Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 254: Người nhà bệnh nhân

“Tam sư huynh hiện tại đang ở cùng Lăng Cung à?” Giọng cô giờ phút này đã run rẩy. Xuyên qua lớp người, cô chú ý đến một thanh niên mặc nguyên bộ đồ đen sì tối tăm, đó không ai khác ngoài nhị sư huynh. Hình dáng quen thuộc đến phát sợ. Đây quả nhiên không phải là cô đang mơ. Lăng Cung bị tai nạn? Sao có thể.

“Ừ. Em đến đó với Đường Trạch đi, huynh ở đây bận phối hợp điều tra với cảnh sát trước rồi đến sau. Đại sư huynh gặp chuyện gì không hay nhớ phải ngay lập tức gọi cho nhị huynh biết chưa?”

“Bảo bảo, chúng ta đến bệnh viện Nhân Ái.”

Hàn Thiên Nhược không nói lời nào, quay xe hướng về phía bệnh viện. Liếc gương chiếu hậu, anh nhìn cô im lặng, ánh mắt dường như lạnh đi mấy phần.



Bệnh viện Nhân Ái, cô không đợi được nữa, mở cửa xe chạy một mạch vào trong. Sau khi hỏi vị trí của Lăng Cung, Mặc Âu không dùng thang máy, cô tháo giày cao gót ra, dùng cầu thang bộ chạy thẳng lên tầng mười.

“Tam huynh, Lăng Cung thế nào rồi, bị thương có nghiêm trọng không?” Mặc Âu ném giày cao gót vào thùng rác cạnh cô đứng, đi chân trần đến phía Đường Trạch đang còn tựa người vào cánh cửa khép kín của phòng phẫu thuật.

“Không cần phải lo lắng. Huynh ấy chỉ bị thương nhẹ ở phần khuỷu tay thôi. May mà xe còn có túi khí bên trong phồng ra giảm tổn thương. Nếu không có e là nguy hiểm đến tính mạng luôn rồi.”

“Huynh chắc chắn là không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm đúng không?” Cô hiển nhiên vẫn không thể tin được lời Đường Trạch nói. Vừa rồi nghe trong điện thoại giọng của Dạ Phong quá đáng sợ, khiến cô nghĩ Lăng Cung chắc chắn bị thương đến độ xác suất sống sót qua khỏi là không khả thi.

“Ừ. Huynh chỉ đang suy nghĩ lại xem tối nay có chi tiết nào liên quan đến vụ tai nạn, hay ám sát này.” Đường Trạch khoanh tay lộ rõ vẻ trầm tư.

Cô ngạc nhiên: “Ám sát?” Đường Trạch cũng có suy nghĩ giống nhị sư huynh.

“Trong chuyện này đúng là có chút kì dị. Em đã bao giờ thấy Đại sư huynh bị tai nạn xe cộ bao giờ chưa? Chưa từng đúng không. Nếu như mấy lần trước đánh hơi được nguy hiểm, Lăng Cung sẽ không ngu đến nỗi ngồi yên chờ chết. Dùng mọi chiêu từ phá cửa kính xe đến thoát ra từ cốp xe, thậm chí là dùng công cụ đặc biệt để hủy thân xe, chẳng có chuyện gì mà huynh ấy không thể làm. Lần này lại khác, huynh ấy ngồi đơ một cục nên mới bị thương như thế này. Không phải là rất kì dị sao? Quá kì dị ấy chứ.” Đường Trạch vuốt cằm nói như đúng rồi.

Đầu cô đầy dấu chấm ba chấm. Lập luận này không thuyết phục chút nào, nếu giả sử như Lăng Cung mải mê làm việc hoặc bận suy nghĩ việc gì đó mà không đánh hơi được nguy hiểm thì sao. Đâu phải lần nào cũng thuận buồm xuôi gió được.

Mặc Âu ngồi trên dàn ghế hai bên, dựa người sát vào tường, nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang sáng đèn. Không có suy nghĩ nào cả. Dù gì tam sư huynh cũng đã nói Lăng Cung không bị thương nặng, suy nghĩ chi cho nặng đầu.

“Mặc Âu, giày đâu, sàn lạnh.” Hàn Thiên Nhược bước ra từ thang máy. Nhìn đôi chân trắng trẻo co rúm trên sàn lát đá ở bệnh viện, anh bất giác chau mày.

Cô giật mình một cái, chân cũng theo đó mà nâng lên, bối rối đưa mắt về thùng rác màu xanh bên cạnh. Hàn Thiên Nhược nghiêng đầu: “Em nhìn anh làm gì, anh đâu cầm giày của em.”

Mặc Âu xoa xoa mũi: “Em đang nhìn cái thùng rác bên cạnh, không phải nhìn anh. Em vừa nãy tiện tay vứt giày vào đó rồi.”

Hàn Thiên Nhược liếc mắt nhìn thùng rác, anh ngại nhặt, đành thở dài: “Ngồi đó.”

Anh sải chân tiến đến dải ghế dài, gật đầu chào hỏi Đường Trạch một cái mới vuốt phẳng áo vest ngồi xuống chỗ bên cạnh cô. Anh không nói lời nào, ôm eo nhấc bổng người cô đặt xuống đùi mình. Sau khi chắc chắn việc chân cô không chạm đất nữa mới hỏi chuyện: “Không biết ngài Lăng Cung thế nào? Có cần tôi cho người điều tra giúp các anh về vụ này không?”

Đường Trạch hơi khép nép nhìn đôi trước mặt, miệng nở nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn tấm lòng của anh nhưng chúng tôi cũng không thiếu người lắm.”

Hàn Thiên Nhược nhéo nhéo bàn tay cô, nhướng mày: “Thế cũng tốt.”

Đường Trạch mím môi.

Mặc Âu không can dự. Đời nào anh đi giúp đối thủ của mình bao giờ.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Một ý tá từ trong phòng phẫu thuật vội vàng rảo bước mà như chạy gấp gáp hỏi.

Mặc Âu định tiến lên nhưng bị Hàn Thiên Nhược cản lại: “Cậu ta là người giám hộ của bệnh nhân trong kia.”

Đường Trạch cảm thấy không an tâm khi y tá hỏi đến người nhà. Thường không có gì nguy hiểm lắm thì đâu cần phải đề cấp đến vấn đề nhạy cảm này. Suy nghĩ lấn át tâm trí, nhất thời quên luôn Hàn Thiên Nhược đang lợi dụng anh, gương mặt bất chợt căng cứng đến lạ: “Tôi chính là người giám hộ của anh ấy. Xin mạn phép hỏi bên trong có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra sao?”