Tóm tắt chuỗi sự kiện trước đó: Sau sự kiện tại phòng học, Thanh Thanh ôm hiểu lầm với Phó Gia Minh và rơi vào chướng ngại tâm lý mỗi khi bước chân vào lớp học. Thấp thỏm trong lo sợ hình ảnh và tin tức về ngày hôm ấy sẽ bị phát tán trên mạng cho các sinh viên khác, cô không dám rời khỏi Phó gia để đến trường. Tâm trạng thấp thỏm và thể chất yếu nhược, rất nhanh Thanh Thanh đã sinh bệnh. Trong lúc cô mê man vì thuốc cảm, Phó Gia Dịch – em trai của Phó Gia Minh đã lẻn vào phòng.
---
Đêm đã khuya, cả đại trạch Phó Gia rơi vào giấc ngủ say, vẻ diễm lệ như con mãnh thú từ viễn cổ đang yên giấc, tựa như chỉ cần một tiếng động nhỏ, nó sẽ tỉnh giấc và nuốt trọn những con người bé nhỏ muốn mơ tưởng đến gần, khao khát vẻ đẹp của nó.
Trên hành lang dài, một cậu thiếu niên tuấn tú tầm 18, 19 tuổi trong bộ đồ ngủ thoải mái tựa như vô ý mà đi về phía phòng của anh mình và chị dâu.
Đã gần một tuần kể từ ngày Phó Gia Dịch chứng kiến cảnh tượng anh mình và hai người bạn thân làʍ t̠ìиɦ với chị dâu – đối tượng cậu thầm mến bao năm, tại phòng học. Cô gái cậu ôm tình cảm suốt bao năm từ thời cấp ba, cô gái cậu cung phụng trong lòng như nữ thần, hèn mọn mà tách ra hai chân đòi được cắm vào, không ngại ngần mà nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cả ba người đàn ông, rêи ɾỉ chẳng cố kị chẳng phân biệt cắm vào lỗ nhỏ là dươиɠ ѵậŧ nào.
Từng cú thúc, từng tiếng rêи ɾỉ trong căn phòng ấy làm vấy bẩn, chà đạp lên tình yêu đầu đời của Phó Gia Dịch. Cô gái mình thầm mến bao năm trên bục cao bỗng chốc bị lôi xuống dưới dươиɠ ѵậŧ của đàn ông đòi thao. Cậu hận cô, hận tình cảm thơ ngây của mình và cũng hận chính mình liên tiếp nhiều đêm vì giấc mộng hương diễm được gia nhập vào với các anh để thao chị dâu.
Biết đêm nay Phó Gia Minh đã đi công tác nước ngoài, Thanh Thanh vẫn mê man trong trận ốm sốt không hạ. Phó Gia Dịch tự nhủ mình chỉ bước vào phòng anh chị xem chút thôi, nhân tiện chăm sóc chút cho cô gái ti tiện tội nghiệp kia.
Với những lý do đàng hoàng được chính mình đưa ra, Phó Gia Dịch đẩy ra cánh cửa phòng tân hôn của Phó Gia Minh và Thanh Thanh.
Căn phòng rộng rãi, sa hoa ngày nào giờ chìm trong bóng đêm, trên chiếc giường lớn, một cô gái mê man cuộn mình trong chăn, chiếc đèn bàn chiếu ra từng luồng sáng yếu ớt. Trên mặt bàn cạnh giường là một cốc nước đã trống không và mấy vỉ thuốc đã được uống vài viên.
Nghe tiếng thở đều đặn tựa như đã thϊếp đi, Phó Gia Dịch tiến lại gần phía giường, lén vén lên góc chăn đào ra gương mặt đo đỏ của cô gái, nhẹ nhàng đưa tay áp lên trán cô thử nhiệt độ.
Xúc cảm nóng rực dưới tay làm cậu ấm chưa từng chăm sóc người khác có phần luống cuống tay chân, liếc thấy miếng dán nhiệt hạ sốt được để trên một góc bàn, Phó Gia Dịch lóng ngóng bốc ra dán lên trán cô gái cậu từng thầm thương.
