Trong Lòng Son

Chương 14

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, tôi xuống giường với đôi mắt thâm quầng, dù trang điểm kỹ nhưng sự mệt mỏi còn vương trong tia mắt đỏ..

Dì Trúc đem thức ăn ra bàn nhưng tôi nuốt không trôi, những lời sỉ vả cũng như cái hành động ném tiền của Phú khiến cho một chút tự tôn cuối cùng trong lòng tôi cũng vụn vỡ, mang danh nghĩa là vợ chồng, nhưng đến cuối cùng anh ta lại nói chỉ xem tôi là nơi giải quyết nhu cầu sinh lý chỉ vì tôi không còn trinh. Hoá ra dù thời đại tân tiến, xã hội không ngừng phát triển thì đối với đàn ông cái màng mỏng ấy luôn quan trọng, thậm chí họ còn dùng cái việc đó để đánh giá nhân phẩm của người khác. Nhưng bọn họ có bao giờ nghĩ lúc yêu con gái nhà người ta chính bản thân họ cũng muốn có được tấm thân ấy, nhưng đến cưới vợ lại muốn lấy người còn trinh.

Thật sự quá nực cười và ích kỷ.

– Dù có chuyện gì cô cũng ráng ăn đi, phải ăn mới có sức chứ.

Dì Trúc vừa nói vừa đặt tay lên vai tôi, tôi cười cũng ráng ăn để không phụ công dì ấy đã vất vả nấu nướng. Nhưng thức ăn còn chưa ăn hết thì mẹ chồng tôi qua tới. Khuôn mặt y chang Phú, lúc nào cũng hầm hầm khó chịu với tôi. Nhưng dù sao tôi cũng là con dâu, cho nên nhìn thấy bà liền đứng dậy chào hỏi:

– Mẹ mới qua ạ?

Trái lại với sự nhỏ nhẹ mềm mỏng của tôi thì bà đặt cái túi mạnh xuống bàn. Giọng nói cũng gay gắt:

– Thì ra cô và cái thằng đánh thằng Phú là người yêu cũ của nhau. Thế mà hôm nọ cô nói chỉ là bạn bè bình thường không thân thiết gì, có khi chính cô đã xui thằng đó đánh con trai tôi đúng không? Đúng là thứ đàn bà mất nết..

Vừa mở mắt ra đã bị chửi mất nết tôi đứng hình vài giây rồi đáp:

– Con không có xúi bẩy gì ai cả, còn chuyện anh Phú và anh ta đánh nhau là do mâu thuẫn trong lời nói. Chúng con là vợ chồng tại sao con lại xúi người dưng đi đánh chồng mình, con làm vậy có lợi lộc gì đâu mẹ.

Người ta nói thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng méo không sai chút nào. Chỉ cần là mọi lời tôi nói mẹ chồng đều bác bỏ, gạt ngang rồi khinh khỉnh bảo: “Cái loại như cô thì biết gì mà nói.”

Hôm nay cũng vậy, bà gán ghép tôi là xúi biểu người yêu cũ đánh con trai bà, nói tôi là loại không ra gì, mặt mũi xinh nhưng lòng dạ rắn độc, mà tôi cũng không hiểu tôi độc ở chỗ nào?

– Tôi nói cho biết nhé, dù rằng ba thằng Phú đồng ý để cô đi nói chuyện với thằng đó nhưng cô cũng phải biết chừng mực, biết bản thân là gái đã có chồng chứ không phải thấy ông ấy cho đi rồi tớn lên đú đởn là không xong với chúng tôi đâu. Nhà chúng tôi gia giáo tri thức, đừng để chúng tôi phải mang tiếng vì cái loại như cô..

Chửi thêm một lúc nữa thì bà ấy mới chịu về. Đến cả dì Trúc cũng phải lên tiếng:

– Gia giáo, tri thức mà chửi người ta như phường chợ búa, con thì vũ phu, mẹ thì hạch sách, tôi không biết họ tri thức ở chỗ nào luôn cô ạ. Mà sao lúc nãy cô không nói lại bà ấy?

Tôi cười:

– Nếu như dì cho ai cái gì mà họ không nhận thì món đồ đó là của ai?

