Kế Thê

Chương 22: Tính kế

Lại nói tiếp, ngược lại xuất thân của Thái Tử phi cũng không giống Thuần Khác hoàng hậu, là bình dân không quyền thế.

Thái Tử thiếu tiền, mẫu tộc không có thế lực, lúc trước muốn kết hôn với Thái Tử phi, liền hướng tư gia của người giàu có.

Nhà mẹ đẻ Thái Tử phi họ Thẩm, là thương nhân lập nghiệp, một năm Hộ bộ đoạt được thuế má, trăm chi ba bốn xuất từ Thẩm gia. Tuy rằng, người Thẩm gia không có làm quan trong triều, nhưng Thẩm gia kinh thương, nhận thức gia tộc quyền quý không ít, cùng chi có lợi ích dây dưa tự nhiên nhiều, nhân mạch này cũng sẽ không yếu.

Vừa vặn Thẩm gia có đích nữ vừa độ tuổi chưa gả, Thái Tử liền hăng hái cưới vào cửa.

Có Thẩm gia hỗ trợ vơ vét của cải, Thái Tử ở Hộ bộ dần dần đứng vững gót chân, còn có thể bất động thanh sắc gom vào tư khố của mình vàng bạc phong phú.

Nhưng đối với xuất thân là thương nhân của Thái Tử phi mà nói, ở trong phủ Thái Tử, bất quá nếu so nàng với hai vị Thái Tử lương đệ liên hợp đối kháng, hồi trước còn ăn qua vài lần thiệt thòi của các nàng.

Đó là tại tính tình Thái Tử phi tốt, cũng bị rèn luyện có chút cứng rắn.

Nhưng đối với người ngoài, cho tới bây giờ Thái Tử phi đều là nói nói cười cười, không rơi tiếng người bính.

Giống như hiện tại, nhìn thấy Thường Nhuận Chi.

Nghe xong Thường Nhuận Chi tự giới thiệu, Thái Tử phi giật mình nói: “Hóa ra là tam cô nương phủ An Viễn hầu.”

Mâu trung Thái Tử phi chợt lóe.

Đích trưởng nữ phủ An Viễn hầu là Thụy vương phi, nhưng mà vị tam cô nương này tại sao còn chưa nghe nói qua, cũng chưa thấy qua. Bất quá, nếu như giao hảo tốt với vị tam cô nương này một chút, nói vậy không có chỗ hỏng.

Thái độ Thái Tử phi càng thêm thân thiết chút, để nàng ngồi xuống nghỉ tạm.

Thường Nhuận Chi vẫn duy trì mỉm cười thỏa đáng, nói: “Thần nữ là người không chịu ngồi yên, nhưng lại quấy nhiễu đến Thái Tử phi thanh tĩnh, mong rằng Thái Tử phi thứ tội.”

Thái Tử phi lắc đầu: “Bên kia mùi quá nồng, ta có chút ăn không tiêu, liền muốn tìm nơi tươi mát chút cho qua ngày, nhưng mà không nghĩ tới cũng có người giống ta, chúng ta đúng là có duyên phận.”

Thường Nhuận Chi liền gật đầu nói phải.

“Khuê danh ngươi kêu là Nhuận Chi à?” Thái Tử phi cười nói: “Tên của ba tỷ muội Thường gia đều dễ nghe, đại tỷ ngươi là đệ muội ta, thường xuyên qua lại, không cần nhiều lời như thế; lúc trước khi nhị tỷ ngươi còn làm nữ quan ở trong cung, ta cũng từng tiếp xúc cùng nàng vài lần. Hôm nay, vừa nghe tới ngươi, ta liền đoán các ngươi có lẽ là tỷ muội, quả thực không sai.”

Thường Nhuận Chi phụ họa đồng ý.

Thái Tử phi là lần đầu gặp mặt Thường Nhuận Chi, hàn huyên vài câu thì có chút không biết nói gì.

Bất quá có mấy đề tài đều là tương thông.

Nữ nhân chi gian có thể tán gẫu, chẳng qua là một ít vật ngoài thân, tỷ như đồ trang sức, xiêm y, cuối cùng chính là tán gẫu nam nhân cùng hài tử.

Thái Tử phi thấy tuổi tác Thường Nhuận Chi cũng không nhỏ, liền cười hỏi nàng đã đính hôn chưa.

Trên mặt Thường Nhuận Chi hơi ngừng lại.

Cuối cùng Thái Tử phi cũng có thân phận địa vị cao, làm gì có lòng rãnh rỗi quản chuyện mỗ gia mỗ nữ nhà nào ly hôn á?

