Hai nhà cứ như thế nảy sinh mâu thuẫn, đời này Vĩnh Tường Hầu không hàng chờ tập tước, Dũng Vương gia ở trong đó cũng xuất lực, nhưng Vĩnh Tường Hầu không cử được mình nên cảm kích[1] . Thường ngày ở trên triều đình chỉ cần Dũng Vương gia tán thành, Vĩnh Tường Hầu liền phản đối, về sau Dũng Vương gia chậm rãi lui về, Vĩnh Tường Hầu còn gây nên không ít phiền toái cho Thế tử gia.
Vương Sóc không tin Vĩnh Tường Hầu có thể nói gì hay, ngày xưa ở triều đình đấu tranh, đã đến mức không để ý thể diện, không nói lý. Thở dài một tiếng, Vương Sóc phân phó Tố Trinh tiếp tục điều tra tin tức ở triều đình, rồi tự mình ngồi ở trước bàn làm việc, soạn ra một danh sách. Khó khăn nhiều, vấn đề càng nhiều, chuyện muốn đến Dũng Vương gia thỉnh giáo cũng rất nhiều, thời gian cấp bách, Vương Sóc dứt khoát lập ra một danh sách.
Buổi chiều Vương Sóc nói bụng không thoải mái, không dùng cơm với Cố thị, một mình ăn một bữa cơm thanh đạm, không mùi ít muối ít canh, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền lên giường ngủ, trong phòng cũng không dám xông chút hương thơm. Canh hai Tố Trinh đánh thức nàng, được mấy hộ vệ hộ tống, nàng khó khăn trèo từ góc tối ngoài thành vào trong thành, lại lén lút lẻn vào Dũng Vương phủ đang bị giam lỏng.
Vương Sóc vào được Dũng Vương phủ cũng vừa vặn canh ba. Bên ngoài Dũng Vương phủ bị cấm quân vây quanh, nhưng phần lớn cũng chỉ có tác dụng cảnh cáo, nhiều ngày trôi qua như vậy, người của Dũng Vương phủ không ra ngoài, người bên ngoài không dám vào trong, điều mọi người lo sự không phải là cấm vệ quân, mà là quyền uy của bệ hạ.
Từ sau khi xảy ra chuyện, thư phòng của Dũng Vương phủ đã sáng suốt đêm ở kinh thành, bây giờ thắp đèn, cũng sẽ không làm cho người bên ngoài cảm thấy kỳ lạ. Thư phòng không có mấy ngọn nến to bằng cánh tay trẻ con chiếu cả phòng sáng chói, nên bóng người cũng không rõ ràng, Dũng Vương gia đã sớm loại bỏ tai mắt xung quanh, tứ phía trông sân hiện giờ đều là tâm phúc mà ông tuyệt đối tín nhiệm, người trong nhà cũng không được đi lung tung, như vậy cấm vệ quân sẽ mất cảnh giác với nhiệm vụ được giao, hơn nửa đêm không ngủ, cũng sẽ không chạy tới chặn người. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Vương Sóc đến.
Vương Sóc đi một mạch, tuy ban đêm nhìn không rõ lắm, nhưng Dũng Vương phủ thực sự đã bị bỏ bê rất nhiều. Trước đó các nam nhi đều ở Tông Nhân phủ, nữ nhi đều ở trong đền miếu, vừa mới bị giam lỏng được mấy ngày, hạ nhân cũng bị giám sát từng hành động, nào còn có tâm tư quan tâm đến cảnh vật trong Dũng Vương phủ.
Trong thư phòng chỉ có Dũng Vương gia cùng Vương phi, sau khi Vương Sóc tiến vào, dập đầu quỳ gối, hạ thấp thanh âm trầm trầm gọi: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.”
Dũng Vương phi chỉ mới mấy năm không gặp, tóc đã bạc trắng gần hết, nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên nhau, hốc mắt thâm quầng, mắt cũng sưng đỏ, muốn khóc lại lấy khăn tay che miệng, vẫn là Dũng Vương gia nghẹn ngào nói:
"Đứng lên đi.”
Vương Sóc đứng dậy, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa lại ngã xuống: "Ngươi làm sao vậy?" Dũng Vương gia vội vàng đỡ lấy hỏi.
Vương Sóc đặt trọng tâm vào chân phải, cười khổ nói: "Con bất cẩn làm xước chân trái lúc trèo tường thành thôi.”
Dũng Vương gia đỡ Vương Sóc ngồi xuống, Vương Sóc liên tục từ chối nói: "Không sao, không sao, ngoại tổ phụ đừng bận tâm.”
Dũng Vương gia thở dài một tiếng, ngồi trở lại vị trí, nói: "Ngươi đến đây làm gì?”
"Sóc nhi nghe nói đại cữu đã qua đời..." Vương Sóc còn chưa nói hết, nước mắt Dũng Vương phi lại rơi xuống, Vương Sóc chưa từng gặp qua chuyện này, Dũng Vương phi luôn là một lão thái thái mặt mày hiền lành tươi cười, sợ tới mức nàng không dám nói chuyện.
"Ngươi nói xem, là ta quá xúc động thôi, Sóc nhi, ngươi nói xem." Dũng Vương phi rất nhanh phản ứng lại, xua tay ý bảo mình không sao.
"Ngoại tổ phụ, Sóc Nhi trong lòng có chút suy đoán, người cùng bệ hạ có ước định hay không, trong ngoài phối hợp, dụ địch xâm nhập, chuyện này bệ hạ nói như thế nào?" Vương Sóc trầm giọng hỏi.