– Thì vẫn là của tôi thôi. À tôi hiểu rồi, hiểu rồi, cô không trả lời cũng như không nhận những lời lẽ cay độc của bà chủ vậy những lời lẽ ấy bà ấy tự nói tự nghe.

– Tôi trả lời thì cũng được thôi nhưng đâu có lợi ích gì, dù sao cũng là mẹ chồng mình, hơn thua với bà làm gì, cứ im im cho qua chuyện.

– Hiếm có người nào được như cô. Thời buổi bây giờ không có chuyện con dâu sợ mẹ chồng như hồi xưa, dễ thì còn ở chứ khó khăn quá sau này nằm một chỗ hối hận không kịp.

Nói đến đó thì Phú về tới. Vênh mặt hỏi:

– Mấy giờ đi ký hợp đồng?

– 8 giờ.

Phú thay quần áo để đi cùng dù mặt mày vẫn còn bầm tím. Đặc biệt ba chồng tôi cũng đi cùng nên dù rất bực mình nhưng Phú cũng không dám làm gì quá đáng.

Trong lúc chờ Thành Luân đến ba chồng tôi dặn dò Phú dù có chuyện gì cũng kìm chế, không được sỗ sàng làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn. Phú ậm ậm ừ ừ nhưng hai con mắt lại liếc xéo tôi, dòm dòm ngó ngó bộ váy tôi đang mặc, bộ dạng hậm hực ghen tuông ích kỷ làm tôi cũng chán nản không muốn ngồi đây chút nào.

Một lúc lâu sau Thành Luân vẫn chưa đến . Phú càu nhàu:

– Rốt cuộc là nó có đến không mà mãi không thấy ló mặt?

Ba chồng tôi mắng:

– Mày lúc nào cũng nóng nảy hấp tấp, mình đang cần người ta thì đợi một chút có làm sao?

– Nhưng đợi cả tiếng rồi còn gì, có khi chúng ta bị nó chơi xỏ cũng nên chứ nó làm gì mà muốn hợp tác cùng chúng ta. Cô đó, người ta nói đùa hay thật cũng không xác nhận được. Đúng là bực mình.

– Bực mình thì mày về đi, ai bắt mày đến mà càm ràm, về đi..

Phú bực bội bấm điện thoại, do ngồi cạnh nhau nên tôi liếc sang nhìn thấy hắn đang nhắn tin, còn thả mấy cái icon trái tim, hoàn toàn không ngại người vợ là tôi đang ngồi ở đây.

Cũng tầm thêm nửa tiếng đó Đặng Thành Luân xuất hiện, từ đằng kia đã thấy bóng dáng cao to, mạnh mẽ sải những bước chân dài ngoằng đi về phía chúng tôi. Hôm nay Thành Luân chỉn chu trong bộ tây âu màu xám, bên trong là cái sơ mi không cài nút áo đầu, hơi lộ ra khung xương ngực rắn chắc, trên mặt đeo cái mắt kính đen ngầu lòi, đằng sau còn có mấy người mặc vest đen hộ tống, ai ai cũng đều mang giày bóng loáng, đeo kính đen y hệt nhau, bộ dạng này của Thành Luân thật sự rất giống như mấy đại ca xã hội đen trong truyện ngôn tình, vừa ngầu, vừa đẹp vừa lôi cuốn…

Đích thân ba chồng tôi đứng lên bắt tay, Đặng Thành Luân cũng lịch sự đáp lễ rồi ngồi xuống ghế của mình. Khi an vị, ánh mắt lập tức nhìn sang Phú, chủ động lên tiếng trước:

– Giám đốc đã khoẻ chưa, sao tôi thấy sắc mặt vẫn chưa được tốt lắm nhé?

Phú cay cú Thành Luân lắm nhưng trước ánh mắt hăm dọa của ba chồng tôi anh ta chỉ có thể choàng tay mình sang ôm eo tôi mà vênh mặt trả lời:

– Nhờ vợ tôi ngày đêm chăm sóc nên không có vấn đề gì, ngược lại còn thấy khỏe hơn. Anh nói đúng không vợ.

