Dưới Mái Hiên

Chương 45: Đáng Yêu

Hai ngày trước khi khai giảng.

Trình Tiêu giúp cô tìm được phòng trọ phù hợp, ở ngay dưới tầng nhà anh.

Một căn nhà riêng ở khu phố cũ, một phòng ngủ một phòng khác một nhà vệ sinh, con gái sống một mình là đủ rồi.

Lý Tuệ hào phóng nộp tiền thuê nhà một năm liền, tâm trạng vui vẻ bộc lộ rõ ra ngoài, còn lại là tiền sinh hoạt phí trong học kỳ này của cô, cho vào bì thư rồi đưa cho cô.

Chu Thanh Tiện nghe nói chị gái sắp chuyển ra ngoài thì gấp đến độ ồn ào nhịn ăn mất mấy ngày.

Lý Tuệ và bố Chu hết cách, cuối cùng là Chu Thanh Dao đứng ra hứa hẹn, một tuần sẽ về nhà ăn cơm với nhóc đó một lần, cậu nhóc mới khóc sướt mướt bỏ qua.

Trước khi chia tay, Chu Thanh Tiện lặng lẽ nhét cục giấy vào trong túi cô, thần bí dặn dò cô lúc nào không có ai thì hãy mở ra xem.

Cô không để trong lòng, cười đồng ý.

Buổi chiều, Trình Tiêu bận trước bận sau giúp cô dọn dẹp nhà mới.

Tâm trạng của Chu Thanh Dao vô cùng sa sút, im lặng không nói tiếng nào đứng ở ban công nho nhỏ, nhìn ánh nắng bỏng rát trên không trung.

Có những lúc như này, trái tim trống trải, tựa như bị người ta tàn nhẫn xé toạc l*иg ngực, máu bắn tung tóe trên mặt đất.

“Trong phòng dọn dẹp xong rồi, vào trong đi, trời nóng quá.”

Phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của Trình Tiêu.

Cô ngơ ngác không quay đầu lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích như một khúc gỗ.

Anh đi mấy bước qua đây, thấy cô nhìn chằm chằm vào nơi nào đó bằng đôi mắt đờ đẫn, chỗ mà tầm mắt có thể nhìn thấy chính là căn nhà riêng ở ngay phía trước.

Xuyên qua cửa kính, một nhà ba người ngồi ăn dưa hấu ở phòng khách, cười cười nói nói, tràn đầy tình thân vui vẻ.

“Không cần hâm mộ, sau này chúng ta cũng sẽ có.”

Trình Tiêu vừa nói bằng giọng điệu nhỏ nhẹ vừa cốc vào đầu cô. Cô gái nhỏ bị đau, sờ sờ đầu bằng động tác chậm chạp, ngước mắt buồn bực lườm anh.

“Em ghét anh.”

“Vì sao?”

Chu Thanh Dao bĩu môi: “Anh không cho em ở với anh.”

Trình Tiêu cười khẽ: “Em còn bé, chú ý ảnh hưởng.”

“Toàn lý do lý trấu. “

Cô càng nghĩ càng tức, hậm hực đánh anh: “Rõ ràng là anh ghét em không làm gì, ghét em không biết làm ấm giường, ghét em... Ưm ưm!”

Môi bỗng nhiên bị người ta lấp kín, đầu lưỡi nhanh nhạy thuận thế trượt vào trong. Não cô trống rỗng, bị người ta bế lên đi vào trong nhà, chỉ mấy bước chân đã bị hôn cho mơ mơ màng màng.

Giường nhỏ thay khăn trải giường mới tinh, ngủ trên đó có thể ngửi được mùi xà phòng nhàn nhạt vị chanh, là mùi thơm trên người Trình Tiêu.

Khi đôi môi tách ra, mặt cô hơi đỏ lên, khí thế kiêu ngạo ban nãy đã biến mất hơn nửa. Những lúc như thế này, cô vừa ngoan lại vừa quấn người.

