“Hoàng Hậu” Thượng Vị Chỉ Nam

Chương 108

Mở thư ra xem, là Đồ Cảnh, hẹn nàng đêm nay gặp mặt ở phủ.

Vương Sóc nhìn qua nhìn lại hai lần, châm lửa đốt ném vào lư hương, nhìn tờ giấy bị thiêu thành tro tàn, mới đậy nắp, bất đắc dĩ cười nói: "Hôm nay người nhớ đến ta thật là không ít.”

“Chủ tử?” Chu Tước không hiểu ý nàng.

"Không có gì, ngươi đi làm việc của ngươi đi, chuyện này để cho Huyền Vũ xử lý là được." Vương Sóc cười nói, Chu Tước lui ra tiếp tục làm việc mình, đây không phải là nàng phòng bị Chu Tước, chỉ là mỗi người đều có công việc riêng, mỗi giữa tháng các nàng còn đặc biệt tụ tập cùng nhau hóng gió, cũng chằn có gì phải giấu, chỉ là nàng đau lòng Chu Tước bận rộn quá mà thôi.

"Đồ Cảnh buổi tối sẽ tới đây, lúc ngươi bố trí phòng ngự chừa lại sơ hở, phối hợp với Đồ Cảnh một chút."

"Buổi tối?" Huyền Vũ chần chừ một chút.

"Không sao, ta cùng Đồ Cảnh từng cùng chạy trốn, cũng không kiêng dè những thứ này, quân tử tính tình phóng khoáng, Đồ cảnh đã dám đến, ta có gì không dám gặp." Vương Sóc không thẹn với lương tâm.

Buổi tối, Đồ Cảnh mặc quần áo của hạ nhân trong phủ, nhìn thấy Vương Sóc, câu đầu tiên lại chính là: "Ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”

Vương Sóc lắc đầu cười khổ, là sao vậy? Nàng có vận đào hoa sao? Trong một ngày bị hai người đàn ông hỏi như vậy. Trên thực tế nàng biết hỏi như vậy trong đó còn có tán thưởng, có lợi ích, có xem xét thời cơ, có thuận nước đẩy thuyền, chỉ có một thứ không tồn tại, chính là tình yêu.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Vương Sóc đã học được cách bình tĩnh.

Đèn đuốc trong thư phòng nhỏ của Vương Sóc sáng trưng, bóng người in lên cửa sổ, Vương Sóc và Đồ Cảnh ngồi đối diện nhau, ở bên ngoài nhìn vô giống như thuộc hạ đang bẩm báo sự tình với chủ tử.

"Đa tạ ý tốt của ngài." Vương Sóc cười nói.

“Ngươi có biết chuyện Tây Man đến kinh hòa thân không?

"Biết."

Một chữ ‘biết’ đơn giản thôi, đã tiết lộ rất nhiều tin tức, ví dụ như Vương Sóc có thế lực ở Tây Bắc, nếu không sẽ không thể nhận được tin tức nhanh như vậy. Hoặc là nhận được tin tức gây sốc như thế mà nàng vẫn ung dung bình thản, chứng tỏ Vương Sóc đã có phương án dự trù. Hay Vương Sóc dù rơi vào hoàn cảnh nan giải như vậy cũng không muốn gả cho hắn, chứng tỏ nàng đã có người tốt hơn, hoặc là...

Trong đầu Đồ Cảnh trong rối loạn, hiện lên ngàn vạn suy nghĩ.

Mọi chuyện xem như dừng lại ở đây, thiện ý của cả hai đều đã biểu đạt rõ ràng, Đồ Cảnh nhếch khóe miệng cười, chuẩn bị đứng dậy muốn rời đi.

Đi tới cửa, Đồ Cảnh quay đầu lại, cười nói: "Thật vất vả mới tới một chuyến, nếu không hỏi rõ ràng, sợ rằng đêm nay ta sẽ không ngủ được. "

“Tại sao ngươi không muốn kết hôn với ta, ngươi có sự lựa chọn khác tốt hơn ta sao? Hay là ngươi muốn gả cho Tiết Hồng?” Đồ Cảnh không khách khí hỏi.

