Chương 134:Nàng nói không chừng đã sớm là người của hắn 4
Thân kiếm mỏng như cánh ve, sáng long lanh như băng tuyết.
Có bạch quang ở trên thân kiếm biến ảo, ở dưới ánh trăng lóe nhiều màu sáng chói.
Bảo kiếm! Không, đây là kiếm tiên!
Mới vừa rồi, nàng còn nhìn thấy nó một lần!
Này -- đây là kiếm tùy thân của Vân Họa a!
Nàng khϊếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Họa .
Vân Họa mặt như cũ nhàn nhạt, chỉ hướng nàng khẽ gật đầu.
Nhìn bộ dáng điên đảo chúng sanh của hắn, Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy trong óc oanh địa vang lên, nhiệt huyết xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Vân Họa là tin tưởng nàng!
Nếu không cũng sẽ không lúc này ban thưởng cho nàng bảo kiếm.
Tề Lạc Nhi trong mắt nóng lên, nước mắt suýt nữa trào ra.
Bởi vì chuyện Bạch Ly, nàng vốn chứa một bụng tà hỏa.
Hiện tại lại bị người hiểu lầm, mà Lý Trọng Tử làm nhục nàng, Tử Vân môn trên dưới đều không thèm ngăn lại, tựa hồ là đang ngầm đồng ý với hành động của Lý Trọng Tử.
Điều này làm cho nàng vừa oán vừa giận.
Trong lòng nảy sinh ác độc, chỉ cần Tử Vân môn không tin nàng, nàng liền rời khỏi Tử Vân môn, thay chỗ khác.
Nơi này không lưu gia, tự có nơi lưu gia, nàng cũng không tin bằng một thân bản lĩnh của mình, phàm trần lại không có nới nào có thể đi.
Vân Họa ban thưởng kiếm không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, để cho lòng của nàng vốn đã có chút lạnh như băng lại nóng lên một lần nữa .
Đem bảo kiếm nắm trong tay, trên chuôi kiếm tựa hồ còn có nhiệt độ Vân Họa lưu lại .
Nhẹ nhàng theo bàn tay của nàng truyền vào trong cơ thể nàng, không nói ra được khoan khoái cùng thư thích,
Trong lòng ấm áp mà đến.
Nàng cắn chặt đôi môi, nhịn không cho nước mắt lăn ra.
Lăng Hư Tử tự nhiên cũng nhận ra được bội kiếm của Vân Họa, nhìn hắn một cái: "Sư đệ, ngươi. . . . . ."
Vân Họa nhàn nhạt nói: "Nếu là tỷ thí, vậy liền công bằng mới phải. Lý Trọng Tử nếu sử dụng kiếm tiên, Tề Lạc Nhi không thể không có gì để đấu được."
"Ngươi. . . . . . Ai, thôi, thôi, kia dù sao cũng là thần binh ngươi tu luyện nhiều năm, cho nàng mượn một chút cũng không sao, nhớ lấy trở về là được. Hiện tại chính là thời buổi rối loạn, thiếu binh khí, về sau đối địch sợ là sẽ phải nguy hiểm rất nhiều." Lăng Hư Tử khó nén mệt mỏi, nói mấy câu.
Chương 135: Nàng nói không chừng đã sớm là người của hắn 5
Hai người nói chuyện đều là dùng mật ngữ tiên gia, không cho người thứ hai nghe.
Vân Họa không nói, tiếp tục xem Tề Lạc Nhi cùng Lý Trọng Tử tranh đấu.
Giờ phút này Tề Lạc Nhi cùng Lý Trọng Tử đấu lại với nhau.
Một thân công phu cùng võ công của Tề Lạc Nhi so với Lý Trọng Tử cao hơn rất nhiều, mà Lý Trọng Tử thuật pháp lại so với Tề Lạc Nhi cao hơn không ít.
Trong tay hai người cũng đều là bảo kiếm.
Cuộc đấu phấn khích đặc sắc xuất hiện.
Lý Trọng Tử tự nhiên cũng là nhận ra được đấy là bảo kiếm của Vân Họa.
Trong lòng vừa ghen vừa giận, : "Hảo! Vậy ta liền xem xem yêu nữ ngươi kiếm pháp như thế nào? !"
Thầm đọc kiếm quyết, Thu Thủy Kiếm kiếm quang tăng mạnh, đem nàng cả nàng bao gồm trong đó, mà trên thân kiếm nổi lên kiếm quang, vũ động đứng lên giống như màu băng xanh lá cây, cực kỳ đẹp mắt.
Này băng xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cũng là muốn mạng người .
Quét tới nơi nào, cát bay thạch chuyển, không lưu một vật.
Tề Lạc Nhi cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Xoay chuyển thân hình, xen kẽ võng kiếm trong tay Lý Trọng Tử.
Thân pháp của nàng cực kỳ cổ quái, mặc dù nhìn qua tuyệt không sức tưởng tượng, nhưng lại vô cùng thực dụng, kiếm pháp hơi lộ ra một loại khí phách bén nhọn .
Lý Trọng Tử không ngờ được góc độ đâm tới đây, để cho nàng khó lòng phòng bị.
Hai người mới vừa đấu mười mấy chiêu, Lý Trọng Tử đã bị nàng bức cho rách tả tơi, chật vật không chịu nổi.
Lại đấu bảy tám chiêu, Lý Trọng Tử phẫn nộ, cắn răng một cái, Thu Thủy Kiếm trong tay giống như tia chớp, hướng Tề Lạc Nhi nhanh đâm tới.
Tề Lạc Nhi một tiếng cười lạnh, thân hình chợt lóe, thế mà không để ý tới lợi kiếm đang đâm tới, đón mũi kiếm của Lý Trọng Tử bổ nhào về phía trước!
Bảo kiếm trong tay như một loại rắn độc, nhanh đâm tới cổ họng Lý Trọng Tử!
Này lại là đả pháp lưỡng bại câu thương !
Lý Trọng Tử thân kiều nhục quý, tự nhiên sẽ không theo nàng liều mạng.
Trong lúc cấp bách né người sang một bên, bảo kiếm chuyển một cái, liền đi ngăn cản bảo kiếm Tề Lạc Nhi đâm tới .
Nhưng không ngờ nàng mới vừa vừa động, trước mắt chợt không thấy tăm hơi Tề Lạc Nhi !
Nàng cả kinh thất sắc, đang muốn xoay người lại đi tìm thì trên gáy bỗng nhiên chợt lạnh, một thanh bảo kiếm đã gác ở trên cổ của nàng!
Hàn khí dày đặc thấm vào cốt tủy của nàng, để cho nàng trong nháy mắt bị hù dọa!