Mùa đông ở kinh thành thật sự lạnh, giường này không phải giường đất, không thể đun nóng. Thái Tử là một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh, từ mười lăm tuổi đã không cần bình nước nóng (1), muốn ổ chăn này ấm lên còn cần một chút thời gian.
Mạnh ai nấy ngủ không quấy rầy nhau, chỉ là bàn chân bị đông lạnh, Tinh Hà cuộn người lại lấy tay xoa xoa, lúc sau từ bắp chân bắt đầu ấm dần. Nàng nghiêng mặt vào gối, mùi hương trên gối ngọt ngào khiến nàng nhớ đến những ngày còn nhỏ sống với nhũ mẫu ở phương nam.
Nguyên quán nhà nàng ở Chiết Giang, tổ phụ năm xưa chính là từ Chiết Giang nhập sĩ. Mùa đông ở đó tuy cũng có tuyết, nhưng không rơi nhiều. Mỗi năm khi tuyết đầu mùa rơi, nhũ mẫu sẽ đào rượu hoa thơm ngào ngạt chôn dưới gốc quế từ năm trước lên, trên chậu than bao giờ cũng có một cái kệ hàn chuyên để hâm rượu.
Tinh Hà kế thừa tửu lượng của Thận Trai công, từ nhỏ đã thích uống một hai ngụm. Đương nhiên không thể uống nhiều, mẫu thân dặn không cho, nhũ mẫu cùng lắm chỉ chấm đầu đũa cho nàng nếm chút đỉnh. Đấy là trước mặt người khác, lúc không ai để ý nàng vụиɠ ŧяộʍ uống nhũ mẫu cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, dù sao bà ấy cũng chỉ chừa lại chút rượu dưới đáy cốc, uống không say được.
Bởi vì thích uống rượu, xem đào rượu với nàng cũng là một loại hưởng thụ. Bầu trời rải tuyết, nàng khoác áo choàng đỏ, đạp trên tuyết mịn đứng trong gió đông. Chiếc áo choàng ấy rất có phong thái hiệp khách, nàng không quấn chặt, mặc cho vạt áo bị gió thổi bay lên, tự cảm thấy vô cùng tiêu sái —— rượu ươm mùi hoa quế, kiếm dài tuần du, sương đọng trên áo choàng, chính là mộng tưởng của nàng khi còn nhỏ. Đúng vậy, khi ấy nàng muốn trở thành một nữ hiệp đạp gió băng tường. Sau này mệnh cách đã chú định nàng không có cách nào trở thành nữ hiệp, mười hai tuổi nhập cung, hầu người ta ăn uống tiêu tiểu. Nói đi cũng phải nói lại, vào được Khống Nhung Tư coi như cũng là một con đường tắt, tuy rằng hành hiệp trượng nghĩa là chuyện không thể, nhưng vẫn có khả năng khiến người ta nghe danh khϊếp hãi.
Trên đầu còn một tòa núi đè nặng, việc nàng nên làm đầu tiên chính là lật đổ tên chỉ huy sứ kia. Tính tính thời điểm, điều nàng dặn dò Từ Hành Chi nói hẳn đã có hiệu quả. Lam Cạnh lưu lại vài Thiên hộ bị chèn ép nhiều năm, đã sớm có bất mãn với Nam Ngọc Thư trong lòng, tìm được cơ hội mà không hố chết gã thì khác gì não có vấn đề?
Muốn ngư ông đắc lợi, còn phải làm sao cho bụi lá không dính thân, thủ đoạn này nàng đã được thâm cung mười năm hun đúc, áp dụng với cuộc chiến quan trường cũng không có gì khác biệt.
Nàng khí định thần nhàn, lẳng lặng cân nhắc, đại sự cần từ từ, không thể vội vàng ngày một ngày hai.
Thực sự nàng hơi mệt, chuyện cũ và hiện tại cứ đan xen nhau, tiếng đồng hồ nước hóa thành âm thanh mưa xuân ở Giang Nam tí tách. Nàng xoay người, mông lung nhìn thân ảnh Thái Tử mà trong lòng cảm khái, mười năm, hắn đúng là trưởng thành rồi.