Tôi gật đầu vâng dạ một tiếng. Đặng Thành Luân cười:

– Thế thì tốt.

Quay sang nói chuyện công việc, với một người từng trải có kinh nghiệm mấy chục năm kinh doanh như ba chồng tôi dĩ nhiên cuộc nói chuyện rất suôn sẻ, mọi vấn đề đều có thể giải quyết trong tức khắc. Đến khi anh đề cập việc để tôi đại diện pr dự án và trực tiếp trao đổi mọi vấn đề với bên anh thì Phú nhảy dựng lên:

– Đấy ba thấy chưa, mục đích cuối cùng của nó chính là vợ tôi thôi chứ làm ăn con mẹ gì.

Ba chồng tôi cau mày, ánh mắt tức giận quát Phú:

– Mày câm miệng, nói vớ va vớ vẩn, không muốn nghe thì về đi..

Cũng may ba chồng tôi có quyền hạn nên Phú ngang tàng đến mấy cũng không dám cãi, ngậm cục tức nhìn Đặng Thành Luân nói:

– Nếu không nể mặt Hà My là chỗ bạn bè thì tôi cũng không muốn hợp tác với một người vô văn hoá như con trai ông đâu.

– Vâng vâng, là cậu đã nể mặt con dâu tôi, vậy nên dự án này không ai theo sát thích hợp bằng con bé được. Hà My, dự án này ba giao cho con, cố gắng con nhé.

Phú lại nhăn nhó:

– Nhưng mà..

Ba chồng tôi nhìn Phú, anh ta im bặt rồi xin phép đi vệ sinh. Sau mỗi cuộc ký hợp đồng thành công thì hai bên thường cùng nhau đi ăn uống, ăn mừng hợp tác, lần này cũng không ngoại lệ, ba chồng tôi lên tiếng mời nhưng Thành Luân hẹn dịp khác vì còn có việc gấp cần phải giải quyết.

Đợi Thành Luân đi rồi ba chồng tôi liền quay qua mắng Phú:

– Tao đã dặn mày phải kiềm chế, lúc nào cũng nóng nảy bộp chộp thì làm sao làm được việc đại sự. May là cậu ta đã ký tên, nếu không tao sẽ g i ế t mày chết.

– Ba lạ thật đấy, rõ ràng ba biết nó.. nó có ý đồ với vợ con..

– Thì sao??

– Ba..

Ông quay sang bảo tôi:

– Con ra xe trước đi, ba muốn nói chuyện với thằng Phú một chút.

– Vâng.

Tôi cầm túi xách lên và đi hướng ra ngoài, nhưng vừa qua khỏi bức tường tôi đã dừng lại lắng tai nghe thử. tôi muốn biết nguyên nhân vì sao ba chồng mình thế. Tôi nhẹ nhàng, rón rén áp tai vào nghe ba chồng tôi nói:

– Mày ngu lắm con ạ, không biết cân nhắc cái nào có lợi, mày cứ như thế này tao làm sao yên tâm giao cơ nghiệp cho anh em mày quản lý hả Phú?

– Nhưng con không hiểu tại sao ba lại làm vậy? Đâu phải ba không nhìn ra hai con mắt nó chỉ nhìn vợ con, ba còn chiều ý để chúng nó có nhiều cơ hội bên nhau.

– Nói mày ngu mà mày vẫn gân cổ cãi. Nó có ý với con My thì sao, quan trọng là con vợ mày nó như thế nào kìa. Tuy tao cũng không ưa gì nó nhưng công tâm mà nói thì nó cũng không phải là dạng phụ nữ dễ dãi, vả lại mày đừng có quên cái công ty quèn của nhà nó đang nằm trong tay mày. Bản thân đang nắm đằng chuôi mà không biết tận dụng. Ngu thật là ngu..

– Nhưng mà chúng nó là người yêu cũ của nhau, ba không nghe ngta nói tình cũ không rủ cũng tới hả, lỡ như.. lỡ như ..chúng nó gian díu với nhau thì sao?

Tôi nghe dường như ba Phú vừa cười:

– Thế mày không nɠɵạı ŧìиɧ cặp kè với con này con kia sau lưng nó à, bản thân mày có trong sạch gì đâu.