Nhưng mà Thường Nhuận Chi không có xấu hổ, ngược lại nữ quan phía sau Thái Tử phi biết nội tình ngượng ngùng cười với nàng.

“Thái Tử phi không biết ngược lại cũng bình thường, nói đến cùng chuyện này cũng không phải chuyện tốt gì.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Ta gả hơn người, bất quá trước đoạn ngày... Đã ly hôn.”

Trên mặt Thái Tử phi lộ rõ thần sắc kinh ngạc.

Đương nhiên, nữ nhân như nàng có thân phận như vậy, muốn ly hôn là đều không có khả năng, cho nên vừa nghe có nữ nhân ly hôn, quả thực so với chuyện nghe nàng bị hưu còn muốn ngạc nhiên hơn.

“Này...” Thái Tử phi không nghĩ tới tình huống sẽ như vậy, nhất thời không thể thốt nên lời.

Thường Nhuận Chi liền ôn thanh nói ra chuyện ly hôn với Phương gia.

“Phương lão thái thái không thích ta, còn Phương đại nhân đối với ta mà nói, nghĩ tới có cũng được mà không có cũng không sao. Chuyện di nương kia sau khi có thai, chỉ là chất xúc tác mà thôi. Ta đã ẩn nhẫn lâu mà không có làm lớn chuyện, bây giờ ta cần gì phải gượng ép mình sống như vậy nữa? Cho nên bẩm báo đích mẫu, đích mẫu vì ta làm chủ, để ta ly hôn trở về nhà.”

Thường Nhuận Chi đem sự tình cùng Phương gia đơn giản hoá tự thuật một lần, thỏa mãn tò mò của Thái Tử phi.

Thái Tử phi nghe được mùi ngon, trong khoảng thời gian ngắn lại cảm thấy cùng Thường Nhuận Chi có chút tinh tinh tương tích.

Đều là nữ nhân đối với việc trượng phu nạp thϊếp không hề biện pháp.

Thế là Thái Tử phi càng thân thiết hơn với Thường Nhuận Chi.

Hai người hàn huyên một lát, Thái Tử phi liền để nữ quan đem tới mấy món điểm tâm ngọt, cùng Thường Nhuận Chi chia xẻ.

Nữ quan kia chần chờ hạ, lại là nghe mệnh đem bánh hoa mai trong hộp nâng lên.

“Ăn thử mấy miếng đồ ngọt của ta thử xem?”

Thái Tử phi cười, nói với Thường Nhuận Chi: “Ngươi rất có lộc ăn, trong phủ Thái Tử có một đầu bếp đến từ Giang Nam, am hiểu nhất chính là làm món điểm tâm ngọt Giang Nam, ngọt mà không ngấy, ăn thập phần ngon.”

Nữ quan chậm rì rì lấy ra hai món điểm tâm ngọt, do dự để xuống, một chén đưa cho Thái Tử phi, một chén đưa cho Thường Nhuận Chi.

Thái Tử phi nhìn nhìn đồ ngọt trong tay Thường Nhuận Chi, lại xem xem vật trong tay mình, trên mặt lộ ra một phần xấu hổ.

Nữ quan phía sau nàng nhìn thấy, liền ôn thanh nói: “Thường ngày nương nương rất yêu thích uống hạnh nhân lộ, nhưng hạnh nhân này trong hạnh nhân lộ tính nóng, đối với thân thể nương nương không tốt. Nương nương vẫn là nên uống nước ô mai mới tốt.”

Thái Tử phi không vui, liền hỏi Thường Nhuận Chi: “Nhuận Chi có thích uống nước ô mai không?”

Thường Nhuận Chi biết Thái Tử phi muốn hạnh nhân lộ trong tay mình, liền biết nghe lời nâng cho Thái Tử phi.

“Thần nữ không chọn, vẫn do nương nương chọn trước đi.”

Thái Tử phi liền thư thái cười, đem nước ô mai trong tay mình đặt xuống, ngược lại nhận hạnh nhân lộ trong tay Thường Nhuận Chi.

Nữ quan phía sau Thái Tử phi nhất thời nóng nảy, giọng nói có chút thay đổi: “Nương nương!”

“Tốt lắm, thỉnh thoảng ăn một chén, không ảnh hưởng gì nhiều?” Thái Tử phi trừng mắt nhìn nàng: “Định cầm lời dặn của thái y đến dỗ ta, nào có người nói dọa người như ngươi? Ta ăn một miếng, không uống nhiều là được.”

Thái Tử phi cũng không quản nữ quan kia, lúc này liền bưng hạnh nhân lộ uống một ngụm, vừa cười vừa mời Thường Nhuận Chi cũng dùng điểm tâm ngọt với nàng.

