Lâm Bác không biết từ đâu xuất hiện mang theo một nét mặt hằm hằm khó coi.
“Ba!” Lâm Như không ngờ ba cô lại tới đây đột ngột như thế, nhất thời quên che đi cái mũi cong cong vẹo vẹo.
‘‘Con nên hỏi ba vì sao lại xuống đây mới đúng. Không phải ba còn bận tiếp ngài Tu La sao?’’
‘‘Đừng nhắc tới chuyện đó trước mặt ta nữa.’’
Xấu mặt chết ông! Lúc nãy ông còn hào hứng vui vẻ đi trước dẫn đường, sau lại không nghe tiếng bước chân trầm ổn đặc trưng của Hàn Thiên Nhược, ông mới thấy nghi ngờ quay lại.
Thấy Hàn Thiên Nhược định bước vào một hội trường lớn ông liền bước tới ngăn anh: “Thưa hai ngài! Đây không phải là phòng dạ tiệc của chúng ta”
Ai mà ngờ được Tần Quân ở bên cạnh Hàn Thiên Nhược dửng dưng thả câu nói: “Ai nói với chủ tịch Lâm đây là chúng tôi đến tham dạ buổi tiệc của ông. Thật mắc cười quá!”
Lâm Bác chết sững tại chỗ nhìn trân trân hai bóng dáng uy nghiêm người trước người sau bước vào cánh cửa của hội trường lớn.
Ông có thể liếc thấy bên trong lúc nhúc toàn người là người, với bộ trang phục là một gam màu đen toàn thể. Dường như trong kia còn có… súng!
Không phải pháp luật cấm dùng súng sao? Rốt cuộc mấy người trong kia có thân phận gì mà lại có thể hiên ngang dùng súng như thế.
Nhưng chưa bàn đến việc vì sao đám người trong kia được trang bị vũ trang đầy đủ, ông đang cảm thấy không biết nên chui vào đây để trốn cho đỡ xấu hổ đây.
Từ đầu tới cuối tưởng ông có chút danh tiếng nên người ta cho ông chút mặt mũi mà đến góp mặt. Ai mà tưởng tượng ra được nước chơi của ngài Tu La đây lại như thế, khiến ông không thể không muối mặt cho được.
‘‘Mặt con sao thế này?’’ Lâm Bác giờ mới để ý đến cái mũi chảy máu của Lâm Như.
Câu nói này khiến Lâm Như quay trở lại vấn đề chính của cô. Lâm Như mặt đầy tức tối chỉ tay vào mặt cô gái đang đứng khoanh tay liếc nhìn đánh giá Lâm Bác:
“Cô ta là người đã đẩy con. Cái mũi xinh đẹp này cũng là do cô ta hết. Ba mau đòi lại công bằng cho con đi.”
“Đúng thật là cái mũi… xinh đẹp của cô là do tôi gây ra, nhưng tôi đã nói xin lỗi với cô và chấp nhận việc bồi thường.”
Lâm Bác nhăn mặt khịt mũi nhìn cô gái trước mắt có nhan sắc bình thường mà không thể nào bình thường hơn, thêm cả bộ đồ hàng chợ khoác trên người thật khiến ông muốn nhức mắt. Ông lên giọng khinh khỉnh nhạo báng:
"Một người lớp hạ lưu như cô mà cũng có cửa có tiền để bồi thường cho con gái tôi? Cô có đi bán thân cũng chưa được một phần ba đâu.’’
Lâm Bác hất cằm đầy vẻ khinh miệt coi thường người phụ nữ kia.
Cô gái nhỏ nhún vai: “Nếu theo như ý ngài nói thì tôi không cần phải bồi thường nữa rồi.”
Lâm Bác bị chặn họng: “Cô… cô thật là không có lòng tự trọng”
Cô gái nhỏ đột nhiên bật cười: “Aha! Lần đầu tiên trong đời tôi nghe có người dám nhắc đến hai từ ‘‘tự trọng’’ với tôi”
Lâm Như cáu bẳn ôm mũi, miệng nói hơi khó khăn: “Cô còn tự ảo tưởng mình là nữ hoàng à?!”
“Chẳng lẽ cô là nữ hoàng?” Cô gái chớp mắt hỏi vặn lại.
“Mày… mày…”
"Thôi được rồi! Cứ theo như ý ba của cô nói đi, tôi không cần trả một đồng tiền nào cho cô.’’
‘‘BAAA!’’ Lâm Như hét rống lên: ‘‘Cô ta hại con thành ra thế này. Ba còn để cho nó nhởn nhơ được à?!’’
Lâm Bác khẽ liếc người phụ nữ kia một cái. Không hẹn mà cùng đυ.ng mắt với người kia. Ông nhếch môi cười kệch cỡm:
“Đúng là cô không cần phải bồi thường về mặt vật chất. Nhưng mà vẫn có thể bù đắp…về mặt tinh thần”
…
Trong hội trường nguy nga, tráng lệ.
Tầng tháp rượu được xếp chồng lên cao, ánh sáng từ chùm đèn pha lê rọi xuống, chất rượu đỏ đậm sóng sánh trong đó như càng mê người hơn.
Từng chồng ly thủy tinh đế cao che khuất đi góc nhìn của một số người được triệu tập. Cũng như dấu đi một số tâm tư, ánh mắt không an phận.