– Con khác cô ta khác. Nói chung là con không muốn chúng nó làm việc với nhau. Cũng là đàn ông sao ba không hiểu cảm giác của con?

– Vì là đàn ông, lại còn là con tao nên tao nói cho mày biết có những việc phải biết hy sinh cái nhỏ để nắm bắt cái lớn. Có những chuyện mắt nhắm mắt mở là được rồi, vợ mày thì vẫn là vợ mày, còn cái hợp đồng kia không phải muốn có là được..Mày hiểu chưa.

Tôi cả kinh với suy nghĩ của ba chồng tôi. ý ông ấy là nếu như Thành Luân yêu cầu ông ấy cũng chấp nhận để tôi ngủ với người khác đổi lấy lợi ích cho công việc ông ấy.

Kinh tởm, thật sự quá kinh tởm những con người mang danh tri thức, đàng hoàng đạo mạo mà lại có những suy nghĩ dơ bẩn như vậy. Thảo nào mà tên Phước cũng có suy nghĩ lệch lạc đi xin trứng tôi để thụ tinh kiếm con, trong khi tôi là em dâu của hắn ta. Còn tên Phú thì vũ phu, ghen tuông, ích kỷ. Nhà này thật sự đã dột từ nóc dột xuống.

– Ba..

– Mày im, làm đàn ông mà có chút chuyện thế này đã sồn sồn thế này là vứt. Nên nhớ đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, có sự nghiệp thì có hàng ngàn phụ nữ vây quanh lấy lòng mày, thậm chí chúng nó còn tự động bò lên giường mày tha hồ lựa chọn, còn không có sự nghiệp chó nó còn không thèm. Nhớ lấy, đừng có làm hỏng chuyện của tao, tao không tha cho mày đâu.

Tôi nghe tiếng đế giày nện xuống sàn nhà thì vội vàng đi ra xe giả vờ bình tĩnh. Cha con của Phú cũng ra ngay sau đó nhưng Phú không lên xe mà nói có việc giải quyết nên đi riêng. Dọc đường về nhà, ba chồng cảm ơn tôi, nhờ tôi mà mới ký được hợp đồng với Thành Luân, ông hứa thời gian tới sẽ giúp đỡ công ty của ba tôi, và cũng mong tôi sát sao dự án này, tạm thời gác công việc của tôi sang một bên để tránh bị sai sót.

– Con sẽ cố gắng cân bằng, vì có nhiều hợp đồng con đã ký trước đó rất lâu, bây giờ không thể huỷ được, vừa đền hợp đồng vừa mất uy tín.

– Nếu cái nào không quá quan trọng thì cứ huỷ show, ba sẽ đền bù cho con, việc quan trọng bây giờ là cố gắng làm sao để đối tác hài lòng. Ông John là một vị khách tiềm năng, thông qua ông ấy chúng ta còn có thể làm ăn với những nhà đầu tư lớn như vậy nữa.

– Vâng, con hiểu rồi. Nhưng con không có chuyên môn, ba để anh Phú hỗ trợ con để giải quyết mọi thắc mắc của đối tác.

– Tính khí thằng Phú nóng nảy bộp chộp dễ hư chuyện, ba sẽ giao dự án này cho thằng Phước, có gì anh em trao đổi với nhau. Ngày mai ba có việc đi ngang công ty của ba con, nói với ông ấy ba sẽ ghé nói chuyện với ông ấy một lúc.

– Dạ vâng, con sẽ nói lại ba con ạ .

Đến nhà, tôi chào ba của Phú của xuống xe, nghỉ ngơi một chút thì con Thư đến để chuẩn bị đến cuộc thi hoa hậu, mấy hôm nữa là đến đêm chung kết nên phải đi từ sớm tổng duyệt nhiều thứ.

Tới nơi. Con Thư liền chỉ:

– Tình nhân của thằng khốn nạn đó kìa. Mày nhìn bộ dạng của nó đi, lả lơi d.â.m đ.ã.n.g thế mà cũng bày đặt thi hoa hậu, Tao khinh. Mà Mày đoán nó vào top mấy?

– Top 10.

– Xuỳ, cao lắm là top 20.