Thường Nhuận Chi nói tạ ơn, cười uống, hơi hơi chậm rãi hiểu ra toan vị (mùi vị tính kế) bên trong.

Dư quang nhìn về phía nữ quan bên cạnh Thái Tử phi, tinh thần nàng tựa hồ có chút không như ý.

Đại khái, chắc là còn đang lo lắng Thái Tử phi uống hạnh nhân lộ sẽ ảnh hưởng không tốt đỗi với thân thể đi.

Trao đổi ngọt chén chính là cái tiểu nhạc đệm, Thường Nhuận Chi không để ở trong lòng. Nàng đặt ly trà xuống, lại ăn mấy khối điểm tâm, cùng Thái Tử phi nói chuyện phiếm.

Lên đình hóng mát, Thái Tử phi dẫn theo một nữ quan và hai tỳ nữ, phía sau Thường Nhuận Chi đi theo hai cung nga, tổng cộng có bảy người, người cũng không nhiều, trong đình hóng mát cũng không có vẻ chật chội.

Bất quá hàn huyên một lát, Thường Nhuận Chi liền cảm thấy bụng quặn đau, muốn đi ngoài.

Nàng đặc biệt ngượng ngùng nhìn về phía Thái Tử phi, đứng dậy cáo lui cùng Thái Tử phi.

Thái Tử phi thấy trên trán nàng đổ đầy mồ hôi, cũng vội bảo nàng đi.

Thường Nhuận Chi liền kéo vạt váy, vội vàng đi khỏi đình hóng mát, chạy về phía núi giả.

Trong đình hóng mát, Thái Tử phi cười nói: “Xem tam cô nương của phủ An Viễn hầu này, cũng không biết hôm nay là ăn cái gì...”

Nói đến đây, sắc mặt Thái Tử phi hốt hoảng biến đổi.

Nàng mạnh mẽ đứng lên, hai tỳ nữ cả kinh bước lên phía trước nói: “Nương nương sao vậy?”

Vẻ mặt Thái Tử phi đã trở nên âm ngoan túc mục, nàng nhìn chằm chằm bàn đá giữa đình hóng mát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều không cho phép nhúc nhích những gì trên bàn đó. Đi gọi Trần thái y đến!”

Sắc mặt nữ quan bỗng chốc trở nên trắng bệch, tay đã hơi hơi lay động.

Hai tỳ nữ không biết xảy ra chuyện gì, một người vội vàng đi mời thái y, một người đỡ Thái Tử phi, trên mặt lo sợ bất an.

Bên kia, Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy trong bụng ruột của nàng càng ngày càng quặn đau.

Rõ ràng buổi sáng nàng từ trong phủ xuất phát trước, sau đó mới vào cung, hơn nữa từ lúc đó đến bây giờ, cũng chưa ăn cái gì á... Đây là xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, nàng càng cảm thấy, loại đau này, hơn xa chuyện sốt ruột muốn đi thay quần áo.

Nàng đi rất nhanh, có thể nói là gấp, động tác dưới chân Thường Nhuận Chi lại càng thêm loạng choạng, nhìn giống như là uống rượu say.

Trong núi giả rất hẹp, nhiều nhất có thể dung hai người sóng vai mà qua, Xích Thược thay Uyển Bạch đỡ nàng cũng không được tiện.

Ánh mắt Thường Nhuận Chi có chút mở không ra, cảm giác đau đớn nhanh chóng đánh tới, nàng không tự chủ được ngồi xổm xuống.

“Cô nương!”

Xích Thược kinh hô một tiếng, Uyển Bạch đi theo phía sau vội vàng đi nhanh tới hai bước: “Xảy ra chuyện gì?”

Thường Nhuận Chi che bụng, đột nhiên cảm giác dưới thân trào ra một luồng nhiệt lưu.

... Đau như thế là vì thân thích đến hả?

Nhưng mà, trong trí nhớ tuy rằng nguyên chủ liên tục bệnh, cuộc sống mỗi tháng cũng không có quy luật, nhưng mà không đến nỗi đau thành bộ dạng này á!

Đang lúc Xích Thược và Uyển Bạch chân tay luống cuống, tỳ nữ bên người Thái Tử phi đi tìm thái y đã chạy tới.

“Thường cô nương!” Tỳ nữ kia kinh ngạc gọi một tiếng, thấy sắc mặt Thường Nhuận Chi rất là khó coi, nhất thời hiểu rõ cái gì, mắt trợn to nuốt tiếng kinh hô đi xuống.