Kế Thê

Chương 38: Bằng hữu

Thường Nhuận Chi có chút kỳ quái, lúc nào thì nàng nói với Cửu hoàng tử, tiểu tứ nhà bọn họ là tiểu nam tử hán?

Lắc lắc đầu, Thường Nhuận Chi cầm thịt dê xuyến trong tay đưa cho Thường Âu, nhìn về phía Lưu Đồng hỏi: “Cửu công tử, tại sao lại ở chỗ này?”

“Ăn lạt, đi ra ngoài tìm chút đồ ăn.”

Vừa vặn, đại thúc kia đưa lên hai xuyến thịt dê, Lưu Đồng tiếp nhận, thấy Thường Âu vừa ăn xong xuyến thịt dê Thường Nhuận Chi đưa vẫn nhìn tha thiết, liền cười đưa qua một xâu, Thường Âu vội vã nói cảm ơn, nước miếng tràn ra, cầm lấy xâu thịt bắt đầu ăn.

“Mấy sạp đồ ăn vặt trong kinh thành, cơ bản ta chưa từng ăn qua.”

Tay Lưu Đồng cầm thịt dê xuyến, nhưng không ăn, giải thích với Thường Nhuận Chi:

“Muốn nói ăn, chỉ có mấy lựa chọn, đồ ăn này so với địa phương như Túy Tiên lâu ăn còn muốn ngon hơn. Đồ ăn trong phủ ăn lâu cũng ngán, ta cuối cùng sẽ đến đây ăn thử một bữa ngon.”

“Bên này, đồ ăn vặt rất nhiều, giá cũng không quý, bất quá cũng không thể ăn thường xuyên.” Thường Nhuận Chi nói: “Một ngày ba bữa, bữa ăn chính mới là quan trọng nhất.”

Lưu Đồng gật gật đầu, hỏi Thường Nhuận Chi: “Cô nương tới lúc nào?”

“Vừa mới tới.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Ngày mai, sẽ phải trở lại phủ Thái Tử ban sai, tiểu tứ luyến tiếc ta, ta liền dẫn hắn ra ngoài chơi.”

Thường Âu đưa mấy miếng thịt dê xuyến tới bên miệng, nghe Thường Nhuận Chi gọi tên hắn, vội hàm hồ nói: “Đúng, chờ tam tỷ đi rồi, liền không có người mang đệ đi chơi.”

Lưu Đồng kỳ quái nói: “Cô nương cùng đệ đệ quan hệ thật tốt, các ngươi là tỷ đệ cùng một mẹ sao?”

Thường Nhuận Chi lắc đầu: “Tiểu tứ và nhị tỷ ta cùng một mẹ, hôn phu nhị tỷ là Lý đại nhân làm việc ở Hàng Châu.”

Lưu Đồng cẩn thận suy nghĩ một chút, giật mình nói: “Phủ Trấn Quốc công, Lý Thừa Học?”

“Không sai.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Cửu công tử nhận thức?”

“Nhận thức.” Lưu Đồng vuốt cằm: “Khi còn niên thiếu thì biết có người như thế, bất quá không tiếp xúc qua. Sau đó, là do ngũ ca giới thiệu chúng ta nhận thức, nhưng mà chúng ta lui tới không nhiều lắm.”

Lưu Đồng hơi ngừng một chút cúi đầu xuống, thanh âm hơi hơi phóng thấp: “Nhưng mà, sau này có thể lui tới nhiều chút.”

Thường Nhuận Chi không biết tại sao, trên mặt liền hơi hơi đỏ lên, trong lòng có chút ảo não, lại có chút xấu hổ.

Nàng thầm mắng chính mình một câu bệnh thần kinh, tự kỷ cuồng, ngẩng đầu lên, trên mặt đã mất biểu cảm lúc nãy, cười cười giống như ngày thường, nói với Lưu Đồng: “Ta còn thiếu Cửu công tử hai bữa cơm, hôm nay vừa vặn có thể gặp gỡ, không thì để ta mời lại một lần đi?”

Trong mắt Lưu Đồng xẹt qua một tia thất vọng, trên mặt lại cười đáp: “Đi.”

“Vậy lần này, Cửu công tử cũng không nên lại làm người đài thọ cho ta. Bằng không, nhân tình này ta lại có thể thiếu càng ngày càng nhiều.”

Thường Nhuận Chi mĩm cười nói một câu, tiếp đón Thường Âu nói: “Tiểu tứ, lau miệng đi, chúng ta đi tìm một chỗ ngồi.”

Thường Âu có chút luyến tiếc, sờ sờ bụng nhỏ của mình, chỉ có thể ngượng ngùng theo Thường Nhuận Chi rời khỏi.

Thường Nhuận Chi chọn một quán trà tương đối thanh u, để tiểu nhị dâng lên trà xanh, một chút hương liệu cũng không có thêm vào.

Tiểu nhị cảm thấy ngạc nhiên, nhưng yêu cầu của khách nhân hắn chỉ có thể đáp ứng, trên mặt hơi hơi run rẩy lui ra.

“Cô nương đáp ứng cho ta trà xanh, ta còn không có thu được.” Lưu Đồng ngồi xếp bằng đối diện với Thường Nhuận Chi, hai người cách một cái bàn thấp, Lưu Đồng cười hỏi: “Vậy, lúc nào thì có thể đưa tới tay ta đây.”

“Khi trở về Thái tử phủ, có thể cho huynh.” Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: “Lần này trở về nghỉ ngơi hơi gấp, đã quên mang trở lại.”

Lưu Đồng liền hỏi: “Cũng là nghỉ ngơi, lại cùng ở kinh thành, tại sao lại gấp gáp trở về như vậy làm gì?”

