Xuyên Không Bị Anh Chồng Đại Đội Trưởng Làm Mỗi Ngày

Chương 2: Mơ thấy anh mỗi đêm

“Đồ dâʍ đãиɠ, thích tôi đè dưới thân sao?”

“A...thích...muốn anh...a...a...thoải mái quá...a...đồ...dâʍ đãиɠ...thích lắm”

Cảm nhận được vách thịt bao quanh dươиɠ ѵậŧ căng cứng, anh đột nhiên rướn người về phía trước, banh rộng hai đùi ra, cắn vào ngực của cô, suýt nữa làm cô ngã xuống giường.

Dưới hông không ngừng va chạm, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm hai con sò đỏ au, giữa cái đùi trắng mịn, đang tham lam ngấu nghiến cây gậy dài của mình, hai bìu dái đập vào mông Lại Văn Nhã.

Chất lỏng trắng đυ.c chảy ra ướt đẫm ga giường.

Giấc mơ như thật khiến Lại Văn Nhã vừa mới nếm trải tìиɧ ɖu͙© không thể chịu được, cô cũng tận hưởng cảm giác sung sướиɠ khi được một người đàn ông tuyệt phẩm thế này làm.

Người đàn ông nheo mắt đắc thắng nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của người phụ nữ đang nằm dưới thân.

“A a a...Em không chịu đựng được nữa...ưmmm...a a a...nó đang tới...”

“A...a...aaaaaaa”

Giữa tiếng rêи ɾỉ cao vυ't của người phụ nữ, cô yếu ớt xụi lơ ánh mắt nhìn anh như đang cầu lòng thương xót. Nhưng anh vẫn không buông tha, tần suất thọc vào rút ra càng nhanh hơn. Mỗi một lần, dươиɠ ѵậŧ đều chạm tới nơi sâu nhất.

“Òm ọp òm ọp...”

Thanh âm va chạm vang lên rất rõ bên tai hai người, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra tưới ướt dươиɠ ѵậŧ. Kỹ thuật của anh quá cao siêu, mãi cho đến khi cô cảm thấy eo và mắt tê dại, dươиɠ ѵậŧ của anh mới run lên, toàn bộ tinh hoa trong người đều bắn sâu vào tử ©υиɠ cô.

Lại Văn Nhã thở hổn hển, sống mười tám năm, cô chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy, cây gậy nóng bỏng của anh vẫn chôn trong bướm nhỏ của cô, dù đã bắn nhưng Tiểu Lễ vẫn rất cứng.

Nơi mềm mại bên trong cô có thể cảm nhận được gân xanh của cây gậy nóng bỏng, huyệt nhỏ đang run rẩy, Lại Văn Nhã rất thích cảm giác được anh lấp đầy.

Sợ rằng một giây nữa anh sẽ rút em trai ra khỏi lỗ nhỏ của mình, Lại Văn Nhã vươn tay ôm lấy người đàn ông đang úp mặt trên ngực mình, thở hổn hển.

Người đàn ông trông giống như một con sói đã được thỏa mãn, khóe miệng xấu xa khẽ nhếch lên chiêm ngưỡng dáng vẻ quyến rũ của cô.

“Bảo bối, trông em thật dâʍ đãиɠ”

Vừa nói, anh vừa cố tình thúc cây gậy nóng bỏng khiến Lại Văn Nhã thấp giọng rêи ɾỉ.

Hoắc Nguyên Lễ nhổm người nhìn chằm chằm vẻ mặt đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙© của cô.

Lại Văn Nhã cũng nhìn anh không chớp mắt, cô vừa ngây thơ, vừa quyến rũ giống như một bông hoa mỏng manh đang chờ anh tới ngắt.

Lại Văn Nhã siết chặt cánh tay, chồm lên hôn vào môi người đàn ông, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn: “Anh thật đẹp trai!”

Trong mắt anh hiện lên tia kinh ngạc: “Em nói cái gì?”

Lại Văn Nhã không kìm được mà khen:

“Anh thật đẹp, ước gì có thể mơ thấy anh mỗi đêm.”

Đột nhiên, sắc mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng: “Dâʍ đãиɠ...”

Lại Văn Nhã cảm thấy cây xúc xích đang cắm trong hang động của mình có dấu hiệu to lên, hai mắt cô trợn to.

“A a a...”