“Tối nay muốn ăn gì?”

Cô không hề khách sáo, cười tủm tỉm bẻ ngón tay: “Sườn xào chua ngọt, khoai tây sợi, còn có nộm dưa chuột nữa.”

“Được.”

Quyết định thực đơn xong, cô gái nhỏ bắt đầu không thỏa mãn với việc chỉ ôm đơn thuần, càng muốn dính chặt hơn bằng cách leo lên người anh.

Trình Tiêu đã quen ngủ ở tư thế này, dùng một tay làm gối đầu, một tay vuốt mái tóc ngắn đã dài hơn một chút của cô.

“Muốn cắt tóc không? Dài hơn nhiều rồi.”

Cô lắc đầu, đầu ngón tay lướt qua môi anh vuốt qua vuốt lại: “Em muốn để tóc dài.”

“Ngoại hình vốn đã trẻ con, lại ụp cái nắp nồi ngốc nghếch, quả thật là hết thuốc chữa.”

Trình Tiêu nhướng mày không cho là đúng: “... Anh thích.”

Lòng cô run rẩy, hô hấp cũng ngọt lịm: “Anh chỉ biết dỗ ngọt em thôi.”

Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, lại không cầm lòng được mà hôn nhau, nụ hôn lần này nồng nàn hơn lúc trước. Cô bị anh lật người đè ở phía dưới mà gặm cắn, hơi hơi không chịu nổi thế tấn công cuồng nhiệt ấy, vừa thở dốc vừa liên tục ngoảnh đầu đi để trốn tránh anh.

Bàn tay to từ từ luồn vào kẽ hở chỗ chân quần soóc, sau đó sờ lên trên, sờ thấy một thứ cưng cứng.

Trình Tiêu dừng lại, chuẩn xác móc một cục giấy nhỏ ra khỏi túi quần của cô. Anh ngẩng đầu lên, đưa thứ đó tới trước mắt cô.

“Đây là cái gì?”

Cô nghiêng đầu nhớ lại một lát, lẩm bẩm: “Em trai em đưa cho em đấy.”

Trình Tiêu chỉ cảm thấy thắc mắc, cẩn thận từng li từng ti mở cục giấy kia ra ở ngay trước mặt cô.

Bên trong là một nắm tiền lẻ, năm tệ, mười tệ, cộng vào vừa đúng 50 tệ. Trên tờ giấy trắng tràn đầy nếp gấp là mấy chữ nguệch ngoạc to tướng.

[Chị ơi, tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.]

Chu Thanh Dao nhìn mà vành mắt đỏ lên trong nháy mắt, khẽ cắn môi dưới.

“Em trai em rất tốt với em.” Trình Tiêu nói.

“Ừ.”

Chu Thanh Dao hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén nước mắt ầng ậc trong mắt, chỗ trống trong l*иg ngực tựa như lại được thứ gì đó nhanh chóng lấp đầy.

“Nó là một đứa bé ngoan.”

Cô gái nhỏ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh trước mắt từ từ trở nên rõ ràng, là một thằng nhóc bụ bẫm kháu khỉnh.

Cô mím môi, lẩm bẩm.

“Cảm ơn em, đồ ngốc.”

——————

Ngày đầu tiên khai giảng, nắng cuối thu gay gắt, là ngày nắng nóng 39 độ, người sắp nóng đến chảy mỡ.

Vào giờ thể dục giữa giờ, học sinh cả trường oán trách than thở vang trời. Hiệu trưởng đứng ở trên bục sân khấu, mở miệng lại nói “khắc phục khó khăn”. Nhưng phía dưới thay nhau ca thán hết đợt này đến đợt khác vang vọng khắp sân thể dục.

Khi kết thúc, Chu Thanh Dao nóng không thở nổi, gò má ửng đỏ tới phát sáng.

