Tôi luống cuống đến mức mãi một lúc mới bấm được số điện thoại của Phú. Hắn cũng rất nhanh đã bấm nghe, giọng điệu nhởn nhơ :
– Anh nghe đây vợ yêu.
– Khốn nạn, chính mày đã dàn xếp vụ tại nạn để hại ba tao đúng không?
– Có phải anh đã nghe nhầm không, đây là những lời mà hoa hậu nói đó sao.
– Với loại người khốn nạn như mày không đáng để tao lịch sự, Hôm nay nếu mà ba tao có mệnh hệ gì tao thề sẽ khiến cho mày trả cái giá đắt nhất.
Phú cười ha hả trong điện thoại:
– Em đánh giá mình cao quá rồi đó. Em còn không động được sợi lông chân của anh nữa là làm gì.
– Để rồi coi tao có làm gì được mày không, hơn ba năm chung sống tao biết không ít bí mật của mày đấy.
– Biết gì?
– Biết những chuyện mà mày không muốn cho ai biết. Ví dụ như vụ cháu gái của thanh tra kinh tế Nguyễn Văn A vì sao mà ch ết, chắc mày không quên đâu nhỉ?
– Mày, con khốn này, ai nói cho mày biết hả?
– Muốn người ta không biết trừ khi mày đừng có làm, nói cho mày biết tao thậm chí còn có bằng chứng nữa đó, vốn dĩ tao chỉ mong sau này mạnh ai nấy sống nhưng chính mày đã ép thì tao tất tay với mày, tao và nhà tao có chết cũng kéo mày và nhà mày tán gia bại sản. Chỉ cần cục thanh tra vào cuộc sẽ điều tra ra cái tập đoàn nhà mày trốn thuế ra sao, hối lộ những ai và vận chuyển hàng hóa trái phép thế nào, lúc ấy trời cứu chúng mày…
– Mày mày.. con khốn nạn này.
– Mày cầu nguyện đi, chỉ cần bác sĩ mà nói ba tao không cứu được thì tao lập tức gửi bằng chứng cho người ta ngay. Lần này tao sống chết với mày, thằng đó.
Chửi hắn xong tôi liền tắt máy nhưng ngay sau đó đã ngồi khuỵu xuống sàn xi măng lạnh ngắt của bệnh viện mà ôm mặt khóc huhu. Con Thư ôm lấy tôi an ủi:
– Mày nín đi, bình tĩnh để xem tình hình bác trai như thế nào.
– Huhu tao sợ lắm Thư ơi.
– Bác trai sẽ không sao đâu, tao tin là như vậy.
Cứ như vậy, cánh cửa phòng cấp cứu cứ đóng kín bưng như vậy, mẹ tôi khóc ngất lên xỉu xuống, hai em trai tôi cũng khóc đỏ hết cả mắt vì lo cho ba. Không biết thời gian trôi qua bao lâu sau khi nói chuyện với PHú mà hắn đến có cả ba mẹ hắn nữa. Nhìn thấy hắn, bao nhiêu sự tức giận trong lòng tôi bị nổ tung, lao đến hắn mà tát bôm bốp vào mặt hắn, vừa đánh vừa chửi tới khi có người can ngăn, đồng thời nghe ba hắn nói biết tin ba tôi bị tai nạn nên chạy vào thăm và nhờ vả những bác sĩ giỏi nhất, đứng đầu ngành vào cứu chữa.
Ban đầu tôi không tin, đến khi bệnh viện xác nhận thì tôi mới yên tâm để họ vào trong phòng cấp cứu. Lúc này khu vực không còn người khác mà chỉ có mấy người chúng tôi. Ba chồng tôi, à không đúng, lúc này tôi phải gọi là ba của Phú mới phải. Ông ta nói:
– Chuyện ba con bị tai nạn là sự cố ngoài ý muốn, không liên quan gì đến thằng Phú cả. Con đừng hiểu lầm nó và hành động bồng bột.
Tôi cười khẩy:
– Vậy sao, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn vậy cả nhà mấy người tức tốc kéo đến đây làm gì?
– Hà My, ba mong con bình tĩnh lại, những người lúc nãy đều là giáo sư tiến sĩ bác sĩ đầu ngành, họ nhất định giúp ba con qua cơn nguy kịch.