Hơi thở hắn ổn định, chắc đã ngủ. Nàng duỗi tay kéo chăn cho hắn, định nhắm mắt thì bên ngoài truyền vào tiếng Đức Toàn, gã kêu như gà bị cắt tiết:
"Chủ tử...... Chủ tử, ôi ôi, Túc đại nhân tỉnh dậy đi ạ...... Xảy ra chuyện rồi!"
Nếu không phải có câu xảy ra chuyện kia, nàng quả thực hoài nghi là Kính Sự Phòng lo lắng chủ tử làm chuyện phòng the quá mức, không thể không khéo léo nhắc nhở.
Nàng bật dậy, Thái Tử đã xuống giường trước nàng một bước, ra ngoài vén rèm gọi Đức Toàn: "Nói rõ xem nào!."
Tinh Hà vội vàng khoác áo chạy theo, Đức Toàn nép vào cạnh cửa, mặt như cha mẹ chết: "Có Thiên hộ của Khống Nhung Tư đêm hôm chạy đến phòng trực của Xuân phường hồi bẩm, nói Nam đại nhân mang binh bao vây tư gia của Hình Bộ thượng thư Phòng đại nhân. Gia nô của Phòng đại nhân không hợp tác, đang giằng co với Khống Nhung Tư. Sau lại không biết thế nào, quân tuần tra hộ thành cũng bị kéo vào, ầm ĩ lớn lắm ạ......"
Thái Tử tức đến nghiến răng, xoay người hỏi Tinh Hà: "Ta đã hạ lệnh âm thầm tra xét cơ mà, thế này là sao? Định làm thiên hạ đại loạn chắc?"
Tinh Hà vừa thắt đai lưng vừa đáp: "Thần chính miệng nói lại với Nam đại nhân ý của chủ tử rằng không được để lộ ra, không biết vì sao lại thành như vậy." Hỏi Đức Toàn: "Người ở đâu? Mau mang hắn đến đây nói chuyện."
Đức Toàn nói vâng, nhanh nhẹn đi xuống dưới hiên vỗ tay hai tiếng. Cửa cung bên kia mở ra, dưới ánh đèn một người đeo bội đao vội vã tấn kiến, quét vạt áo khấu đầu: "Thỉnh an Thái Tử, bái kiến Túc đại nhân."
Gương mặt Thái Tử như phủ sương, nghiêm giọng hỏi: "Tình hình hiện tại?"
Kim Sứ hạ tay áo: "Hồi điện hạ, Nam đại nhân đã sai người bắt hết những người gây rối về nha môn. Môn hạ gia nô của Phòng thượng thư đông đảo, nghe nói còn có người xuất thân giang hồ, không thể một lưới bắt hết, có bộ phận thừa dịp đêm tối chạy trốn, đã phái thủ lệnh ra ngoài, toàn lực tập nã xung quanh kinh thành năm mươi dặm."
Tuyết mịn như bông bị gió đên thổi dạt vào hành lang. Đèn gác đêm sớm đã treo cao, tuyết như đột ngột xuất hiện từ ánh sáng rực rỡ ấy phả thẳng vào mặt. Thái Tử im lặng, chỉ là sắc mặt thật sự rất khó coi, chắc chắn tức giận không nhỏ. Tinh Hà nhìn hắn mấy lần, cẩn thận nói:
"Chủ tử bớt giận, hôm nay thần không ghé qua nha môn, kết quả lại xảy ra phiền phức lớn như vậy. Trời lạnh thế này hay là ngài quay về điện đi ạ, thần sẽ đi qua đó xem sao, nếu có gì cần quyết định thần sẽ sai người về đây hỏi ý ngài."
Vừa dứt lời cung nữ phía sau đã khoác cho nàng một chiếc áo lụa dầu, nàng chùm mũ lên đầu rồi cùng với Kim Sứ bước về phía cửa cung.