– Mày quên ai là nhà tài trợ chính cho năm nay hả?

Con Thư bĩu môi đưa cho tôi chai nước suối lạnh. Trong lúc giải lao, tôi ngồi xem lại lịch làm việc thì có một giọng nói vang lên:

– Chị ơi, chị có rảnh không cho em hỏi chút việc?

Tôi ngước nhìn. Thật ra nghe giọng nói thì tôi đã biết là ai rồi. Tôi hỏi:

– Có chuyện gì vậy em?

– Em muốn học hỏi kinh nghiệm của chị, chị có bí quyết gì để đăng quang chỉ cho em với?

– Chị đâu có bí quyết gì, chỉ cần em cố gắng hết sức là được.

– Dĩ nhiên em sẽ cố gắng hết sức nhưng em vẫn mong được chị truyền đạt kinh nghiệm, hoặc là.. [ cô ta cười tủm tỉm rồi nói tiếp] hoặc là chị hướng dẫn em sau khi đăng quang mình nên làm gì vậy chị?

Tôi nhìn cô ta một lượt rồi cười hỏi:

– Sao em biết mình sẽ đăng quang? Đã vào top gì đâu?

Cô ta cười, điệu bộ cao ngạo và tự mãn vô cùng:

– Em có linh cảm mình sẽ đăng quang, mà trước giờ linh cảm của em toàn đúng, chưa sai một lần nào chị ạ.

Cô ta hơi khom người xuống gần tôi, nói nhỏ đủ nghe:

– Em còn có linh cảm sẽ thay vị trí của chị, từ hào quang cho đến danh phận là vợ anh Phú..

Nói xong cô ta đắc ý nhếch môi. Tôi cũng cười và hỏi lại:

– Vậy sao, chúc em may mắn.

– Chị không phải giả vờ thanh cao, em biết đằng sau nụ cười của chị là nước mắt. Khổ thân, chồng không thương thì làm sao có hạnh phúc. Thôi chị buông tay anh ấy đi, em sẽ nói anh ấy cho chị một số tiền coi như bù đắp mấy năm qua, chị thấy em có tốt không.

– Không những tốt mà còn có đạo đức nữa, ba mẹ em khéo dạy con lắm.

– Chị chửi xéo ai đấy, chị có tin tôi mách anh Phú không?

– Em nghĩ anh Phú sẽ tin em sao?

Cô ta tự tin vòng tay và nói:

– Sao không, bây giờ tôi nói gì mà anh ấy không nghe không tin. Bởi vì tôi trẻ trung hơn chị, sεメy hơn chị, và đặc biệt là tôi còn trinh Anh Phú là người đàn ông đầu tiên của tôi, đàn ông mà chị, ai không thích là người đầu tiên.

Tôi nghe mà bật cười:

– Em cũng lắm chiêu thật, đúng là em trẻ hơn chị nhưng còn trong trắng thì em chỉ qua mặt được anh Phú thôi chứ người ta còn nói cho chị biết em vá trinh ở địa chỉ nào nữa kìa, từ khi em tham gia cuộc thi hoa hậu này chị không ít lần thấy em lả lơi với anh quay phim chính chỉ vì em muốn có góc quay đẹp nhất, rồi hôm trước ai uốn éo với nhà thiết kế trong phòng thay đồ chỉ vì muốn có bộ đồ sang nhất sân khấu. Sao, chị nói có đúng không Trà?

Cô ta hơi tái mặt nhưng không chịu thua dễ dàng như vậy:

– Thì sao, chị biết thì kệ chị, quan trọng là anh Phú tin ai, tôi hay là chị?

– Nói vậy là em thừa nhận em đã lừa dối anh Phú, mà em cũng đừng ảo tưởng thay thế vị trí của chị làm vợ anh Phú, đàn ông ấy mà, ai không ham vui bồng bột nhất thời, chồng chị vừa đẹp trai vừa giàu có thì gái nó bu đầy như kiến bu mật. Em cũng chẳng qua là một trong số những món hàng anh ấy chơi qua đường thôi

– Chị..chị..

