Vừa lên xe, Bách Lăng đã dùng ánh mắt khiến người khác phải rùng mình nhìn chăm chú thiếu niên bên cạnh mình.
Ánh mắt đó rất phức tạp, bao gồm cả sự vui mừng khi nhặt được bảo vật, sự yêu thương khôn xiết khó tả, còn có chút cảm giác như dã thú hưng phấn khi nhìn thấy máu vậy.
Cứ như anh ta không biết nên quyết định phải xuống tay ăn từ chỗ nào vậy.
Vương Bình An bị anh ta nhìn vậy nên hơi sợ hãi trong lòng, nhớ tới lời căn dặn của bố, cậu xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa tay cởi nút áo.
"Hơi nóng." Cậu đỏ mặt giải thích.
Bách Lăng hơi ngạc nhiên, khóe miệng khẽ cong lên. Cái người câu dẫn ấy thật sự quá vụng về, nhưng vẻ mặt lại ngây ngô thuần khiết, thực sự rất giống người anh ta yêu.
"Xin hỏi tôi có thể cởϊ qυầи áo được không?" Vương Bình An thành khẩn hỏi.
Thiếu niên ngây thơ phóng đãng không biết cách câu dẫn khiến yết hầu của Bách Lăng cảm thấy khát khô. Anh ta liếʍ môi một cái, vừa định mở miệng giáo huấn một vài câu thì đột nhiên dừng lại.
Vương Bình An đã nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi trắng ra, để lộ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tươi trẻ của mình.
Hầu kết nhỏ tinh tế, cơ thể mềm mại, da thịt trắng như tuyết.
Hai vυ' hơi phồng lên, núʍ ѵú màu hồng đáng yêu, lúc làm anh ta đã đặc biệt yêu cầu nhào nặn cho lớn để sau này có sữa.
Thiếu niên vẫn tiếp tục cởi ra, lúc cởϊ qυầи ra cậu để lộ chiếc qυầи ɭóŧ trắng che giấu đi duy nhất một thứ.
Ánh mắt Bách Lăng không tự chủ được mà nhìn xuống, cả người nóng rực nhìn nửa thân dưới của thiếu niên, hô hấp lập tức trầm xuống.
Dươиɠ ѵậŧ của cậu rất đẹp, giống như tác phẩm nghệ thuật khiến người ta không nhịn được mà muốn nắm trong tay thưởng thức một phen.
Thấy mặt Bách Lăng không cảm xúc nhìn mình chằm chằm, Vương Bình An không đoán ra liệu đối phương rốt cuộc có bị cậu câu dẫn hay không nên đành phải lấy hết dũng khí dạng chân ra.
Cậu cắn môi, dang rộng hai chân, tách âm huyệt ra, để lộ tiểu huyệt của mình.
"Nơi này rất khó chịu, chủ nhân."
Cậu duỗi hai ngón tay để tách tiểu huyệt ra, âm huyệt mũm mĩm hồng hồng lộ ra ngoài, vì hơi lạnh nên hoa châu hơi co rúm lại rồi run rẩy. Hai ngón tay mũm mĩm kéo sang hai bên, để lộ âm huyệt khép kín ở giữa.
Âm huyệt đó ngay cả một khe hở cũng không có, vừa nhìn đã biết khít cỡ nào, có thể tưởng tượng ra lúc dươиɠ ѵậŧ đâm vào đó, âʍ đa͙σ chắc sẽ rất khít chặt đây, chỉ sợ là vừa cắm vào qυყ đầυ đã bị kẹp lại rồi.
Cũng không biết muốn bị đàn ông đâm vào bao nhiêu lần, rót vào bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới có thể khiến âm huyệt lỏng ra một chút đây.
"Dâʍ đãиɠ!"
Bách Lăng chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, miệng đắng lưỡi khô, nhưng ánh mắt lại rất thành thật, anh ta không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt.