Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 28

Edit: Sữa bệ hạ (lapel123)

Beta: Ka quý phi

- --

Học kỳ I lớp 9 lặng lẽ trôi qua, sau khi thi học kỳ xong thì kì nghỉ đông cũng tới.

Tiền Văn Kiệt giống như phượng hoàng bị nhốt trong l*иg lâu ngày, vừa mở cửa ra cậu ta liền hưng phấn vỗ cánh bay ra ngoài.

"Hiển Hiển, nghỉ đông rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi!" Cậu mang vẻ mặt mong đợi, nhìn Thiệu Hiển.

Để cậu có thể nhảy lớp với mọi người mà trong thời gian này, Thiệu Hiển, Trần Bách Châu cùng Hách Lộ thay phiên nhau kèm cậu ta học, cả một học kỳ trôi qua, số lần được ra ngoài chơi của cậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thiệu Hiển lười biếng dựa trên ghế salong,cậu mặc một chiếc áo lông cao cổ màu xám, bởi vì cao lên nên bây giờ dáng người Thiệu Hiền hiện ra vô cùng đẹp mắt.

Trần Bách Châu ngồi bên cạnh đọc một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, rất chăm chú.

"Cậu muốn đi đâu?" Thiệu Hiển thuận miệng hỏi.

Tiền Văn Kiệt thấy có hy vọng, đôi mắt sáng lên, "Bãi trượt tuyết có suối nước nóng! Thế nào?"

Trượt tuyết xong có thể tắm suối nước nóng, nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân thư thái rồi.

Thiệu Hiển vốn không cảm thấy quá hứng thú, nhưng nghĩ tới thân thể của Trần Bách Châu không tốt, mùa đông tới thì tay chân rất dễ bị lạnh, đi ngâm suối nước nóng cũng rất tốt.

"Được, vậy chúng ta đi đi, Bách Châu, cậu cũng đi cùng đi."

Trần Bách Châu ngẩng đầu, trong con ngươi mang theo ý cười, "Ừm."

Thiệu Hiển gọi điện thoại để báo cho Thái Nhã Lan biết, bà đương nhiên đồng ý, lập tức gọi trợ lý mua vé, ngày mai khởi hành.

"Hiển Hiển, mama không đi với các con được, đi chơi vui vẻ nha." Giọng điệu Thái Nhã Lan tràn đầy thất vọng.

Bà nghĩ tới thời gian mình ở cùng con trai đúng là quá ít, trong lòng vô cùng hổ thẹn. Cũng may Thiệu Hiển còn có hai người bạn thân, không thì con tui cũng quá cô đơn rồi.

Vé đã đặt xong, Thiệu Hiển cùng hai tên bạn thân của mình nhanh chóng chuẩn bị hành lý, sẵn sàng cho chuyến đi ngày mai.

Thành phố Yến có một khu trượt tuyết khá lớn có suối nước nóng, cách Thiệu gia khoảng nửa giờ lái xe. Vì khoảng cách không quá xa nên có thể đi trong ngày.

Sáng sớm hôm sau, tài xế Thiệu gia đưa ba người đi đến khu trượt tuyết.

Bây giờ trượt tuyết cũng chưa được biết đến và yêu thích nhiều cho nên du khách đến chơi cũng không nhiều.

Dưới sự trợ giúp của nhân viên phục vụ ở đây, ba người đã mặc được trang phục trượt tuyết vào.

"Hiển Hiển, cậu thường xuyên đến đây sao? Tôi cứ cảm thấy cậu quen hết các thứ trong này rồi á."

Tiền Văn Kiệt thấy Thiệu Hiển không cần đến sự giúp đỡ của nhân viên đã mặc xong trang phục trượt tuyết nên mới hiếu kì hỏi.

Thiệu Hiển thuận miệng trả lời: "Hồi bé từng học."

Hắn cũng không thể nói cho hai bạn nhỏ này rằng "Thật ra tôi là một ông chú thường xuyên đi trượt tuyết đó nha." đi ha?

Tiền Văn Kiệt và Trần Bách Châu đều không biết trượt tuyết, Thiệu Hiển không thể làm gì khác ngoài mang theo hai chú em "ma mới" này, chậm rãi dạy dỗ từng chút một.

Trần Bách Châu học rất nhanh, một lúc sau đã có thể nắm được kỹ năng, nhưng cậu thấy Thiệu Hiển vẫn luôn nắm tay mình liền có chút không muốn buông ra, vì vậy vẫn giả bộ mình còn chưa biết trượt.

"Trần Bách Châu, cậu học chậm quá đó, ha ha ha ha!"