Cũng là lúc xúc cảm mát lạnh được truyền đến từ trán, Miên Miên được xuyên đến, cô ôm lấy bàn tay dày rộng của thiếu niên cọ vào bên má mềm mềm, cất giọng mềm mềm, khàn khàn vì sốt cao.
“Mẹ ôm con đi, mẹ!”
Được cô gái mình yêu thích nũng nịu ôm tay, cho sờ má, đòi ôm, con tim bé nhỏ của Phó Gia Dịch không biết cố gắng mà gia tốc. Não bộ tự động lọc ra xưng hô mẹ, tự động bổ khuyết thành tiếng gọi ba ba giống trong mấy bộ phim cấm trẻ nhỏ, Phó Gia Dịch vén chăn, trèo lên giường, vươn tay vòng qua eo Miên Miên, kéo cô gái về phía l*иg ngực có trái tim không chịu an ổn của mình.
Cảm nhận được nguồn nhiệt kế bên, Miên Miên nghiêng người rúc vào l*иg ngực rộng lớn của thiếu niên mà dụi dụi, tay nhỏ vòng qua eo cậu, chân thì co lên cọ đi cọ lại vật to lớn đang rục rịch đứng thẳng của cậu thiếu niên, tựa như vô tình mà khơi lên du͙© vọиɠ khó dập tắt.
Ôm trong mình thân thể mềm mại, nóng rực, vật giữa hai chân lại không ngừng bị cọ xát qua lại, chẳng mấy chốc, cự vật đang rục rịch của Phó Gia Dịch đã đứng thẳng sẵn sàng đấu tranh.
Cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ trước ngực mình, làn da trắng ngần ngoài lớp đồ ngủ, chiếc cổ thon dài và đôi vυ' ngạo nghễ thấp thoáng, Phó Gia Dịch không nhịn được mà đưa tay mân mê. Từ vành tai xinh xinh, chiếc cổ thon dài rồi vờn quanh cổ áo, tựa như đấu tranh tinh thần không dám chạm vào đôi vυ' ngay phía dưới.
“Nước!”- Miên Miên khẽ rêи ɾỉ dưới sự đυ.ng chạm của cậu thiếu niên.
Tựa như bị gọi bừng tỉnh, bàn tay sắp không nhịn được mà ôm lấy bầu vυ' trắng nộn đột ngột rút ra như bị phỏng. Phó Gia Dịch luống cuống bò xuống giường, tìm bình nước rót đầy chiếc cốc rỗng, khẽ khàng nâng đầu Miên Miên, muốn rót nước vào.
Chỉ đợi lúc này, Miên Miên lắc mạnh đầu tựa như khó chịu, cả cốc nước rất đúng kịch bản mà đổ gần hết lên chiếc áo ngủ cài khuy hình vịt vàng.
Tự nhủ trong lòng không thể để người bệnh ngủ trong quần áo ướt, Phó Gia Dịch run run mà cởi từng nút áo của cô gái. Từng mảng da thịt trắng nõn lộ dần ra dưới ánh đèn bàn mờ ảo.
Đôi vυ' ngạo nghễ từng chút một được ánh đèn soi tỏ, hai bầu ngực trần trụi không còn gì che lấp hiện lên rõ ràng trước mắt cậu thiếu niên, hai nụ hoa vì chưa động tình mà khẽ chỉ khẽ gồ lên trên quầng vυ' hồng hồng. Cậu còn nhớ, không lâu trước đó, dưới cái mυ'ŧ mạnh của anh mình, nụ hoa nhỏ đã đứng thẳng, bóng loáng nước bọt rất xinh đẹp, bầu ngực trắng nõn cũng có thể chi chít những vết hồng ngân đầy mê hoặc.
Thoát hẳn ra chiếc áo ngủ vướng víu của Miên Miên, Phó Gia Dịch đặt cô trần trụi nửa thân trên lại về chiếc giường tân hôn của anh chị mình, bàn tay to rộng không nhịn được mà nắm lấy một bên vυ' mà nắn bóp.
Bàn tay cậu ve vuốt lấy bầu vυ', các đầu ngón tay cũng không chờ được mà cọ đi cọ lại nơi đầu nụ hoa, sung sướиɠ mà nhìn nó dần dần đứng thẳng. Thấy một bên nụ hoa đã đứng thẳng, cậu chuyển hướng sang bên còn lại mà vần vò.