Vừa mới ra khỏi hàng, Hồ Mộng không thấy mặt suốt kỳ nghỉ hè xuất hiện, kéo cô lại rồi kích động giải thích, đợt nghỉ hè, ông già dẫn cô ấy ra nước ngoài chơi.

Hồ Mộng là người ngây thơ đơn thuần, mặc dù chia sẻ những điều này nhưng không hề có ý khoe khoang. Chu Thanh Dao cũng hiểu nên hầu hết thời gian chỉ yên tĩnh lắng nghe, lại đúng lúc thốt lên mấy câu cảm thán, thỏa mãn mong muốn được dốc bầu tâm sự mà cô ấy kìm nén đã lâu.

“Ôi ôi, tớ sắp nóng chết rồi, mua Coca đi.”

Hồ Mộng ra sức lôi kéo Chu Thanh Dao đang nóng muốn tan thành từng mảnh đi tới cửa hàng bán quà vặt, vừa mới vào cửa đã nhìn thấy bạn bè đang xếp hàng mua nước uống. Hồ Mộng lấy Coca, nhanh chóng gia nhập vào hàng ngũ.

Chu Thanh Dao chán nản đủ đường dựa vào cửa, tầm mắt quét qua giá để hàng, trong lúc vô tình lại nhìn thấy màu tóc nổi bật của Tóc Trắng.

Hô hấp của cô trở nên dồn dập hơn mấy phần, ánh mắt quét ngang sang, quả nhiên là trông thấy Trình Tiêu đang lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, cùng với chàng trai mặc áo phông trắng mãi mãi không thấy tỉnh ngủ.

Cô gái nhỏ không vội vã chào hỏi, mà là bước chậm tới gần, nghe Tóc Trắng lải nhải thì thầm.

“Em nói này Tiêu gia, rốt cuộc anh thích kiểu con gái như thế nào? Mấy em gái học lớp 11 kia quá non, anh khinh thì em hiểu. Nhưng hoa khôi lớp A5 bên cạnh theo đuổi anh lâu như vậy, mà chẳng thấy anh phản ứng gì.”

“Eo, tiếc ghê, ngực đứa kia ít nhất phải cup D ấy, đồng phục cũng không che nổi, sờ vào thì chắc chắn…”

“Khụ khụ.”

Kỳ Hạ ngăn cậu ấy nói tiếp.

“Sao cậu biết anh ấy thích to chứ?”

“Con mẹ nó, không phải đàn ông bình thường đều thích cái này à?”

Trên mặt Tóc Trắng treo nụ cười cà lơ cà phất: “Nếu không thì tìm mấy con bé chưa đủ lông đủ cánh, gầy như cái cành cây, nhìn thoáng qua thấy trước ngực dán vào sau lưng. Tắt đèn còn tưởng là người anh em ngủ ở giường bên cạnh…”

Nghe xong toàn bộ, Chu Thanh Dao phẫn nộ đến mức không nói nên lời, cố gắng điều chỉnh hơi thở nóng ran. Nhưng còn chưa kìm nén được thì cô lại nghe thấy Tóc Trắng tiếp tục lải nhải.

“Tiêu gia, anh còn nhớ lễ hội âm nhạc lần trước không, con bé hát chính trong ban nhạc kia ấy? Chính là đứa buộc tóc hai bên, đôi mắt rất to, cười rộ lên thì ngọt muốn xỉu luôn ấy. Không phải lúc đó anh nói con bé trông đáng yêu lại có tài à? Sao lúc sau lại không tiến tới?”

Nói xong mà mãi không thấy ai trả lời.

Kỳ Hạ liếc mắt nhìn thấy cô gái nhỏ lặng lẽ xuất hiện ở phía sau lưng Tóc Trắng nên cậu ấy lười biếng dựa vào giá để hàng, lười biếng hỏi: “Vậy cậu cho rằng, kiểu con gái gì mới xứng với Tiêu gia?”