Sau khi Tiền Văn Kiệt "tự học thành tài" đã biết trượt rồi, thấy Trần Bách Châu vẫn ở chỗ cũ, bập bẹ được Thiệu Hiển dắt đi từng bước, không nhịn được trêu chọc.

Cậu ta rốt cuộc cũng hơn Bách Châu một khoản!

Trước đây không cần biết là học cái gì, cậu ta đều tụt sau hai người kia, cho dù cậu có rộng lượng không so đo với hai tên quái vật đó nhưng lâu ngày vẫn có một chút "bóng ma tâm lý".

Hiện tại, Mình! Rốt! Cuộc! Cũng! Thắng! Rồi!

Đến khi Trần Bách Châu ngẩng đầu lên đã thấy Tiền Văn Kiệt la hét trượt xuống dưới, tốc độ nhanh đến chóng mặt, cách cậu và Thiệu Hiển càng ngày càng xa, khóe môi không khỏi hơi cong lên.

"Cậu bị người ta cười mà còn có thể cười được hả?" Thiệu Hiển bên cạnh đang nắm lấy tay cậu, thấy cậu vẫn đang cười, không khỏi cười rộ lên theo.

Trần Bách Châu "Ừm" một tiếng, "Tôi vốn học rất chậm."

Thiệu Hiển sợ cậu buồn, lập tức an ủi: "Trước đây lúc mới vừa học tôi cũng như vậy mà, tôi cứ từ từ dạy cậu là sẽ được thôi."

Hai người dắt nhau, dìu nhau, dần dà, Trần Bách Châu càng ngày càng thuần thục, Thiệu Hiển định buông cậu ra, nhưng hắn vừa buông tay, Trần Bách Châu liền ngã xuống.

Liên tiếp mấy lần như vậy, Thiệu Hiển cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài luôn ở bên cạnh che chở cho cậu.

Tiền Văn Kiệt đứng ở sườn núi, nhìn hai người kia dinh dính nhơm nhớp nhét chung một chỗ, chỉ cảm thấy bãi trượt này đang ngày càng lạnh lẽo.

Không được, cậu ta cũng muốn ở bên cạnh Hiển Hiển, nếu Trần Bách Châu trượt không tốt thì cậu cũng có thể giúp Thiệu Hiển dạy cậu.

Trần Bách Châu nắm chặt tay Thiệu Hiển, căn bản không biết có một cái bóng đèn lớn đang trượt tới chỗ mình.

"Hiển Hiển, Bách Châu, chúng ta trướt cùng nhau đi!" Tiền Văn Kiệt hưng phấn hét lớn.

Thiệu Hiển bị bất ngờ liền buông tay cậu ra, Trần Bách Châu lại ngã sấp xuống nền tuyết, Tiền Văn Kiệt chạy tới hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao." Trần Bách Châu bò lên, đột nhiên cảm thấy hành động của mình thật sự quá mức hèn hạ.

Cậu càng nỗ lực độc chiếm Thiệu Hiển, thì lại càng hy vọng ánh mắt của Thiệu Hiển chỉ hướng về phía mình.

Đây là việc không đúng.

"Để tôi tự trượt thử xem." Cậu nói xong, gọn gàng trượt xuống dưới.

Thiệu Hiển hoảng hốt cảm thấy có gì đó sai sai, hắn nhìn theo bóng lưng Trần Bách Châu, trầm ngâm mười mấy giây liền bị Tiền Văn Kiệt đánh gãy.

"Trượt rất khá mà!" Tiền Văn Kiệt khen, "Đúng là nhờ tài dạy dỗ của Hiển Hiển."

Một câu khen được hai người, theo một ý nghĩa nào đó, Tiền Văn Kiệt cũng là một nhân tài.

Thiệu Hiển bỗng nhiên cười thành tiếng, hắn nghĩ hắn đã biết được chút tâm tư của bạn nhỏ nhà hắn rồi.

Trẻ nhỏ trong thời kỳ trưởng thành đều thích làm những việc để hấp dẫn sự chú ý của người khác, Trần Bách Châu bình thường quá im ắng, đến cả yêu cầu của bản thân cũng rất ít khi nói.

Nhưng dù sao hắn cũng không có hiểu đứa nhỏ.

Vừa nãy vẫn luôn làm như không biết, nhất định là vì muốn dành được sự quan tâm của hắn.

Cậu và Tiền Văn Kiệt không giống nhau, Tiền Văn Kiệt muốn cái gì đều sẽ lớn tiếng nói ra, nhưng Trần Bách Châu chỉ có thể thầm lặng dùng những phương pháp như vậy.