"Chuyện này liên quan gì đến Tiết Hồng chứ?" Vương Sóc kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng lại, lắc đầu cười khổ: "Ta và Tiết Hồng chỉ là những người cùng chí hướng mà kết giao, không có ý đồ tình cảm, hắn là đối tác làm ăn của ta, nếu xét về quan hệ cá nhân, ngài có thể xem hắn là bằng hữu của ta, ngài suy nghĩ nhiều rồi.”

“Hôm nay ở ngoại ô phía đông..." Đồ Cảnh biết rất rõ hành động của Vương Sóc.

"Mục đích của ngài và hắn giống nhau một nửa, đó là đến nói cho ta biết chuyện đoàn sứ giả của Tây Man." Vương Sóc thản nhiên nói: "Ta là loại người gì, ngài hẳn đã biết, ta và ngài một mình chạy trốn mấy ngày trời, không có chuyện gì thất lễ xảy ra, ta đối với ngài cũng không có tình cảm nam nữ. Ta khâm phục tài hoa của ngài, hâm mộ sự quyết đoán của ngài, nếu ngài nghĩ ta như thế, vậy ta sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Không phải..." Đồ Cảnh lắc đầu, đây không phải là điều hắn muốn nói, kiên trì hỏi: "Vì sao ngươi không muốn gả cho ta?"

"Không phải ta không muốn gả cho ngài, mà là ta không muốn lập gia đình." Vương Sóc áy náy nói: "Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói.” Đây là một câu chuyện rất dài, trong đêm khuya, Vương Sóc đột nhiên muốn tâm sự, nếu người trước mặt này không thể trở thành chồng nàng, vậy thì hãy trở thành bằng hữu của nàng đi.

"Yêu cầu của ta đối với trượng phu rất đơn giản, một là chung thủy, ngoại trừ ta ra thì không nạp thê thϊếp, đương nhiên nếu là quan hệ với những người yêu cũ, nếu xử lý sạch sẽ, chấm dứt hoàn toàn thì ta cũng không có ý kiến. Thứ hai là khoan dung, ta không muốn nhốt mình trong hậu viện, làm một con chim hoàng yến chờ đợi được cho ăn. Đơn giản như vậy thôi, tại sao, biểu cảm trên mặt ngài là sao vậy, ngài cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Vương Sóc cười nói: "Ta sẽ luôn tận tâm tận lực với trượng phu của ta, sinh tử có nhau, ta cũng sẽ một mực bao dung trượng phu của mình, cố gắng phụ trợ, chẳng lẽ ta không đáng đối đãi như vậy sao?”

“Đáng chứ, tất nhiên là đáng." Đồ Cảnh nói.

“Chỉ là, chuyện của ta ngài cũng biết rồi đấy, ta từ khi còn bé ta đã chịu nhiều ảnh hưởng của lão thái thái mà lớn lên, trong đầu đều là những chuyện tình cảm ghen tuông vặt vãnh của nữ nhân. Về sau may mắn được sư phụ dạy dỗ, kết cấu lão nhân gia nàng quá mức hoằng đại, ta chợt cao lên, hồ đồ qua một thời gian.[1] Sau đó chính là biến cố của Dũng vương phủ. Cha mẹ ta là cặp vợ chồng ân ái nhất mà ta biết, mặc dù vậy đại nạn trước mắt cũng mỗi người một nơi, ngài bảo tôi làm sao có kỳ vọng về hôn nhân.” Vương Sóc lẳng lặng nói rõ suy nghĩ của bản thân.

Đồ Cảnh thở dài một tiếng: "Ngươi mạnh mẽ hơn ta tưởng." Vương Sóc suy nghĩ quá rõ ràng, so sánh với mình, Đồ Cảnh liền cảm thấy mình còn nông cạn rất nhiều. Hôm nay đến hỏi thăm cầu hôn, tất nhiên là trong lòng hắn cũng có khát vọng, muốn báo ân, nhưng hắn cũng chỉ là muốn mượn thế Vương Sóc, chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống sau khi kết hôn. Đồ Cảnh chế giễu mình, uổng công hắn luôn thầm thề trong lòng, rằng sẽ không để cho hài tử của mình trải qua cuộc sống của mình khi còn nhỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cưới một nữ nhân tư tưởng bất hòa làm thê tử, con cái của hắn, ngày sau cũng giống như hắn khi còn nhỏ vậy.