Cô ta cứng họng đùng đùng bỏ đi, con Thư cũng vừa hay hốt hoảng chạy vào:

– Mày hay chuyện gì chưa? Ủa mà ai giống con trà xanh kia vừa từ đây đi ra vậy?

– Nó đấy. Mà có chuyện gì mày hốt hoảng vậy?

– Tao vừa nghe thằng khốn nạn nhà mày đang ép ban tổ chức cho con trà xanh kia đăng quang.

– Cái gì? Tin có chính xác chưa?

– Tuyệt đối chính xác. Theo ban giám khảo thì con quỷ đó chỉ dừng chân ở top 20 thôi nhưng thằng chó đó không chịu, bằng mọi giá để con kia đăng quang. Á hậu cũng không chịu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

– Rồi ban tổ chức trả lời thế nào?

– Họ phân tích con quỷ đó không đủ tiêu chuẩn và điều kiện, nói là nó thích hợp làm model hơn hoa hậu. Mặt mũi âm u, dáng đi như mời gọi, đạo đức không có mà đòi làm hoa hậu, không biết nhục.

Con Thư đứng chửi thì giám đốc của công ty gọi tôi vào phòng nói chuyện riêng. Tôi cũng đoán được là chị ấy muốn nói gì. Quả nhiên là chuyện của Phú uy hϊếp ban tổ chức để tình nhân của mình đăng quang. Chị ấy nói:

– Để tìm ra một hoa hậu thì người đó phải đáp ứng được những tiêu chí của ban tổ chức cũng như ban giám khảo đưa ra. Ngoài đẹp ra còn phải có tấm lòng nhân ái, có lòng trắc ẩn, biết yêu thương mọi người và vốn tri thức mạnh để còn chinh chiến quốc tế. Qua những vòng sơ khảo và bán kết cô đã xem kỹ thì thí sinh Thanh Trà hoàn toàn không đủ khả năng cũng như trình độ để đăng quang. Khả năng ngoại ngữ yếu kém thì có thể đào tạo, nhưng sự nhân ái nó là bản chất của con người, không có chính là không có. Hôm trước khi hỏi nếu như cho cô ấy số tiền lớn thì cô ấy sẽ làm gì thì cô ấy trả lời là đi làm đẹp để dung nhan sắc và sức ảnh hưởng của mình để làm sau này cống hiến cho xã hội và đất nước, nghe có hài không chứ?

– Vậy chị định giải quyết như thế nào ạ?

– Đến thời điểm này thì không ai đồng ý để thí sinh Thanh Trà đăng quang nhưng cậu Phú làm dữ quá, mọi người cũng đang khó xử.

– Nhưng dù thế lực của anh ấy có mạnh đi chăng nữa cũng không thể thao túng chuyện này được, mọi người sợ gì ạ?

Chị giám đốc thở dài:

– Có những chuyện bị cậu ấy nắm đằng chuôi nên mọi người đang khó xử, chị gọi em vào đây là để em về thủ thỉ với cậu ấy, phân tích cho cậu ấy hiểu, giúp mọi người nha My.

Chị giám đốc nài nỉ quá tôi cũng nói tôi sẽ thử nhưng không chắc chắn sẽ làm Phú thay đổi ý kiến. Bây giờ trong mắt hắn chỉ có cô nhân tình còn “trong trắng” của mình, không biết những lời tôi nói hắn có nghe lọt tai không.

Tối đó về nhà. Tôi phụ dì Trúc nấu nướng xong thì Phú cũng về tới. Khuôn mặt như thể ai ăn hết của của anh ta vậy đó, vừa thấy tôi đã quát vào mặt:

– Sao cô hay ra vẻ quá vậy, ỷ mình là cựu hoa hậu và ban giám khảo nên mạt sát người ta hả? Tôi nói cho cô biết cô ấy tốt gấp trăm ngàn lần loại người gian trá lọc lừa như cô.

Nghe như vậy thôi tôi cũng hiểu anh ta đang nói gì nhưng vẫn hỏi lại:

– Cô ta đã nói gì với anh?

– Nói những gì mà cô đã mắng chửi người ta. Hà My, tôi không hiểu vì sao đến giờ cô vẫn là hoa hậu nhân ái trong lòng công chúng đấy, miệng lưỡi cô độc ác thế kia mà.