Thật ra rất đáng yêu, nhưng cũng làm người ta cảm thấy đau lòng.

Sau đó, ba người thoả thích chơi đùa ở bãi trượt tuyết.

Chơi mệt xong, Thiệu Hiển liền dẫn hai bạn nhỏ đi tắm suối nước nóng.

Tiền Văn Kiệt vốn muốn cởi hết quần áo, nhưng sau khi bị Thiệu Hiển từ chối thẳng thừng liền ngoan ngoãn mặc quần đùi vào.

Hắn dựa vào một bên suối nước nóng, mặt đã bị hun thành màu hồng nhạt, trong miệng còn có một miếng dưa hấu.

Xuyên qua hơi nước đang bốc lên, Tiền Văn Kiệt nhìn chằm chằm Thiệu Hiển, không nhịn được cảm thán một câu: "Hiển Hiển, cậu trắng quá đi, da dẻ tốt như vậy, đám con gái cũng không sánh bằng."

Thiệu Hiển gật gật đầu, "Di truyền từ mẹ tôi."

Tiền Văn Kiệt nghĩ đến Thái Nhã Lan, gật gật đầu, "Da dẻ dì Thái đúng là rất đẹp, tôi cũng giống mẹ mà sao da thô cực kì."

"Câu này của cậu mà để mẹ cậu nghe thấy thì cậu xác định bị ăn đòn đó." Thiệu Hiển cười mà khóe mắt cong cong.

Một bó vải đường bỗng xuất hiện trước mắt hắn, hắn nghiêng đầu nhìn qua, thấy Trần Bách Châu đang cười yếu ớt nhìn mình.

"Vải đường?" Thiệu Hiển một mặt vui vẻ, "Không nghĩ rằng ở đây cũng phục vụ rất chu đáo nha."

Tiền Văn Kiệt không nhịn được lườm hắn một cái, "Chỗ này làm gì có vải đường? Cái này là Trần Bách Châu tự mình mang theo thì có."

Thiệu Hiển cúi đầu duỗi lưỡi, thoải mái ăn vải, hỏi Trần Bách Châu: "Có thật là cậu đem theo không?"

"Không có, lúc nãy tôi hỏi phục vụ." Trần Bách Châu chậm rãi nói, "Trùng hợp là họ có."

Đâu ra chuyện trùng hợp như thế cơ chớ?

Nội tâm Thiệu Hiển phủ nhận nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.

"Cảm ơn nha."

Hắn nở nụ cười, hơi nước bốc lên, thiếu niên mặt mày rực rỡ, da thịt trắng như ngọc, đẹp đến mức người khác không thể tưởng tượng nổi.

Ý cười trong mắt của Trần Bách Châu đậm đến mức muốn trào ra ngoài, cậu nở nụ cười, sau đó dựa vào bên cạnh Thiệu Hiển nhắm mắt an dưỡng.

Ánh mắt Thiệu Hiển rơi lên cánh tay cậu, trên đó vẫn còn vết sẹo do dao găm để lại.

Viết thương lúc đó không tính là nông nên vết sẹo này rất khó loại bỏ.

Hắn càng nghĩ càng không nỡ để đứa nhỏ trở lại Phó gia, nhưng mà, trở lại Phó gia mới là lựa chọn tốt nhất cho cậu.

Thế nhưng, nếu có một ngày Phó gia cử người tới đón cậu đi, Thiệu Hiển nhất định sẽ hỏi rõ tâm ý của đứa nhỏ, không tự mình quyết định.

Ba người tắm suối nước nóng thoải mái đến ngất ngất ngây ngây, về đến nhà trực tiếp lên giường đi ngủ.

Thiệu Hiển có một đêm đẹp không mê man, ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái rời giường.

Dì Tôn đã dọn bữa sáng ra, Trần Bách Châu thế mà chưa có rời giường.

Không bình thường nha! Bình thường đứa nhỏ này còn dậy sớm hơn mình, sao hôm nay đột nhiên lại dậy muộn như vậy.

Thiệu Hiển lo cậu bị bệnh, liền tự ý đi vào phòng đứa nhỏ.

Vừa đi vào, hắn liền nghe mang máng tiếng nói mớ của cậu.

Thiệu Hiển không nghe rõ, chạy đến bên giường, nhìn thấy Trần Bách Châu đang cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Hai má ửng đỏ, nhìn như đang cố nén cái gì.

Loại chuyện này... Thiệu Hiển giật mình, không nhịn được cười lên, nụ cười còn có vài phần ý tứ, hàm xúc không rõ.

Bạn nhỏ đã lớn rồi.