Ra khỏi Gia Phúc môn, dưới chân tuy vội vàng nhưng trong lòng lại mãn ý. Kiệu nhỏ của Diệp Cận Xuân đã chờ sẵn, Kim Sứ giành trước đi lên vén rèm kiệu, lúc nàng bước lên còn khẽ trao đổi ánh mắt với hắn, mơ hồ có chút ý cười, một lời cũng không nói liền ổn định ngồi vào trong.
Kiệu phu nâng kiệu vội vã đi nhanh dọc theo tường cung phía bắc, bên trong kiệu Tinh Hà dựa vào tựa lưng khẽ thở ra một hơi. Đây mới chỉ là đánh trận đầu, không thương gân cốt mà nhất tiễn song điêu. Tám thiên hộ mỗi người đều có thuộc hạ của riêng mình, đều là những gương mặt xa lạ, sắp xếp mấy người trà trộn vào kích động quần chúng quả thực dễ như trở bàn tay. Không phải Hoàng Thượng muốn mật tra sao, vậy thì làm ngược lại, dù sao đương quyền ở Khống Nhung Tư hiện nay chính là Nam Ngọc Thư, nếu xảy ra chuyện gì gã sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, nàng có thể toàn thân trở lui. Còn Phòng Hữu Lân, lão cáo già này đối với hoàng tử nào cũng giữ thái độ mơ hồ không rõ. Giản quận vương từng âm thầm gặp gỡ lão, giãi bày một phen cuối cùng vẫn lôi kéo không thành, ắt sẽ tìm cơ hội diệt trừ lão. Nàng ấy à, chỉ là nương theo đó mà làm thôi, dù sao Phòng Hữu Lân thất thế cũng không ảnh hưởng đến ai. Còn để đối phó với cấp trên ư, trước cho ăn một trái táo ngọt đã, bởi vì không lâu nữa nàng sẽ giáng cho một cái tát. Ít nhất để Giản quận vương lúc khốn đốn nhớ lại quân cờ này cũng rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, không đến mức càng nghĩ càng sai quay ngoắt lại đối phó Túc gia của nàng.
Nàng vén rèm kiệu nhìn ra, đường tối mù, chỉ thấy lay lắt có mấy chiếc đèn l*иg bé tí chẳng sáng được bao nhiêu. Bên cạnh là sông hộ thành, hai hàng liễu rủ mùa xuân xanh mướt lúc này đã rụng hết lá, những cành cây rũ xuống quét qua đỉnh kiệu loạt xoạt.
Phải thật nhanh, cầu vòm bị tuyết phủ trơn trượt nhưng đám người vẫn bất chấp đi qua. Đi mãi cuối cùng cũng nhìn thấy cổng lớn nha môn treo đèn l*иg trắng, nàng gõ thành kiệu, ý bảo dừng lại trước cổng. Sau khi vén rèm bước xuống, vừa vào cửa liền đυ.ng phải một người mặc áo bào đỏ thẫm, giáp đen, dáng người tuấn tú. Nàng ngước mắt lên, khẽ cười: " Việt Đình ca, sao huynh lại ở đây?"
Dưới ánh đèn, người ấy mặc giáp đen nhưng gương mặt lại vô cùng sáng láng. Người bạn chơi cùng rất thân khi còn nhỏ dù mười năm không gặp, liếc nhìn một cái nàng có thể lập tức nhận ra.
Lâu Việt Đình, Kim ngô hữu vệ tướng quân, chưởng quản phòng vệ phía tây hoàng thành. Hắn là hậu duệ danh tướng, lúc trước cũng giống với huynh muội Tinh Hà, không trốn được việc "Ân công gửi lộc" (2), nhưng sau mười mấy năm hắn đã sớm gỡ bỏ chiếc mũ đó, hiện tại thuộc biên chế của Cơ Mật Viện làm việc dưới trướng Tinh Hải, xem như chân chính có trong tay thực quyền.
