng đắn nói: "Tiểu Bạch Hoa bên người ta cũng bị đại sói sám ngậm đi rồi, từ đây đã là danh hoa có chủ... Tốt xấu gì hoa này cũng được dưỡng bên cạnh ta vài năm, còn không hỏi ta một câu. Thật sự là nữ đại bất trung lưu."
Diêu Hoàng cười, Ngụy Tử lập tức trừng mắt nhìn nàng ta: "Diêu Hoàng tỷ cười ta làm cái gì? Sau này, cô nương cũng muốn trêu ghẹo ngươi."
"Ta da mặt dày, không sợ." Đáp lại một câu, Diêu Hoàng thấy Ngụy Tử tức giận đến thổi lông mày trừng mắt, một trận buồn cười.
Thường Nhuận Chi ăn vằn thắn hết sạch, canh cũng uống không còn thừa.
Tìm Đông vội đưa nước súc miệng, Thường Nhuận Chi súc miệng, nhận khăn Diêu Hoàng đưa tới lau miệng, nhìn Ngụy Tử cười nói: "Tốt lắm, không cùng ngươi vui đùa. Ngụy Tử, ngươi cùng Hoa Trạch đến cùng tính toán làm sao? Cứ như vậy, không tốt đâu."
Ngụy Tử nhất thời ngại ngùng, cúi đầu giảo ngón tay, lời nói nhỏ nhẹ: "Hắn nói, nói chờ thay cửu Hoàng tử xong việc, sẽ đến trước mặt cô nương cầu, cầu cưới nô tì. Nô tì, nô tì mặc cho cô nương sắp xếp..."
Thường Nhuận Chi nói: "Như vậy à... Ta đây được làm bộ làm tịch, không thể để hắn ta dễ dàng cưới đi đại nha hoàn bên người. Phải làm khó hắn ta một hai."
Ngụy Tử cười hì hì nói: "Cô nương muốn thay nô tì khảo nghiệm, nô tì không ý kiến."
"Ngươi còn dám có ý kiến?" Thường Nhuận Chi liếc xéo nàng ta, nói: "Đừng cho là ta không biết ngươi đây là lấy lùi làm tiến."
Ngụy Tử tiến lên đấm lưng cho Thường Nhuận Chi, một bên cười nói: "Cô nương tốt nhất."
"Được rồi, bình thường cũng không thấy ngươi ân cần như thế."
Thường Nhuận Chi nhéo nhéo mặt nàng ta, nói: "Ta đây sẽ chờ hắn ta đến trước mặt ta cầu cưới ngươi."
Dừng một chút, Thường Nhuận Chi hỏi: "Cha mẹ ngươi cũng biết việc này?"
Ngụy Tử nói: "Lúc nô tì nghỉ ngơi có cùng nương nô tì đề cập qua... Nương nô tì nói, chỉ cần cô nương đồng ý liền đi. Cha nô tì cũng cùng một ý tứ."
Vuốt vuốt cằm, ngược lại Thường Nhuận Chi lại nhìn về phía Diêu Hoàng, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Diêu Hoàng sờ sờ mặt mình, cười nói: "Cô nương nhìn nô tì làm gì?"
Thường Nhuận Chi nói: "Bây giờ Phong Trà giữ đạo hiếu, cũng không cùng người khác liên hệ?"
Nghe vậy, Diêu Hoàng liền biết trong lời Thường Nhuận Chi chưa hết ý tứ, Phong Trà có thể có cùng nàng liên hệ.
Diêu Hoàng lắc đầu, nói: "Hắn ở bên phần mộ cha hắn xây nhà, tạo một gian nhà tranh giản dị, ăn dùng đều ở bên trong. Bình thường cũng không xuất môn, buồn ở bên trong đọc sách, giữ đạo hiếu cho cha hắn. Cha nương nô tì đi qua xem, nói hắn nhìn qua cũng không tệ, không xanh xao vàng vọt, nói vậy hắn lẻ loi một mình, cũng có thể chiếu cố tốt bản thân."
Gật gật đầu lắng nghe, sau đó Thường Nhuận Chi tiếp tục nhìn Diêu Hoàng.
Diêu Hoàng chỉ có thể nói: "Nương nô tì nói... Hắn cũng hỏi tình hình gần đây của nô tì, biết nô tì sống không tệ, ngược lại cũng... Vui vẻ."
Thường Nhuận Chi cười cười, nói: "Nếu như hắn có thể liên tục bảo trì phần tâm này, chờ hắn ta xong hiếu kỳ, kết cục đại bỉ kết thúc, hôn sự của các ngươi cũng nên làm."
Diêu Hoàng cúi đầu đạm cười.
Hết nhìn Diêu Hoàng, Thường Nhuận Chi lại nhìn Ngụy Tử.
Cảm tình của hai nha đầu hoàn toàn bất đồng.
Ngụy Tử và Hoa Trạch cảm tình tới mãnh liệt nhanh chóng, tiến triển mau, khi Ngụy Tử nhắc tới đối phương thì vui sướиɠ hưng phấn, không chỗ nào không phải người mới với tình yêu cuồng nhiệt.
Còn Diêu Hoàng và Phong Trà là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vậy có thể đủ lý giải đối phương. Lúc ở chung sẽ không nồng nhiệt kí©ɧ ŧìиɧ như vậy, ngược lại bình thản ấm áp, lại càng tế dòng nước dài.
Mặc dù hai loại cảm tình này trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Xem ra, đều cần phải tu thành chính quả.
Thường Nhuận Chi thở phào nhẹ nhõm.
Đảm đương chức vị chủ mẫu quả thật rất phiền toái, kiêm không ít chức vị!
Nàng không chỉ phải làm quy hoạch chủ nhiệm, còn phải làm tổng giám đốc giám sát nhân lực làm việc... Đó còn chưa hết, còn phải quản hôn sự người trong phủ.
Nghĩ như vậy, Thường Nhuận Chi không khỏi cảm thấy hảo nở nụ cười.
Không khí phủ cửu Hoàng tử tốt, nhưng không khí trên điện Cần Chính lại không được thoải mái.
Ít nhất ở mặt ngoài là như thế này.
Hôm qua tấu chương mà Lưu Đồng viết đã đẩy tới, sau khi Nguyên Vũ đế xem qua, bắt đầu hỏi từng đại thần, hỏi ý kiến bọn hắn cách xử phạt hai nhà Tề - Lỗ.
Người đã bắt đã trở lại, làm sao xử trí, không phải là Nguyên Vũ đế một câu nói chuyện?
Lúc đó tranh luận xử lý hai đại gia tộc này ra sao, hướng thượng tranh luận kịch liệt thế nào, lời các vị đại thần còn văng vẳng bên tai.
Thần tử có chút ý tưởng trong lòng không đồng ý ra đầu trước, quan viên ngay thẳng lại đứng dậy trước, trích dẫn《 Đại Ngụy luật 》 làm căn cứ, yêu cầu theo luật mà làm.