Kế Thê

Chương 32: Gặp lại

Trở lại phủ An Viễn hầu, Thường Nhuận Chi phân biệt đi tiểu viện lão thái thái và tiểu Hàn thị vấn an, hai người hỏi nàng một ít vấn đề, liền để nàng đi nghỉ ngơi.

Nhạc thị tự mình xuống bếp đặt mua vài món thức ăn, mắt chứa đầy ý cười nhìn nàng ăn.

“Di nương, gần đây có tốt không?” Thường Nhuận Chi vừa ăn, vừa ôn thanh hỏi bà.

Nhạc thị gật đầu: “Rất tốt, hai ngày trước thái thái mới cho người cắt may đến đo kích cỡ, tuyển mấy khoản chất liệu mỏng lại thông khí, cho người trong phủ làm hai thân hạ sam.”

Tiểu Hàn thị đối đãi với thϊếp thất cùng con trai, con gái thứ xuất đều luôn luôn hào phóng, trước đó, Nhạc thị lại là nha hoàn hầu hạ liên tục bên người của bà, hơn nữa Nhạc thị không có sinh nhi tử, thân gia địa vị cũng kém xa so với Tiền thị, cho nên bình thường tiểu Hàn thị đối xử với Nhạc thị càng chiếu cố chút.

“Vậy là tốt rồi.” Thường Nhuận Chi cười đến mặt mày cong cong, Nhạc thị thúc giục nàng ăn, chờ mong hỏi nàng: “Ăn ngon sao?”

“Di nương tay nghề hảo, ăn tốt lắm.” Thường Nhuận Chi đối với trù nghệ của Nhạc thị cũng không khỏi khích lệ: “Trở về có thể ăn đồ ăn di nương tự tay làm, thật cao hứng.”

“Ăn ngon là tốt rồi, ăn nhiều một chút, nhìn con đều gầy.”

Nhạc thị cười tủm tỉm nhìn Thường Nhuận Chi, lại đau lòng nói: “Con một người ở phủ Thái Tử, không biết đã tập quen chưa? Thái Tử phi ở chung có tốt không? Thái Tử phi bên người có xa lánh con, có bắt nạt con hay không?”

Hỏi liên tiếp mấy câu, Thường Nhuận Chi liền nhất nhất đáp.

Nghe Thường Nhuận Chi hết thảy đều nói tốt, Nhạc thị mới thả lỏng tâm.

Chờ Thường Nhuận Chi ăn xong, sắc trời cũng dần dần ám.

Thường Nhuận Chi đưa Nhạc thị trở về viện của bà, chính mình tự nhiên cảm thấy khó ngủ.

Ngày thứ hai, Thường Nhuận Chi đi thỉnh an lão thái thái và tiểu Hàn thị, hầu hạ hai vị đương gia chủ mẫu dùng xong đồ ăn sáng.

Chờ sau khi lão thái thái đi, Thường Nhuận Chi mới đem chuyện Thái Tử và Thái Tử phi tính toán tác hợp nàng cùng Phương Sóc Chương tiếp tục lương duyên, nói cho tiểu Hàn thị.

Tiểu Hàn thị nghe xong mặt mày nhăn lại.

“Nghe con nói vậy, nếu không phải do Phương Sóc Chương kia cố ý, phu thê Thái Tử cũng sẽ không thể hỗ trợ tác hợp các con.” Tiểu Hàn thị không khỏi cười lạnh: “Ý tứ Phương Sóc Chương hắn là cái gì? Muốn cầm Thái Tử đến áp Hầu phủ chúng ta sao?”

Thường Nhuận Chi mặt mày trong suốt, nhẹ giọng nói: “Theo nữ nhi thấy, là vì bây giờ Phương đại nhân làm việc cho Thái Tử, mà nữ nhi lại làm việc cho Thái Tử phi, cho nên Thái Tử mới trợ thêm một tay. Dù sao, đối với hắn mà nói, bất quá là nhấc tay chi lao.”