Bạn cũ gặp nhau, kỳ thật có rất nhiều điều muốn nói, chỉ là tình hình trước mắt khó có cơ hội. Người ấy ở trong mắt người khác có lợi hại đến đâu, trong mắt Tinh Hà vẫn chỉ là một Việt Đình ca rất đỗi bình thường. Ánh mắt hắn lẳng lặng rơi xuống khuôn mặt nàng, chất giọng nghiêm khắc khi mắng mỏ thuộc hạ trước mặt nàng lại trở nên ấm áp.
"Hộ quân trực thành có xảy ra chút xung đột với Khống Nhung Ti, Nam đại nhân đã bắt người về nên ta buộc phải ra mặt."
Dứt lời đổi giọng, ngữ khí có phần thân mật: "Trời lạnh sao không mặc dày chút? Lạnh đến xanh cả mặt rồi kìa."
Tinh Hà à một tiếng: "Muội nghe có chuyện là cuống hết tay chân, Thái Tử gia đang giận lắm, muội sợ đến gan muốn vỡ ra đâu còn tâm tư lo chuyện áo quần."
Lâu Việt Đình nghe xong muốn cởi sưởng y trên người, nàng vội đè tay: "Muội không sao, không thấy lạnh. Huynh dẫn người về đi, muội còn có việc phải làm." Nói xong không nán lại thêm, lập tức đi vào chính đường.
Trong chính đường đèn đuốc sáng trưng, vậy là chuyện cần xử lí cũng đã xử lí, ngoại trừ vài vị thiên hộ không còn người ngoài. Tinh Hà tiến lên, thấy Nam Ngọc Thư ngồi sau án mặt mày cau có, nàng chắp tay:
"Nam đại nhân, chuyện này đã kinh động Thái Tử gia, ti chức phụng mệnh đến xem. Ngày mai thỉnh ngài tiến cung tự mình bẩm lại với chủ tử."
Nam Ngọc Thư bực bội nện một quyền xuống bàn, giá nến trên bàn như muốn nảy lên cả nửa thước. Đám thiên hộ hoảng sợ, Tinh Hà chụm tay áo đánh giá, gã bắt đầu oán hận: "Mẹ nó, ông đây xử án nửa đời mà chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Ban đầu vốn là âm thầm điều tra nghe ngóng, trong phủ Phòng Hữu Lân không hiểu sao lại làm ầm ĩ lên, nói thuộc hạ của Khống Nhung Tư đánh gãy chân hộ viện, sau đó náo loạn lôi chủ ra, lại đòi phải có thủ dụ của Hoàng Thượng, sau lại muốn báo với Đốc Sát Viện. Khống Nhung Tư làm việc từ trước đến nay có khi nào lại bị cuống như thế? Nếu đã vậy trước cứ bắt người trước điều tra sau. Ta thấy bên trong chắc chắn có quỷ, lão Phòng Hữu Lân ắt đã được đánh tiếng từ trước."
Lúc gã nói lời này ánh mắt như có như không quét qua nàng, Tinh Hà nghe xong cười lạnh:
"Nam đại nhân lòng nghi ngờ nặng quá, Thái Tử gia sớm có quân chỉ mật tra. Mật tra có nghĩa là gì? Chắc chắn không phải đêm hôm gõ trống khua chiêng mang lính đến trước cửa nhà người ta. Trà trộn thám thính hay thu thập tin tức từ láng giềng đều tốt, hà cớ gì Khống Nhung Tư lại cho người đến chặn cửa, Phòng gia sẽ nghĩ gì? Hiện chuyện đã thành như vậy Hoàng Thượng nhất định sẽ hỏi qua, Thái Tử gia không tránh khỏi bị liên lụy, ngài vẫn nên nghĩ dần xem ngày mai trả lời thế nào đi."
Nam Ngọc Thư nghe nàng nói liền nhụt chí, rốt cuộc là ai khơi mào chuyện này đã không tra rõ được. Cũng quá trùng hợp đi, từ lúc có lời truyền nói rằng người của gã và hộ viện Phòng gia gây gổ là gã đã lên đường đến đây. Ai ngờ vừa tới cửa, tình hình đã nhanh chóng mất khống chế, Phòng gia đèn đuốc sáng trưng, một đám người đêm hôm náo loạn trên đường, ngay cả quân hộ thành cũng bị kéo vào cuộc. Chuyện trôi chảy như thể đã được tính toán sẵn, thật là hai mươi năm nay gã chưa từng thấy qua.
