Bóng trắng chợt lóe, phóng lên cao.
Bảy đại trưởng lão theo bản năng mà muốn đuổi theo, lại bị Vân Họa lạnh lùng liếc mắt một cái khiến tất cả dừng tại chỗ, không dám ra tay.
Vừa ngây người trong chốc lát, Nguyệt Vô Thương đã không thấy bóng dáng……
Tề Lạc Nhi suy sụp ngã ngồi xuống, kín đáo mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng ….cuối cùng thì hắn cũng đào tẩu!
Lăng Hư Tử vừa rồi vẫn luôn cố gắng chống đỡ. Thấy Nguyệt Vô Thương đã đào tẩu, hắn vừa tức vừa giận, trước mắt tối sầm, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.
Đệ tử đỡ hắn loạn làm một đoàn, hoang mang lo sợ mà nhìn về phía Vân Họa: “Tôn thượng?”
Ống tay áo của Vân Họa giương lên: “Đưa chưởng môn đến y dược các.”
Những đệ tử đó không dám chậm trễ, nâng Lăng Hư Tử đi như bay.
“Sư phụ, vậy sư muội?”
Lý Ngư, Mạnh Vân Xa, không biết từ khi nào cũng xuống dưới. Nhìn Tề Lạc Nhi cúi đầu đứng ở một bên, nhất thời có chút khó xử.
Vân Họa nhàn nhạt ngó Tề Lạc Nhi một cái, Tề Lạc Nhi lại bày ra vẻ mặt phải yêu bằng bất cứ giá nào.
Hắn hơi có chút đau đầu: “Trước đem nàng nhốt trong tiên lao, chờ thẩm vấn sau!”
Phất tay áo bỏ đi, hắn tới chữa trị cho Lăng Hư Tử, bằng không chỉ sợ tiên căn của sư huynh sẽ bị tổn hại
………………
Tề Lạc Nhi ôm đầu gối ngồi ở trên ván giường, trong lòng cười khổ, nàng gây ra một cái họa lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ bị trừng phạt. Đây là việc nàng đã dự kiến trước.
Chỉ là không biết, sư phụ sẽ phạt nàng như thế nào?
Trục xuất khỏi sư môn, hay là tước đi tiên cốt nàng vừa rồi luyện được?
Giống như trên TV đều diễn như vậy ……
Nàng ở Tử Vân Sơn đã được một đoạn thời gian, dĩ nhiên biết lý do thoái thác vừa rồi của mình kinh thế hãi tục như thế nào.
Đồ đệ lại yêu sư phụ của mình, còn ở trước công chúng nói ra, chỉ sợ ở thế giới này, là trường hợp đầu tiên.
Không biết sư phụ sẽ nghĩ như thế nào?
Có thể cho rằng nàng là kẻ tâm thần, là kẻ điên hay không?
Ai, hình tượng của mình hoàn toàn bị hủy hoại rồi!
Chương 198: Có duyên với đại lao
Chẳng qua cũng may Nguyệt Vô Thương đã thuận lợi chạy thoát, nàng làm hết thảy cũng đáng giá!
Nhớ tới ánh mắt trước khi Nguyệt Vô Thương rời đi, Tề Lạc Nhi lại có chút hậm hực.
Lần này nàng khoe ra cái xấu tất cả đều là vì hắn!
Mệt cho gia hỏa kia còn giống như mình nợ hắn 800 vạn.
Aizz, có tâm tốt mà không được báo đáp tốt!
Nhớ tới Nguyệt Vô Thương luôn như thật như giả mà trêu đùa, Tề Lạc Nhi lại muốn đau đầu.
Ban đầu Nguyệt Vô Thương đùa nàng, nàng thường thường không rõ câu nào của hắn là nói thật, câu nào là vui đùa.
Đến cuối cùng, nàng dứt khoát cho tất cả những điều hắn nói là vui đùa.
Hắn đối với mình có lẽ chỉ là nhàm chán lại có chút tò mò đi?
Cũng có lẽ còn có chút tình bằng hữu.
Tề Lạc Nhi vẫn luôn cho rằng như vậy.
Rốt cuộc thì Nguyệt Vô Thương luôn luôn không ra bài theo lẽ thường, lại thêm hoa danh bên ngoài.
Thời điểm ở Thận Lâu Cung, nàng nghe nói hắn có mấy trăm cơ thϊếp, nàng thậm chí còn gặp qua một người.
Nguyệt Vô Thương đối với mỗi mỹ nhân đều ôn nhu như vậy, làm cho nàng nhìn thật chói mắt.
Chỉ là đối với một mình nàng, lúc nóng lúc lạnh, làm cho nàng không thể hiểu được.
Cuối cùng dứt khoát quy kết cho Nguyệt Vô Thương vốn dĩ là một quái thai, có chút hành vi kỳ quái thì không trách được……
( đáng thương cho Nguyệt Lão đại, hắn vì chuyện thiên nữ mà làm ra chuyện rối rắm, ở trong mắt Tề Lạc Nhi lại thành hành vi của quái thai …… )
Thẳng đến lần này Nguyệt Vô Thương vì nàng bị bắt, nàng mới bỗng nhiên ý thức được, hắn đối với mình có lẽ là nghiêm túc!
Cái này làm cho tâm của nàng loạn như ma.
Trong lòng loạn chuyển, có chút đắng lại có chút ngọt, lại hơi có chút chua xót……
Không thể nói rõ là cảm giác gì?
Nàng vẫn luôn cho rằng, người mình yêu là vị sư phụ giống như thần tiên kia.
Rốt cuộc thì hình tượng nam nhân thanh lãnh đó vẫn luôn là bạch mã hoàng tử trong cảm nhận của nàng.
Hiện tại cách mục tiêu càng ngày càng gần, nàng lại bỗng nhiên có chút lùi bước.
Không biết từ khi nào bắt đầu, bóng dáng của Nguyệt Vô Thương đã ở trong lòng nàng lặng lẽ chiếm một vị trí nhỏ.