– Mong là vậy, nếu như ba tôi mà có mệnh hệ nào thì chuyện con trai các người có liên quan đến cái chết của cháu gái phó bộ trưởng cục thanh tra kinh tế thì cha con các người chuẩn bị bốc lịch hết đi.
Ba của Phú nhíu mày, đôi mắt ông ta đang khó chịu tôi lắm nhưng hiện tại lại không dám làm gì. Vì chuyện tôi nói là có thật. Con trai ông ta , tức là Phú lúc trước có qua lại với cháu gái thanh tra kinh tế, cũng là một hotgirl nổi tiếng trên mạng xã hội, không lâu sau hai người chia tay. Một thời gian sau cô ấy chết. Người nhà thông báo là bị đột tử. Nhưng thật ra cô ấy mất là do đi quán bar bay lắc chơi bời quá liều bị sốc thuốc mà chết. Chuyện này đáng lý ra tôi cũng không biết nhưng trong một lần Phú say đến mức không biết trời cao đất dày gì đã nói với tôi, hắn nói hôm đó là hắn đã rủ cô ấy đi bar, và cũng đã thúc ép cô ấy chơi quá liều dẫn đến sốc thuốc không cứu được. Cái chết của cô ấy làm hắn bị ám ảnh và cảm giác tội lỗi, vậy nên năm nào đến ngày giỗ cô ấy hắn cũng đi viếng và uống rượu một mình.
Sau đó thì tôi dò la thông tin và lên mạng tìm kiếm rất lâu mới biết là hôm đó có rất nhiều người cùng chơi bời, mà tất cả đều là con ông cháu cha cho nên không truy cứu sâu thêm mà công bố đột tử cho người chết đỡ mang tiếng. Chứ thật ra tôi không có bằng chứng như tôi đã nói với hắn. Không ngờ Phú lại sợ thật mà kéo ba mẹ hắn tới đây.
Truyện được đăng độc quyền fb Diễm My Hoàng Anh, mọi hành vi tự ý reup truyện điều được xem là vi phạm bản quyền tác giả.
Sau mấy tiếng cánh cửa lạnh lẽo ấy cũng chịu mở ra, tôi chạy như bay đến đó túm lấy bác sĩ mà hỏi tình hình của ba. Một người nói:
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức..
Bác sĩ nói đến đó thì mẹ tôi cũng đồng thời ngất xỉu tại chỗ. Hai chân tôi cũng nhũn nhão không trụ vững nữa, hai em tôi khóc rống lên:
– Ba ơi, ba ơi..
Tôi dùng chút hơi thở yếu ớt còn sót lại, khó nhọc hỏi:
– Bác sĩ, ba tôi.. ba tôi ..
Bác sĩ đáp:
– Tôi đã nói hết đâu, chúng tôi đã cố gắng hết sức thì cuối cùng cũng giúp bệnh nhân qua cơn nguy kịch nhưng hiện tại vẫn còn hôn mê, vùng đầu bị tổn thương, khả năng sau này bệnh nhân sẽ bị giảm trí nhớ, mắt mờ, nhưng trong trường hợp đa chấn thương, mất nhiều máu, bị thương toàn những vị trí phức tạp thế này mà qua cơn nguy kịch đã là kỳ tích rồi. Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt, người nhà theo qua đó để chăm sóc đi..
Khi bác sĩ nói xong thì trái tim tôi như mới đập lại, mừng rỡ ôm lấy hai đứa em trai đang khóc bù lu bù loa. Mà cũng trong lúc này ai đó nói:
– Cũng may là hai giáo sư đến kịp lúc, nếu không tôi e bệnh nhân không thể vượt qua được. Thương tích quá nặng. Người nhà cảm ơn hai giáo sư đi.
– Không có gì đâu, cứu người là trách nhiệm của chúng tôi, lại còn là chủ tịch của Phong Vân nhờ vả chúng tôi làm sao mà không đến chứ.
Nói xong hai người đó bắt tay với ba mẹ Phú. Tôi cũng hiểu ra là do ba mẹ Phú nhờ họ đến, mà vì sao ba mẹ Phú phải đi nhờ vả hai vị giáo sư này, không phải vì sợ bí mật của con trai cưng bị tiết lộ, kéo theo là cuộc thanh tra mang quy mô lớn thì có nước mà đi tù cả đám.
