Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch

Chương 14:

Ý của Xuân Thập rất rõ, trong thôn không phát lương, nhưng cả thôn đều là của cô, cô có thể cải tạo thôn thành làng du lịch, như thế vừa kiếm tiền, lại có chỗ ở, còn có thể cung cấp ăn uống cho các thôn dân, một công đa tiện.

Hôm qua, Ôn Cố nghiêm túc suy nghĩ suốt một đêm, cảm thấy đề nghị này khả thi. Khoảng thời gian này, cô tìm công việc không được thuận lợi, CV gửi đi đều biệt tăm biệt tích, giấy giới thiệu của trường cũng bị quét một cách khó hiểu, có thể nói không được may mắn. Cộng thêm quan hệ với Chu Lị Lị hoàn toàn chững lại, mỗi khi tới tối, bầu không khí trong ký túc xá giảm xuống điểm đóng băng, thực sự dày vò người khác.

Chi bằng tới thôn Ngô Đồng ở một khoảng thời gian điều chỉnh tâm trạng, thử cải tạo một làng du lịch, nói không chừng thật sự có thể được. Cho dù cuối cùng sáng nghiệp thất bại, cũng không tới mức lang bạt đầu đường xó chợ, ít nhất có một chỗ dừng chân.

Sau khi nghĩ thông, Ôn Cố lập tức bắt đầu xếp hành lý. Tiết Bảo Bảo nghe thấy động tĩnh bò xuống giường phụ, vừa nghi hoặc hỏi: "Quá đường đột rồi đó, cậu muốn chuyển đi đâu, tìm được công việc rồi?"

"Ừm, coi như là tìm được rồi, tớ chuyển đi trước, đợi dàn xếp ở bên đó xong, cậu có thể tới chơi." Ôn Cố cười nói.

Tiết Bảo Bảo hỏi: "Cậu đến công ty nào?"

Ôn Cố vừa xếp quần áo bỏ vào va ly vừa bình tĩnh nói: "Không đến công ty, tớ quyết định đến nông thôn gây dựng sự nghiệp, làm một làng du lịch."

Tiết Bảo Bảo trừng to đôi mắt, vô cùng kinh ngạc: "Làng du lịch? Mới đầu phải đầu tư rất lớn nhỉ, thuê đất, xây nhà, trang trí, tuyển người, tuyên truyền… Rất nhiều tiền đó, cậu phải làm sao?"

Ôn Cố nghe cô ấy nói như vậy, bỗng nhiên ý thức được mình đã khác xưa, cũng là một địa chủ nhỏ rồi, tâm trạng lập tức hơi vi diệu: "Đất và nhà đều có sẵn… Tạm thời có lẽ cũng không thiếu người, chỉ trang trí và tuyên truyền có thể phải tốn chút tâm tư."

Tiết Bảo Bảo gật đầu: "Vậy thì tốt, cậu làm xong thì nói tớ biết, tớ nhất định sẽ tới chiếu cố, còn có thể tuyên truyền giúp cậu."

"Ừm, tớ sẽ thông báo cậu đầu tiên." Ôn Cố mỉm cười, Tiết Bảo Bảo không thích truy hỏi tận gốc, điểm này vô cùng tốt, biết rõ thân thế gia đình của cô như thế nào, cũng sẽ không đào sâu vấn đề với cô, kết bạn với người như thế này cực kỳ thoải mái tự tại.

Cô không có nhiều đồ, hai người thu xếp rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ, hai cái va ly lớn vừa vặn đựng hết. Cô đeo cặp kéo vali rời khỏi ký túc xá, Tiết Bảo Bảo giúp cô kéo chiếc vali còn lại, tiễn cô tới trạm tàu điện ngầm ngoài trường: "Một mình cậu được không, hay là tớ đi cùng cậu."

Ôn Cố không làm phiền cô ấy, chặng đường này gần như đều ở trên xe, không đi bộ bao nhiêu, một mình cô vẫn lo được.

*

Ngồi lên xe bus tới thôn Ngô Đồng lần nữa, tâm trạng của Ôn Cố đã khác trước. Cô cầm tay kéo vali, ngắm cảnh sắc không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ tới xuất thần, viện vẫn chưa sửa, cửa sổ căn nhà cũng hỏng rồi, không biết bây giờ tới đó, buổi tối có chỗ dừng chân không… vẫn có chút kích động.

Trên xe bus vẫn vắng tanh, sau hai trạm, chỉ còn lại một mình cô, chú tài xế quay đầu nhìn, điểm trạm mà chuyến xe này đi qua đều là nông thôn vùng ngoại thành, khách rất ít, tới tới lui lui cũng chỉ từng đó người, mà nhiều năm như vậy, người đến thôn Ngô Đồng ông ấy chỉ thấy một mình cô. Vì vậy, ông ấy có ấn tượng rất sâu với Ôn Cố: "Cô gái, cô lại đến thôn Ngô Đồng à, lần này sao còn mang nhiều đồ như vậy?"

Ôn Cố hồi thần, giải thích: "Cháu chuyển tới thôn Ngô Đồng, sau này ở đó."

Chú tài xế rất kinh ngạc: "Đang yên đang lành chạy tới chỗ thâm sơn cùng cốc đó ở cái gì, thấy cháu còn trẻ như vậy, vẫn đang đi học nhỉ?"

Ôn Cố không muốn tiết lộ quá nhiều, nửa thật nửa giả nói: "Cháu năm tư rồi, vào thôn thực tập."

"Chẳng trách." Chú tài xế vỡ lẽ: "Cháu là sinh viên đại học nông nghiệp nhỉ, chú có một người bạn có con trai cũng là sinh viên đại học nông nghiệp, lớn hơn cháu hai khóa. Lúc nó thực tập cũng xuống nông thôn, chuyên môn nhận thầu hai cái lều lớn làm thí nghiệm, cháu từng nghe khổ qua siêu cấp chưa? Là nó điều chế ra!"

Ôn Cố nhớ căn tin trường dùng khổ qua siêu cấp, mùi vị nhạt hơn khổ qua bình thường một xíu, đầu to hơn, nghe nói tốc độ sinh trưởng gấp ba lần khổ qua bình thường, sản lượng rất cao. Cô gật đầu nói: "Cháu biết, căn tin trường có, anh ấy rất lợi hại."

"Ha ha, chú cũng ăn rồi, cực kỳ ngon..." Chú tài xế rất hăng hái, nói liên miên, cho tới khi tới cổng thôn Ngô Đồng mới lưu luyến dừng câu chuyện lại: "Cô gái, nếu cháu trồng ra giống siêu cấp gì, phải nhớ cho chú nếm thử."

Cô mỉm cười không nói gì, xách hai cái vali xuống xe đi vào cổng thôn Ngô Đồng.