“Lúc trước khi các con hòa ly, Thường, Phương hai nhà nháo đến cương như thế, có gặp mặt cũng sẽ không có liên hệ. Bây giờ, hành vi này của Phương Sóc Chương... Nói cho dễ nghe là co được dãn được, nói khó nghe chút, là da mặt dày.”

Tiểu Hàn thị phiền chán khoát tay: “Hắn gấp gáp bị coi thường, chúng ta cũng không có thời gian rảnh rỗi quan tâm hắn. Sau này, con tận lực đừng tiếp xúc với hắn, hắn cũng không dám thế nào.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, chính là chần chờ nói: “Nhưng mà... chỗ Thái Tử phi, nữ nhi nên trả lời nàng làm sao?”

“Con cứ nói chuyện này với Thái Tử phi, lão thái thái chúng ta nói, hảo mã không hồi đầu ăn cỏ, lão thái thái xem thường Phương Sóc Chương không đảm đương, đã ly hôn, liền không muốn cho con lại cùng Phương gia có một chút liên quan.”

“Này...” Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười: “Chỗ Lão thái thái, nữ nhi còn chưa có nói đó.”

“Cứ theo cách ta nói với con mà làm.” Tiểu Hàn thị không cho là đúng: “Lão thái thái tì khí, lời của bà so với ta còn muốn ngoan hơn á. Đẩy tới trên người lão nhân gia, Thái Tử phi cũng sẽ không thể cưỡng bức con.”

Thường Nhuận Chi vốn là trở về trốn vài ngày thanh tĩnh, thuận tiện lấy chủ ý của lão thái thái. Hiện tại, có tiểu Hàn thị cam đoan, nàng biết vậy nên thoải mái.

Thản nhiên nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai Thường Nhuận Chi liền dẫn theo hai tỳ nữ xuất môn dạo phố.

Thời tiết tiệm nóng, trên đường phồn vinh lui tới nam nữ ăn mặc càng ngày càng thanh lương.

Nữ nhân ngoại tộc da thịt trắng nõn dị thường dưới ánh mặt trời, giống như đều lóe ánh sáng nhạt.

Thường Nhuận Chi ở phủ Thái Tử nghẹn khuất hai ba tháng, cuối cùng cũng có thể tùy tâm sở dục sung sướиɠ chơi hai ngày.

Nàng mua rất nhiều đồ chơi nhỏ tinh xảo, còn tại ven đường ăn không ít đồ ăn vặt, tâm tình trước nay thư thái chưa từng có.

Nàng chính là đứng trước khiêng cột rơm rạ bán kẹo hồ lô, phía trước bỗng nhiên náo nhiệt đứng lên.

Thường Nhuận Chi vội vàng tùy tiện cầm một chuỗi, rồi thanh toán tiền, liền theo sau xem náo nhiệt.

Bên đường, quỳ một nữ tử mảnh mai cả người mặc bạch y, trên đầu nàng quấn quít lấy khăn trắng, khăn trắng trung cắm một cọng rơm, phía trước treo khối bài tử viết “Bán thân chôn cha”, kéo tay áo lên gạt lệ.

Mà đứng trước nàng, là hai nhóm người.

Một nhóm là chủ tớ ba người, đưa lưng về phía Thường Nhuận Chi, thân hình rất là cao lớn, bất quá nhìn theo bóng lưng, ăn mặc tương đối mộc mạc.

Một nhóm khác là một đám chủ tớ, mặt hướng Thường Nhuận Chi đứng, đương đầu chủ tử diện mạo pha giai, chính là khóe mắt hơi hơi rủ xuống, tinh thần có vẻ có chút uể oải, trên người vừa mặc vừa đeo đồ vật phú quý.

Liền có người qua đường tò mò hỏi đây là xảy ra chuyện gì, người biết chuyện vội vã giải thích.

“Cô nương này bán thân chôn cha, vị công tử bên này cho năm lượng bạc để nàng đem cha nàng an táng.” Nói xong chỉ chỉ chủ tớ ba người kia, lại tiếp tục nói: “Cô nương thu bạc, nhất định phải đi theo vị công tử này, vị công tử này đang khuyên, nói nàng không cần thiết bán mình. Đang lúc này, một đám người kia liền đến.”

Người biết chuyện bắt ba điểm điểm một đám người khác: “Đầu lĩnh công tử ném mười lượng bạc cho vị cô nương kia, để cô nương kia đi cùng hắn. Cô nương kia không hé răng. Nhóm người này liền hùng hổ, như là muốn cướp người, cho nên đại gia mới vây lại xem náo nhiệt.”

Thường Nhuận Chi ở một bên cũng nghe hiểu rõ, đang muốn xem chuyện này giải quyết như thế nào, chợt thấy công tử bên kia tinh thần không tốt lại bỏ lại một thỏi bạc.

“Hai mươi lượng bạc, đem cha ngươi chôn, ngươi theo ta trở về ăn hương uống lạt, nửa đời sau đều không sầu. Có đi hay không? Ta cũng không có nhiều nhẫn nại.”

Cô nương kia nghẹn ngào hai tiếng, rồi mới ngẩng đầu mềm mại rơi lệ nói: “Công tử đã không muốn tiểu nữ, vậy tiểu nữ liền đi cùng vị công tử này.”

Cũng là đối với nam nhân ban đầu giúp đỡ nàng.

Nói xong, cô nương kia đem nguyên bản năm lượng bạc nâng lên cho hắn.

Thường Nhuận Chi nhìn ba chủ tớ đưa lưng về phía nàng đều không động, một lát sau, một nô bộc mới đi ra đem bạc thu hồi.

“Một khi ngươi đã lựa chọn như vậy, vậy thì tự giải quyết cho tốt.”

Đột nhiên, nghe giọng nam ngưng thanh nói, đem cọc náo nhiệt này họa lên một chấm tròn, người bên cạnh thấy không náo nhiệt để nhìn, dần dần tán đi.

Thường Nhuận Chi lại cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai, rồi nàng nhìn thấy nam nhân đưa lưng về phía nàng chuyển thân qua.

“Cửu... Công tử?”

Thường Nhuận Chi kinh hô một tiếng, hợp thời thay đổi xưng hô.

Lưu Đồng không nghĩ tới sẽ ở náo nhiệt trên phố nhìn thấy Thường Nhuận Chi, cũng là ngẩn ra: “Tam cô nương?”

Thường Nhuận Chi liền liếc mắt mỉm cười, vuốt cằm nói: “Lại gặp được Cửu công tử giúp người làm niềm vui.”

Lưu Đồng nhớ tới ở hoàng cung, khi cố ý muốn bắt mạch cho Thường Nhuận Chi, sau đó lại gặp chuyện bị cự tuyệt vì muốn đi mời thái y, trên mặt nhất thời khó tránh có một tia xấu hổ.

“Tam cô nương không phải là... Đang trực sao? Làm sao có thể rảnh rỗi đi dạo trên phố vậy?”

Lưu Đồng ho ho, đem đề tài chuyển khai, tự nhiên đón Thường Nhuận Chi đã đi tới.

Thường Nhuận Chi nhưng lại không cảm thấy kỳ quái.

Có lẽ là bởi vì bọn họ đều có bí mật riêng, cho nên trong tiềm thức nàng cho rằng hắn là người vô hại.

“Được nghỉ ngơi hai ngày.” Thường Nhuận Chi đem kẹo hồ lô trên tay còn chưa có ăn đưa qua, lễ phép hỏi: “Ăn sao?”

Lưu Đồng sửng sốt, Thường Nhuận Chi cũng sửng sốt.

Rồi sau đó nàng không nghĩ tới, Lưu Đồng lại hí mắt cười, gật đầu nói: “Ăn.”