Chung quy họ cũng vì bản thân họ mà thôi.
__
Sau khi ba tôi qua cơn nguy kịch thì ba mẹ Phú cũng đã đăng ký một phòng hồi sức cao cấp nhất, tốt nhất để ba tôi nằm. Bọn họ đi theo tôi năn nỉ nói sẽ chịu mọi viện phí cũng như tìm giúp ba tôi nhũng khách hàng tiềm năng nhất. Nhưng bọn họ cũng tuyệt nhiên không thừa nhận chuyện Phú đã sắp xếp gây ra vụ tai nạn cho ba tôi.
– Có hay không lương tâm mấy người tự biết. Làm ác thế nào cũng bị báo ứng, ông trời có mắt sẽ trừng trị bọn bất lương thích đáng.
Ở thêm chút nữa thì ba mẹ Phú kéo nhau về, còn hắn ở lại năn nỉ van xin tôi, hắn hứa sau này không đυ.ng gì đến tôi nữa, chỉ cần tôi cần gì hắn sẽ giúp đỡ hết mình. Tuy miệng hắn không thừa nhận chuyện hãm hại ba tôi nhưng ngoài hắn thì còn ai ra, làm gì có chuyện trùng hợp hoặc tai nạn bất ngờ, chỉ là hắn không dám thừa nhận vì sợ tôi ghi âm như những lần trước mà thôi. Tôi quay sang nhìn hắn, nhìn người đã cùng mình đầu ấp hơn ba năm, và cũng là người đã đánh mình đến thừa sống thiếu chết mà nói:
– Muốn tao không nói chuyện đó cũng được thôi, mày quỳ xuống đây xin lỗi ba tao đi.
– Cái gì?
– Điếc hả.
– Hà My, em quá đáng rồi đó.
Tôi cười :
– Kêu mày quỳ xuống xin lỗi ba tao là mày đã cảm thấy quá đáng, vậy lúc mày bắt tao quỳ dưới chân mày mày có thấy mày quá đáng không? Rồi lúc mày đánh tao, bắt tao nằm im cho mày dùng dây lưng quật xuống toàn thân như con chó mày có thấy quá đáng không?
– Anh xin lỗi, lúc đó anh giận quá nên mất kiểm soát nhưng anh yêu em mà.
Tôi hất tay hắn ra:
– Đừng đυ.ng vào tao mắc công tao phải tắm.
Phú sựng người. Tôi biết lòng dạ hắn bây giờ đang cuộn lên những cơn giận dữ nhưng vì cái bí mật động trời ấy mà không cam tâm vẫn phải quỳ xuống xin lỗi ba tôi. Lúc hắn định đứng lên thì tôi liền nói:
– Đã cho đứng lên đâu.
– Còn muốn gì nữa.
– Mày xin lỗi tao đi.
Giọng hắn bắt đầu cứng lên:
– Hà My..
– Hoặc là quỳ xin lỗi tao, hoặc là bốc lịch, mày cứ chọn.
Hai bàn tay Phú cuộn tròn, gân xanh nổi cộm lên, mặt cũng đỏ ké, những vân máu trong đôi mắt hiện lên rõ rệt nhưng rồi cũng phải khuỵu đôi chân cao ngạo của hắn xuống chân tôi nói đúng sáu chữ “ Xin lỗi em, anh sai rồi..”
Con Thư đứng bên cạnh không che dấu được nụ cười thoả mãn, còn tôi, thật ra dù hắn đã quỳ xuống xin lỗi nhưng vết thương trong lòng hắn mang đến cho tôi vẫn không nguôi ngoai được. Đã không biết bao nhiêu đêm tôi gặp ác mộng, trong giấc mơ cảnh tượng bị Phú đánh máu me đầy mình, đánh xong hắn còn bắt quỳ gối dưới chân hắn mà nhận lỗi thêm lần nữa, đến mức chỉ cần nhìn thấy cái thắt lưng là hai chân tôi liền run lên vì ám ảnh và sợ hãi.
Khẽ thở hắt ra, rồi nói:
– Biến đi..Sau này cũng đừng gặp lại…