Dưới sự vần vò của thiếu niên, cô gái dưới thân bắt đầu khẽ rên rĩ, lỗ nhỏ phía dưới cũng không chịu thua kém mà bắt đầu tiết ra dâʍ ɖị©ɧ.
Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đầy da^ʍ ý của Miên Miên, Phó Gia Dịch tưởng như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ôm lấy hai bầu vυ', cúi người xuống bắt đầu liếʍ mυ'ŧ. Cậu hút mạnh quanh bầu vυ' để lưu lại những vết hồng ngân, mυ'ŧ lấy nhụy hoa cho chúng dựng thẳng bóng loáng. Chơi hết bên trái, bên phải rồi lại ôm lại cả hai bên đầṳ ѵú mà vùi đầu vào giữa tận hưởng.
Đến khi đã mỏi vì cúi người bên giường, Phó Gia Dịch mới đứng dậy nhìn lại thành quả của mình. Hai bầu ngực trắng nõn và nụ hoa say ngủ lúc nào đã thê thảm không nỡ nhìn. Hai bầu ngực loang loáng nước bọt, chi chít những vết hồng ngân, hai nụ hoa vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng mà đứng thẳng, run run trong không khí.
Sợi dây lý trí trong đầu Phó Gia Dịch tựa như đứt phựt, cậu cởi xuống chiếc quần ngủ rộng rãi, giải khai cự vật đã cứng từ lâu, trèo lên người chị dâu như cách cậu học được từ Doãn Phong và Hạ Thanh Hàn ở phòng học nọ.
Cậu ôm lấy hai bầu vυ' bị mình liếʍ mυ'ŧ cho thê thảm, cho nó kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ mình, không nhịn được mà bắt đầu cắm rút ra vào. Bàn tay to rộng của cậu thiếu niên khóa chặt hai bầu vυ' loáng nước bọt và chi chít hồng ngân của chị dâu, cự vật ở giữa không ngừng cọ xát, phần dươиɠ ѵậŧ cứ mỗi lần hưởng xong cái ve vuốt của hai bầu vυ' lại được đâm đến đôi môi đỏ mọng xinh xắn phía trên.
Thấy cảnh đỉnh qυყ đầυ chạm qua chạm lại trên môi chị dâu, chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra còn vương lại trên cánh môi đỏ, cậu thanh niên càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà ra vào, khi thấy mình đã chuẩn bị bắn ra, cậu cường thế ép mở chiếc miệng nhỏ của cô gái, nhét thẳng cự vật vào mà phóng thích.
Bị tập kích bất ngờ của Phó Gia Dịch, Miên Miên bị sặc mà không ngừng cựa quậy muốn trốn thoát, mặc kệ sự giãy giụa của cô gái dưới thân, bàn tay của cậu thanh niên như kìm sắt mà ép buộc cô phải nhận lấy từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.
Bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích trữ đã lâu, Phó Gia Minh lưu luyến mà rút dươиɠ ѵậŧ khỏi khuôn miệng xinh xắn. Cùng với dươиɠ ѵậŧ, một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp nuốt xuống chảy ra bên miệng Miên Miên, cô gái nhỏ tựa như vô thức mà đưa lưỡi liếʍ hết phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra. Chiếc lưỡi nhỏ liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ tựa như thèm thuồng phần còn lại của vị kem yêu thích hiện lên da^ʍ mỹ đến cực điểm.
“Chị hết khát rồi chứ!”
Tựa như có phần tự hào, khoe khoang, Phó Gia Dịch cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đã mềm của mình, lấy qυყ đầυ cọ cọ qua lại đôi môi của Miên Miên, đợi cô nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại ép cô mở miệng nuốt lấy cự vật, hai tay sung sướиɠ ve vuốt bầu vυ' mềm mại, cảm nhận cự vật lại nhanh chóng thức tỉnh.
Thấy cự vật đã sẵn sàng với cuộc chiến tiếp theo, Phó Gia Dịch rút mình khỏi chiếc miệng mê hồn phía trên, hai cánh tay nhanh chóng dịch chuyển xuống dưới muốn lột nốt chiếc quần vướng víu còn lại.