Thập Niên 70: Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ

Chương 26

Giải quyết xong bữa tối không biết mùi vị gì, năm người lại xếp hàng tắm rửa. Cô nhìn Trương Bảo Quốc và Trương Vệ Quốc ngủ rồi mới trở về phòng. Trương An Quốc theo thường lệ chống đỡ chờ cô, nhìn thấy cô trở về mới yên tâm đi ngủ.

Đêm nay Tô Hồi trồng thảo dược. Sau khi tu luyện trong không gian nhỏ, cô lấy giấy bút ra, liệt kê kế hoạch, liệt kê những việc cần phải làm tiếp theo. Sau khi làm mọi thứ, cô còn có thể kiểm tra bổ sung.

Sau khi ra khỏi không gian nhỏ, cô nằm xuống. Sau khi tu luyện xong, một ngày ngủ mấy tiếng đã đủ làm thỏa mãn nhu cầu của cô.

Buổi sáng Tô Hồi dậy sớm nhất, không bao lâu sau Trương Bảo Quốc cũng tỉnh dậy, nhóc con đánh răng rửa mặt xong thì cho gà ăn rồi quét sân. Tiếp theo cậu bé chuẩn bị đi ra phía sau nhặt củi, Tô Hồi ngăn cản cậu bé: "Bảo Quốc, con đi lấy một cái rổ đựng rau, đến vườn rau nhổ mấy cây củ cải về đi."

Bọn họ mới chuyển ra ở riêng, đất phần trăm vẫn chưa sắp xếp xong, tự nhiên sẽ không có rau, phải đi hái ở trong ruộng rau ban đầu.

Chuyện này lúc ra ở riêng đã nói rõ, bởi vậy Tô Hồi sai bảo như vậy, hoàn toàn không có chút chột dạ.

Chờ sang xuân cô sẽ trồng trên đất phần trăm, có lẽ trước đó cô đã có rau xanh của riêng mình. Dù sao không gian nhỏ có nhiều đất trống như vậy, còn có trận pháp khí hậu môi trường bất đồng, điều chỉnh một chút là đã có bốn mùa đều là mùa xuân. Hạt giống gieo xuống lúc trước bây giờ đã nảy mầm rồi.

Trương Vệ Quốc ngáp một cái.

Tô Hồi: "Con qua đây rửa mặt đi, còn phải súc miệng nữa." Thời điểm này bàn chải đánh răng rất ít, không phổ biến ở nông thôn. Hơn nữa đồ ăn bản thân ăn lúc này đều là đồ ăn chay, bình thường đều là dùng ngón tay chà xát một chút, hoặc là bẻ một vài cành cây chà vài cái, làm vậy đã coi như là đánh răng rồi.

Tô Hồi lại ghi chú thêm một khoản vào quyển sổ nhỏ ở trong lòng kia, cần phải mua bàn chải đánh răng, khăn mặt trong nhà cũng không đủ. Bây giờ bọn họ có nhiều người như vậy, tổng cộng mới có hai cái khăn mặt. Một cái tắm rửa rửa mặt, một cái cũ thì để lau cơ thể lau tóc. Muối ăn trong nhà cũng không còn nhiều, dầu lại càng chỉ còn mỗi đáy.

Hôm nay lên núi, ngày mai đi lên trấn.

Trương Bảo Quốc rất nhanh đã xách mấy cây củ cải quay về, trên mặt cậu bé có chút không vui.

"Con gặp phải bác gái, bác ấy nhổ cho con mấy cây nhỏ nhất, con muốn cây lớn hơn một chút nhưng bác ấy không cho."

Tô Hồi: “...” Đầy lời muốn nói*.

*槽多无口 (Tào Đa Vô Khẩu): Có quá nhiều chỗ để phàn nàn và không biết bắt đầu từ đâu.

Giống như ngày hôm qua, đứa nên đi học thì đi học, đứa nên ở nhà trông nhà thì ở nhà trông nhà.

Đến buổi trưa, vừa ăn cơm xong Tô Hồi liền cầm công cụ lên núi.

Hôm nay cô muốn đi đường khác, cô nhớ mang máng rằng hướng đó có một dòng suối, còn có một cái đầm lầy.

Thần thức của cô bị thương, thế nhưng vẫn có thể cất được đồ vật ở bên người, nếu như có cá, trực tiếp cất vào trong không gian nhỏ là được.

Mục đích chính của cô vẫn là kiếm đồ ăn để tẩm bổ cho nhà mình.

Dòng suối này không lớn, cũng không có vũng nước gì, bởi vì nhiều người biết nên căn bản không có cá. Trái lại là cái đầm lầy kia, bởi vì dễ bị rơi vào, cỏ cũng tùy tiện sinh trưởng nhiều năm rồi, không có ai đi đến nơi nguy hiểm này nên cô có thu nhập không nhỏ.