"Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!"
Hoàng Vũ trong cơn mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói ôn nhu quen thuộc ấy, mở mắt. Ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ giữa bầu trời xám tro ảm đạm, Hoàng Vũ đột nhiên muốn oà khóc.
Qua làn nước mắt đã sớm dâng đầy khoé mi, Hoàng Vũ nhỏ giọng hỏi:
"Tại sao anh lại biết em ở đây?"
Phi Vũ ngồi xếp bằng trước bia mộ, nhìn gương mặt dịu dàng phúc hậu nhưng yếu nhược của bà Trần trong di ảnh, cười đáp:
"Trên một ngọn đồi nọ có một rừng hoa đá, giữa tầng tầng lớp lớp những đoá hoa đá mọc san sát nhau có một ngôi mộ nhỏ. Ngôi mộ đó là của người mà tôi mang nợ nhiều nhất. Trước kia còn nhỏ vô lo vô nghĩ, khi lớn lên rồi tôi mới phát hiện, hoá ra cũng có những lúc, con người ta không mong ước có một tình yêu đẹp như tranh, không mong ước có một cuộc sống sang giàu không lo nghĩ, không mong ước có một sức khoẻ dồi dào không bệnh tật. Thực ra chỉ cần không mang nợ trong lòng thôi, đã là một điều hạnh phúc rồi."
Hoàng Vũ nghe Phi Vũ nói xong thì cười khổ cúi đầu, nói:
"Đại Vũ, thật không ngờ anh có thể đoán ra được nơi này."
Phi Vũ và Hoàng Vũ cùng đi bộ ra đường lớn bắt xe, suốt dọc đường đi cả hai người đều không nói gì cả, không gian xung quanh chỉ vang lên tiếng bước chân cùng bánh xe vali lăn đều đều. Phi Vũ cho rằng tâm trạng Hoàng Vũ đang rất không tốt, cho nên anh muốn để cậu yên tĩnh. Vì anh không nói gì nên Hoàng Vũ cho rằng Phi Vũ đang tức giận vì cậu bốc đồng thiếu suy nghĩ, cho nên không dám mở lời nói chuyện.
Cả hai người cùng chầm chậm bước đi, cả hai cơ thể cùng chìm vào không gian rộng lớn, yên lặng mà u ám. Một lúc lâu sau, Phi Vũ đột nhiên mở miệng nói một câu không đầu không cuối:
"Rồi ông ta sẽ phải chấp nhận thôi."
"Đại Vũ..." Hoàng Vũ ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn trời, khe khẽ thở dài. Làn khói trắng mỏng thoát ra từ miệng cậu, bay lên không trung rồi từ từ tiêu biến, "Anh chuyển ra ngoài để em có thể có một gia đình bình thường. Theo kế hoạch của bố, em làm chủ tịch tập đoàn, anh trở thành cánh tay phải của em. Đến hôm nay em đi chệch con đường bố đã vẽ ra từ ban đầu, anh lại muốn thay em gánh vác tất cả sao?"
Phi Vũ nhún vai tỏ vẻ không bận tâm, đáp, "Đừng nghĩ nhiều cũng đừng hỏi anh những câu đại loại như tại sao anh lại tốt vậy nữa. Hà Khắc Nghiêm ông ta dù sao cũng là người có công vứt tiền cho anh sống suốt bảy năm đấy, còn chưa kể mười hai năm cho anh ăn bám nữa, cho nên lần này coi như là báo đáp đi."
Hoàng Vũ nhắm mắt, hít sâu một hơi, nở nụ cười nói:
"Đại Vũ, anh nhất định phải nắm chặt lấy Đại An." Phi Vũ khó hiểu nhìn cậu, Hoàng Vũ bật cười, "Cách đây không lâu, Đại An từng nói với em, trên đời này có một loại người vì quá yêu mà sinh hận, giống anh."
Lúc ấy Hoàng Vũ còn không hiểu, loại người này thì liên quan gì đến Phi Vũ? Bây giờ, có lẽ cậu đã hiểu được ý nghĩa câu nói mập mờ của Lạc An rồi.
Nghe Hoàng Vũ nói, Phi Vũ chỉ khẽ cười. Trên đời này, có lẽ chỉ có Lạc An thấu hiểu anh nhất mà thôi.
"Phí lời!"
Hoàng Vũ nhất thời ngẩn người, "Cái gì cơ?"
Phi Vũ hít sâu một hơi, cười đáp, "Anh nói, cái câu nắm chặt lấy Lạc An của em là phí lời."
Hoàng Vũ nhìn nụ cười trên môi Phi Vũ, bất giác khoé môi cũng cong lên. Đại An, trên thế giới này người có thể khiến Đại Vũ cười thoải mái như vậy, chắc chắn chỉ có một mình anh mà thôi.
☆彡
Tại một nơi nào đó ở New York, Lạc An ngồi bên cửa sổ ký túc xá, tay khuấy đều ly cafe nóng, ánh mắt thất thần đưa xuống con đường nơi người qua người lại tấp nập, bộ não chầm chậm quay về quãng thời gian một tháng trước. Vào ngày giỗ của mẹ Phi Vũ, trong lúc viếng mộ, Trần Mạnh đã nói với cậu rằng Phi Vũ ghét Hà Khắc Nghiêm không phải hoàn toàn là do cái chết của bà Trần.
Lúc ấy Lạc An cậu căn bản không thể nào giải thích được câu nói của Trần Mạnh. Sau đó vì sợ bản thân không còn hiểu Phi Vũ nữa, sợ rằng khi ở bên cạnh cậu anh sẽ không còn cảm giác an toàn nữa. Cho nên Lạc An đã tận lực dùng nguyên một đêm cẩn thận suy nghĩ từng câu từng chữ trong lời nói của Trần Mạnh.
Sau một đêm mất ngủ, Lạc An cuối cùng cũng có thể thở nhẹ nhõm mà kết luận rằng, Phi Vũ là kiểu người yêu được hận được, yêu càng nhiều thì hận càng sâu.
Lạc An khẽ cười đặt tách cafe lên bậu cửa sổ, tay chống cằm đưa mắt tìm kiếm những người mặc áo đen đi lại dưới phố.
Rùa ngốc, tớ biết nhất định sẽ có một ngày cậu chấp nhận nối nghiệp của bác trai thôi. Dù có ghét ông ấy đến mức nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể phủ nhận một sự thật rằng, cậu yêu ông ấy!