Vì hồi nhỏ Trần Bách Châu chịu nhiều ngược đãi nên thân thể cũng chịu nhiều ảnh hưởng, dậy thì cũng chậm hơn so với bạn cùng trang lứa.

Lúc trước Thiệu Hiển còn vì chuyện này mà lo lắng, không nghĩ rằng hôm nay lại thấy được cảnh tượng này.

Xem ra suối nước nóng cũng có chút hiệu quả.

Hắn không đánh thức Trần Bách Châu mà lặng lẽ rời phòng, chu đáo đóng cửa lại, xuống lầu nói với dì Tôn: "Dì Tôn, con ăn trước, đợi lát nữa Bách Châu ngủ dậy, dì giúp cậu ấy hâm nóng lại đồ ăn ạ."

"Ừm." Dì Tôn cười cười.

Thiệu Hiển vừa húp cháo vừa nghĩ lại dáng vẻ ban nãy của đứa nhỏ.

Không khỏi liên tưởng đến tên mặt than lạnh lùng Phó Bách Châu ở kiếp trước, nếu khuôn mặt lạnh lùng như máy móc kia mà có chút dao động thôi thì chắc chắn hội những con người si mê cậu ta sẽ lại có thêm rất nhiều thành viên.

Chỉ là, chưa từng có ai nhìn thấy cả, chính Thiệu Hiển cũng chưa bao giờ bắt gặp.

Vui vẻ ăn xong bữa sáng, hắn đang định đi sắp xếp lại giá sách thì lại nhận được một cuộc điện thoại, là từ giáo viên chủ nhiệm.

"Thiệu Hiển, có kết quả thi rồi."

Ở đầu bên kia, giáo viên chủ nhiệm khá là kích động, "Em đoạt giải nhất, Trần Bách Châu cũng được giải nhất"

"Còn Hách Lộ thì sao ạ?"

"Em ấy được giải nhì, " giáo viên chủ nhiệm vui mừng nói xong, tiếp tục nói, "Thầy gọi em để báo cho em đi nhận giải."

Chủ nhiệm dặn dò hắn xong liền cúp điện thoại.

Thiệu Hiển không có hứng thú với giải thưởng nhưng đứa nhỏ nhà mình thì lại khác, cần phải nói cho cậu ấy biết, không chừng cậu ấy sẽ vui vẻ ra mặt.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, có tiếng bước chân hơi gấp gáp từ trên lầu truyền đến.

Hắn lập tức nghừng lại, hắn có nên đi xem xem bạn nhỏ nhà hắn đã hạ nhiệt chưa không nhỉ.

Thôi, đứa nhỏ này da mặt mỏng, không nên làm như vậy.

Một lúc sau, Trần Bách Châu xuống lầu, nhìn thấy Thiệu Hiển đang ngồi trên salong đọc sách, môi mím chặt.

Nghĩ đến giấc mơ ban nãy, cậu liền cảm thấy cực kì tự trách và xấu hổ.

Sao mình lại có thể có ý như vậy với Thiệu Hiển cơ chứ! Thật là đáng chết!

"Dậy rồi hả, điểm tâm đã được hâm lại ở trên bàn đó, dì Tôn đi ra ngoài mua chút thức ăn, cậu tự ăn đi."

Nghe thấy tiếng bước chân, Thiệu Hiển quay đầu lại cười nói.

Trần Bách Châu nắm chặt tay vịn cầu thang, nhất thời không biết đối mặt với Thiệu Hiển như thế nào.

Trong mắt Thiệu Hiển lại cho là do lần đầu cậu trải qua chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút mê man, vì vậy mới định dời lực chú ý khỏi người cậu.

"Báo cho cậu một tin tốt này, cuộc thi lần trước cậu được giải nhất đó!"

Trần Bách Châu sững sờ, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Vậy còn cậu?"

"Giống cậu." Thiệu Hiển cười nói, "Chủ nhiệm bảo chúng ta cùng đi nhận thưởng, thầy đều đã nói cho tôi biết thời gian địa điểm."

"Ừm."

Trần Bách Châu rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, cậu rũ mắt đi vào nhà bếp.

Giấc mơ kia, nhất định không thể để Thiệu Hiển biết.

Cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Thiệu Hiển, chỉ thoáng nghĩ một chút thôi Trần Bách Châu liền cảm thấy khổ sở đến phát điên.

Thiệu Hiển nói muốn cậu trở thành trợ thủ bên cạnh.

Nếu đã là trợ thủ thì phải làm tốt chuyện nên làm, còn những cái khác, chỉ nên chôn sâu ở đáy lòng mà thôi.