Thường Nhuận Chi hơi hơi dừng một chút, trầm mặc một lát lại bị Lưu Đồng bắt giữ đến.

Kỳ thực, hắn vốn là tùy ý hỏi, không nghĩ tới Thường Nhuận Chi lại nhất thời không có đáp lại.

“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Đồng thân thiết nói: “Lần trước, ta có hỏi cô nương ở phủ Thái tử phủ có việc gì khó khăn, cô nương lại không nói. Nếu như thực sự khó xử, cô nương có thể nói với ta một chút. Đó là ta không giúp chiếu cố được cô nương, vậy thì ta có thể nghe cô nương càu nhàu một chút mà.”

Thường Nhuận Chi cười một cái: “Ta chỗ nào dám càu nhàu đối với huynh...”

“Cô nương yên tâm, bảo quản chỉ nhập vào tai ta, không ra miệng ta.” Lưu Đồng cười nói: “Cô nương là bằng hữu của ta, thì không cần khách khí với ta.”

Trong lòng Thường Nhuận Chi cảm thấy ấm áp, lại vẫn lắc đầu.

Chuyện riêng của nàng, khó mà nói khỏi miệng.

Nàng không chịu nói, bên cạnh lại có người chịu nói.

Thường Âu ăn điểm tâm lúc nãy tiểu nhị dâng lên, hưng trí bừng bừng chen vào nói: “Đệ biết! Tam tỷ của đệ là bị tam tỷ phu trước kia làm phiền!”

Lời Thường Âu vừa thốt ra, tự nhiên Thường Nhuận Chi thấy xấu hổ, vội vã lớn tiếng quát: “Tiểu hài tử gia gia, nói nhiều cái gì, ăn nhiều như vậy còn không đổ đầy miệng của đệ.”

Thường Âu không sợ nàng, hắc hắc cười: “Tam tỷ giận.”

“Nên đánh.” Thường Nhuận Chi làm bộ vỗ hắn một chút, rồi nói xin lỗi Lưu Đồng: “Tiểu tứ đồng ngôn vô kị, huynh đừng để ở trong lòng.”

Giờ phút này, trong lòng Lưu Đồng một điểm đều không thể bình tĩnh.

Tam tỷ phu trước kia sao?

Xưng hô này...

Hắn lắc lắc đầu, nhìn về phía Thường Âu: “Tiểu tứ, đệ mới vừa nói cái gì?”

Thường Âu ngồi đối diện Thường Nhuận Chi nói hắn là “Đồng ngôn vô kị” mà cảm thấy không vui, vừa vặn nghe Lưu Đồng hỏi hắn, hắn vội mở miệng nói:

“Hôm qua, lúc đệ nghe di nương và đám nha hoàn nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình nghe được. Tam tỷ phu trước kia của đệ làm việc trong phủ Thái tử, sau đó ở phủ Thái tử gặp được tam tỷ của đệ, không biết hắn nghĩ làm sao, liền mặt dày chạy đến trước mặt tam tỷ muốn làm hòa.”

Thường Âu liếʍ liếʍ bã điểm tâm trên ngón tay, tiếp tục nói: “Di nương của đệ nói, tam tỷ của đệ chuẩn là trốn hắn tới, mới hồi phủ nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng mà, hôm kia hắn lại mang theo lễ vật đến tận cửa, may mắn tam tỷ của đệ lúc ấy đã xuất môn, không ở trong phủ.”

Nói đến đây, Thường Âu liền có chút u oán nhìn về phía Thường Nhuận Chi: “Tam tỷ, ngày hôm trước tỷ xuất môn, tại sao không gọi đệ...”

Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy mình ngay cả bệnh xấu hổ đều đã phạm vào, đặc biệt lúc Thường Âu quật khởi nói, mà trên mặt Lưu Đồng lại không biểu cảm.

“Vì vậy nên đệ lắm chuyện, ho ho...” Thường Nhuận Chi giả ý ho khan hai tiếng, cười với Lưu Đồng: “Không phải là đại sự gì, bất quá là có chút phiền lòng, hắn...”

“Vậy, Phương Sóc Chương kia là muốn lần nữa lấy cô nương về nhà?” Thình lình, đột nhiên Lưu Đồng lên tiếng hỏi.

Ngữ khí của hắn có chút lãnh. Giống như đang đè nén cái gì.

Thường Nhuận Chi nhất thời không tốt trả lời, chỉ trầm mặc.

Không khí ngưng trệ.

Đúng lúc này, giọng nói của tiểu nhị ca ngoài bình phong tựa như thiên âm vang lên: “Ba vị khách quan, trà xanh của các ngươi đã đến.”

Tiểu nhị ca bưng khay, trên mặt mang theo nụ cười méo xệt đi vào, nói: “Dựa theo phân phó của vị nữ khách quan này, chỉ dùng lá trà mới hái rồi sao lên, liền dùng nước sôi vọt. Ngài hãy nếm thử, xem mùi vị này có đúng hay không...”

Tiểu nhị ca một bên dâng trà, một bên rãnh rổi dò xét sắc mặt khách nhân.

Vừa nhìn, hắn kém chút nữa đánh bay khay trà trên tay ra ngoài.

Vị khách nam này, sắc mặt thật sự rất khó coi đó, rất dọa người mà...

Thường Nhuận Chi tiếp nhận trà, nói cảm tạ, tiểu nhị ca vội vã nói không cần khách khí, nhanh chóng lui ra.

Sau đó, Thường Âu kỳ quái hỏi: “Cửu ca ca, huynh xảy ra chuyện gì vậy?”

Lưu Đồng không hé răng.

Kỳ thực hắn cũng đang nghĩ tới, mình đã xảy ra chuyện gì.