Gã còn đang đau đầu tính toán, Tinh Hà đợi hồi lâu mới rút từ tay áo ra hai văn kiện đưa lên:
"Đại nhân đừng thở dài nữa, thở dài cũng vô dụng, nghĩ cách định tội cho Phòng Hữu Lân mới là việc quan trọng trước mắt. Ở đây ta có chút đồ, mời đại nhân xem qua."
Nam Ngọc Thư nhận lấy mở ra xem, một cái là công văn báo cáo của đại lao về tử tù, cái còn lại là công văn Hình Bộ đệ trình lên triều. Gã soi dưới ánh nến nhìn kĩ, so đi so lại cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn.
"Cái này......" ___Gã nghi hoặc nhìn nàng: "Túc đại nhân giải thích thế nào?"
Tinh Hà nhấp môi cười: "Đại nhân nhìn kỹ xem, chữ „Sấu" (*) có phải đã bị sửa rồi không?"
*Sấu: 瘦 = gầy
Nam Ngọc Thư càng không hiểu, nhíu mày nhìn lại lần nữa, lát sau chợt hít một ngụm khí lạnh.
Tinh Hà mỉm cười hỏi gã: "Đại nhân đã nhìn ra?"
"Vốn là một chữ "Dũ " (**)?"
* Dũ 瘐 = chết đói
"Còn có thể là gì."
Nàng khoanh tay chậm rãi lắc đầu: "Dũ tễ (3) sửa thành Sấu tễ (4), khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại vô cùng lớn. Vị Phòng thượng thư đó thực sự có khả năng nghĩ đến những việc làm quanh co này, không chỉ có thể hốt bạc từ người nhà tù nhân, mà còn khiến triều đình phải tăng thêm ngân sách, ngài nói xem, một tên tham quan dơ bẩn như vậy, Hoàng thượng có hỏi tới thì có thể làm gì ngài?"
(3) Dũ tễ: 瘐毙: hình phạt bỏ đói đến chết trong ngục
Sấu tễ: ý chỉ phạt cắt giảm đồ ăn, khiến người tù nhân gầy yếu chứ không chết
Nam Ngọc Thư không nghĩ tới, ngày thường Cẩm y sử dường như ai cũng không giao hảo tại thời điểm quan trọng vẫn trao cho gã một đại ân. Gã từ sau bàn đứng lên chắp tay:
"Túc đại nhân giúp ta lúc chuyện gấp lửa sém lông mày, ngày mai diện thánh không sợ không thể ứng đối. Ngài đây yên tâm, Nam mỗ tuyệt không giấu giếm công lao của ngài, ngày mai sẽ tường thuật đúng sự thật."
Tinh Hà xua tay: "Nam đại nhân mấy năm nay giúp đỡ ta nhiều, việc nhỏ này tính là công lao gì chứ."
Vị chỉ huy sứ này ban nãy còn vì chuyện gây rối trong thành mà lo đến sứt đầu mẻ trán, lúc này đã có phương án cho nan đề, nhất thời cảm thấy được trấn an. Nàng nhìn gã giãn đôi lông mày, khẽ quay người đi nhếch khóe miệng —— bây giờ cứ biết ơn ta đi, ngày mai diện thánh rồi sẽ cho nhà ngươi khóc đến không biết mộ ông bà nhà mình ở đâu.
______________Chú thích_____________
(1) Bình nước nóng ( Đường phá tử 汤婆子): một thiết bị sưởi ấm gia đình, được đổ đầy nước nóng và đặt trên giường để tăng nhiệt độ
(2) ân công gửi lộc: ý là triều đình ban cho đám con cái không nên thân của công thần một chức vụ để có chỗ kiếm cơm.