“Đó phải là kiểu mắt to tóc thẳng đen dài, dáng người bốc lửa, tốt nhất là thích chơi nhạc. Dù sao cũng không thể là kiểu mọt sách chẳng biết gì, trừ đọc sách thì chẳng biết cái méo gì, chán muốn chết…”

“Xin lỗi anh, nhường chút đi.”

Giọng nữ cứng nhắc truyến đến từ phía sau, cậu ấy vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô gái nhỏ sắp nổi điên trong giây lát, hai mắt phun ra lửa.

Chu Thanh Dao hoàn toàn không muốn để ý đến cậu ấy, đi từng bước về phía Trình Tiêu.

Trình Tiêu vừa thấy cảnh này thì biết ngay là bình giấm nhỏ bị đổ rồi, khóe miệng anh ẩn chứa ý cười, muốn giấu cũng không giấu được.

Hai má cô giận tới mức căng phồng lên, giống như quả táo chín, đấm mạnh một phát vào ngực anh.

“Hự…”

Anh khẽ hít một hơi, nụ cười ở khóe môi không giảm.

Cú đấm này, xem ra là dùng hết toàn bộ sức lực.

“Đáng yêu không?”

Cô gái nhỏ ngửa đầu lên, mắt tràn ngập vẻ bực bội.

Trình Tiêu toét môi cười: “Đáng yêu.”

“Ai đáng yêu hơn?”

“Em.”

Cô càng nghĩ càng tức, hung ác đấm “Bùm bụp” hai cái như đấm bao cát.

“… Tên khốn kiếp!”

Anh không nói gì, nhìn dáng vẻ giận dỗi vu vơ của cô, cười tươi như tắm mình trong gió xuân.

Chu Thanh Dao vốn đã tức đến nghẹn thở, anh lại còn bày ra gương mặt tươi cười “càn rỡ”. Ngọn lửa giận dữ cháy hừng hực trong l*иg ngực xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, cô đột nhiên giẫm mạnh một phát vào mu bàn chân của anh. Anh đau đến nỗi nhíu mày.

Cô bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt quét về phía Tóc Trắng đã sừng sờ, híp mắt lại, sát khí đằng đằng.

“Tôi không có dáng cũng chẳng có mặt, không hiểu âm nhạc, lại còn là con mọt sách chẳng biết gì ngoài đọc sách!”

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi. “

Ném ra lời này, cô đẩy bức tường thịt rắn chắc chắn ngang ở trước mặt ra, sải cái chân ngắn chạy bước nhỏ ra ngoài.

Hồ Mộng đang xếp hàng hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không cần Coca mà đuổi theo luôn.

“Dao Dao, cậu đợi tớ với…”

Trong cửa hàng bán quà vặt.

Trình Tiêu cười xoa xoa trán, ánh sáng cưng chiều dưới đáy mắt tràn ra ngoài không thể ngăn nổi.

Kỳ Hạ xem hết trò hay thì thỏa mãn, sờ cằm cảm thán “chậc chậc.”

Tóc Trắng cực kỳ ngạc nhiên, quả thật là không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

“Tiêu gia, đây… đây là tình huống gì thế?”

Trình Tiêu hờ hững: “Chính là như cậu nghĩ.”

Tóc Trắng sợ ngây người, lắp bắp nói bừa một câu: “... Là cô gái kia á? Sao có thể… Em không tin… giả… chắc chắn là giả…”

“Nhờ phúc của cậu, coi như hôm nay có việc làm rồi.”

Trình Tiêu chậm rãi đi lướt qua vai cậu ấy, giơ tay vỗ lên vai cậu ấy, âm cuối ẩn chứa chút đe dọa.

“Nếu tôi không dỗ được cô ấy, người đầu tiên phải xử chính là cậu.”

“...”

Tóc Trắng khóc không ra nước mắt.

Con mẹ nó, đúng là oan quá trời!