"Ngươi nói không sai, chuyện này đúng thật là ta cùng đại cữu cữu ngươi mưu tính, ta chỉ là gợi ý một chút cho bệ hạ, bệ hạ xem như đã ngầm chấp nhận. Dù sao cũng là việc trọng đại, thăm dò không phải chuyện bệ hạ nên làm, bệ hạ cũng không thể làm cho triều thần cảm thấy bị đùa bỡn, sự tình xảy ra, Dũng Vương phủ chỉ có thể tự mình gánh vác." Dũng Vương gia thở dài một tiếng, chỉ sợ bệ hạ cũng có vài phần nhân cơ hội này trừ khử Dũng Vương phủ, đến lúc đó cho dù như thế nào, Dũng Vương phủ không thể dựa vào chiến công mà kiêu căng nữa, sống chết vinh nhục đều ở trong tay đế vương.
"Người tuyệt đối không nên giấu diếm, Sóc Nhi từ Quảng Đông ngàn dặm xa xôi vào kinh, trên đường biết bao lần bị đuổi gϊếŧ, trải qua nhiều gian khổ mới có thể gặp người, nhất định phải vì Dũng Vương phủ lật án, bằng không, làm sao có thể đối mặt với đại cữu cữu mà người yêu thương, làm sao có thể xứng đáng với mẫu thân!" Vương Sóc rưng rưng khóc lóc kể lể: "Chỉ sợ người không biết, trước khi con đi, phụ thân đang có ý định nạp thϊếp, nếu người chống đỡ không nổi, mẫu thân sao còn đường sống chứ? Đại ca con gần đây mới ngã ngựa có lẽ người đã nghe, chỉ nhìn vào thái độ Vương gia đối với đại ca, đều là ánh nhìn phiến diện, hiện giờ không chỉ là sống chết của Dũng Vương phủ, ngay cả những nãi nãi đã xuất giá, biểu huynh muội, tính mạng hơn trăm người, đều nằm trong tay của bệ hạ.” Nói đúng hơn là nằm trong tay Dũng Vương gia, nếu ông không có ý chí chiến đấu, vậy tất cả mọi người liên quan đến nó, thật sự sẽ mất mạng.
“Bệ hạ sao có thể nhẫn tâm như vậy!” Dũng Vương gia lẩm bẩm nói: "Cả nhà đều đi ra, đều đi ra[1] ." Không còn bị giam trong lao nữa, đây nghe như là thiện ý của bệ hạ, nhưng thiện ý cũng có giới hạn, đây có khả năng là mồi nhử, dẫn đến từ bỏ việc lật lại bản án, cuối cùng sẽ phải gánh tội danh.
"Bệ hạ nhân từ, phía dưới tự có người phỏng đoán thánh ý, chỉ sợ Dũng Vương phủ hôm nay bị buộc tội, các nãi nãi ngày mai sẽ vì bệnh mà chết bất đắc kỳ tử! Mẫu thân con là người như thế nào, con không biết sao? Chẳng lẽ người muốn mẫu thân lại có thân phận ngang hàng một tiện thϊếp tranh sủng, vậy không bằng lấy mạng mẫu thân con cho rồi! Con người không có tôn nghiêm, sao có thể sống nổi chứ, nếu người không thể bảo toàn tôn nghiêm của mẫu thân, thì chẳng khác gì đang bức mẫu thân con chết đi!" Hốc mắt Vương Sóc đỏ bừng, chỉ hy vọng có thể làm cho Dũng Vương gia hiểu được tình cảnh hiện tại.
"Con của ta a~" Dũng Vương phi nước mắt lại không kìm được chảy xuống, một tay ôm Vương Sóc vào trong ngực. Vương Sóc quỳ gối trước Dũng Vương phi, vùi đầu vào đầu gối bà, ôm eo Dũng Vương phi khóc không dừng.
"Cốc cốc cốc." Vương Sóc còn chưa trút hết cảm xúc, Tố Trinh canh giữ ở bên ngoài liền gõ cửa nhắc nhở: "Chủ tử nhỏ giọng một chút.”
Vương Sóc sửng sốt, tiếng khóc nghẹn ở trong cổ họng, biểu tình Dũng Vương gia đang muốn khuyên cái gì cũng trong nháy mắt xấu hổ, đúng vậy, nhỏ giọng một chút, cả nhà Dũng Vươngphủ hiện giờ vẫn là tội nhân! Dũng Vương gia lúc trước còn nghĩ nếu mình gánh hết tội danh, Hoàng đế biết ông chịu ủy khuất, tất nhiên sẽ tìm bù đắp cho người nhà hắn, nhưng hôm nay nhìn lại, ngay cả khóc cũng không thể lớn tiếng khóc, ngày sau nhận tội, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Sóc nhi ngoan, ngoại tổ phụ hiểu rồi, cho dù phải liều mạng, ta cũng muốn thắng ván này!” Dũng Vương gia trầm giọng nói, không còn bộ dạng lão già run rẩy, Dũng Vương gia thẳng lưng, tước vị này là ông chinh chiến nhiều năm thắng trở về, ai cũng không thể cướp đi, bao gồm cả hoàng huynh!
Vương Sóc trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Dũng Vương gia bị quân thần dốc lòng bắt cóc, hoặc là làm cho suy nghĩ lệch lạc, cho rằng mình hy sinh có thể đổi lấy sau này bình an, chỉ cần Dũng Vương gia có chí khí chiến đấu, bệ hạ cũng không thể dễ dàng thắng.
Sau một trận phát tiết hết cảm xúc, ba người cũng dần dần tỉnh táo lại, Vương Sóc ngồi trở lại ghế, nghe Dũng Vương gia phân tích phân phó.