Tôi không giải thích mà lau tay sạch sẽ rồi lấy điện thoại mở đoạn ghi âm lúc mà tôi và cô ta nói chuyện lên cho Phú nghe. Nghe đến đoạn cô ta thừa nhận đã vá trinh để lừa Phú thì hai mắt Phú nheo lại, khuôn mặt cực kỳ khó coi. Tôi nhẹ nhàng nói:

– Toàn bộ cuộc nói chuyện em và cô ta chỉ có bấy nhiêu đó.

– Con khốn nạn, dám lừa bố.

Phú phừng phừng bỏ đi. Tôi không biết anh ta đã làm gì nhân tình của mình nhưng đến muộn thì anh ta về. Tôi chưa ngủ nhưng vẫn vờ nhắm mắt. Phú lấy quần áo đi tắm, bên ngoài di động của anh ta vang lên, tôi nhìn thấy trên màn hình là một dãy số không lưu tên., sau khi đổ chuông không ai bắt máy thì số đó nhắn tin “ Là em bị chị ta gài, em thật lòng yêu anh, xin anh hãy nghe máy’. Chỉ cần đọc 1 tin như vậy thôi tôi cũng biết là ai gửi đến, nhắn tin như thế này chứng tỏ là hờn anh giận em, cơm không lành canh không ngọt rồi đây..

Nghe tiếng nước dừng, tôi lại vờ nằm xuống như đang ngủ. Phú đi ra nhưng không có mở đèn, điện thoại lại tiếp tục reo lên nhưng dường như là Phú tắt ngang không nghe, sau đó leo lên giường nằm ngủ.

Những ngày sau đó Phú dễ chịu với tôi hơn, nhưng thật ra dù có thay đổi đến mấy thì có những chuyện đã in hằn trong tim không thể nào quên đi được. Nhất là những đêm từng cơn ác mộng lại ùa về, hình ảnh Phú giận dữ khiến cho tôi giật mình thức giấc, mồ hôi túa ra như tắm, trống ngực đập thình thịch, sợ hãi và cũng thù hận tận xương tận tuỷ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Hôm nay quay phim về sớm tôi có ghé thăm ba mẹ và bà nội. Nghe ba nói ba chồng tôi có ghé công ty của ba tôi và cũng đã giới thiệu cho mấy khách hàng lớn, chuyện làm ăn rất có khởi sắc, hai em tôi cũng khoe được Phú tặng cho mấy đôi giày gì đó đang hot và đắt tiền, đứa nào đứa nấy sung sướиɠ ôm đôi giày ra khoe cho tôi coi, nghe đâu giày này là phiên bản giới hạn nên được Phú mua cho chúng nó mừng lắm, hí hửng nói:

– Anh rể tốt nhất trên đời..

Có vài người thân thiết và biết chuyện từng hỏi tôi sao không ly hôn cho sướиɠ cái thân, gặp họ là họ ly hôn ngay cái lần đầu tiên bị chồng đánh. Nhưng mỗi người mỗi tính cách và mỗi suy nghĩ khác nhau và cũng có hoàn cảnh sống khác nhau, tôi là một đứa thiên về tình cảm gia đình. Nhìn ba vui vẻ vì công ty có hợp đồng lớn, nhìn các em được học hành đàng hoàng tôi có hy sinh bản thân cũng chấp nhận. Vả lại với tính cách nóng nảy của Phú thì thà hắn ta bỏ tôi chứ tôi mà đơn phương ly hôn thì không chỉ tôi không có đường sống mà cả gia đình tôi cũng bị triệt để mọi đường làm ăn, chính Phú đã từng tuyên bố như vậy, dĩ nhiên tôi biết những điều đó sẽ thành hiện thực vì trong nước thế lực của Phong Vân rất lớn. Quen biết toàn những người có tầm cỡ. Đυ.ng vào chỉ có một chữ đó là “C H Ế T.”

Đang miên man suy nghĩ thì tôi có điện thoại. Mở túi xách nhìn thấy dãy số trên màn hình tôi ngập ngừng nhưng cũng bước ra ngoài bắt máy:

– A lô.

– Chào hoa hậu….