Dưới Mái Hiên

Chương 25: Mèo con

Hô hấp của Trình Tiêu trở nên dồn dập nặng nề, đỉnh đầu vẫn còn đang toát mồ hôi. Kể cả có điều hòa cho bớt nóng thì vẫn không bớt được sự nóng nảy trong lòng anh.

“Sờ xuống dưới một chút…” Giọng nói của anh khàn không thành tiếng.

Chu Thanh Dao ngây thơ ngốc nghếch, anh nói gì cũng làm theo, tay nhỏ mềm như không xương trêu chọc gậy thịt nổi đầy gân xanh, sờ dọc xuống dưới.

Hai quả bóng nhỏ mềm mại mượt mà khẽ hòa tan trong lòng bàn tay cô.

“Mềm ghê…”

Mặt cô tràn ngập sự tò mò, cô ngẩng đầu lên muốn nhìn xem sao, nhưng lại bị Trình Tiêu ra sức đè vai xuống, cả người dính chặt ở trên giường.

Động tác nắn bóp trên tay không ngừng nghỉ, cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nghe rõ tiếng thở dốc nặng nề không ngừng tăng lên, chọc cho tai cô nóng lên.

Có nguồn nhiệt phun trào bung ra khỏi cơ thể, chảy ra sương sớm trong suốt, qυầи ɭóŧ bị thấm ướt một mảng lớn.

Cảm giác tê ngứa ấy lan tràn khắp xương tủy, hai chân cô khép chặt, khó chịu cọ xát chỗ giữa hai chân.

“Ưm…”

Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều rất nhỏ, khẽ lọt vào trong tai.

Vuốt gậy thịt thô to nóng bỏng của anh, trong đầu toàn là một số hình ảnh “yêu đương” 18+.

Cô đỏ bừng mặt, môi dưới cắn ra dấu răng, không nhịn được mà rêи ɾỉ.

Huyệt nhỏ ướt nhẹp.

Mật hoa óng ánh chảy tràn lan không ngừng.

Chu Thanh Dao không thiếu kiến thức về giới tính, tất cả lấy từ sách báo và tạp chí khiêu da^ʍ cất giấu trong ngăn tủ ở nhà cô, thậm chí là DVD kiểu cũ.

Ai cũng có cách phát tiết cảm xúc riêng, mà cô thì khá độc đáo.

Sinh lý bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại thêm sự nồng cháy từ tận linh hồn mang đến cảm xúc mãnh liệt hơn nhiều so với những cách khác.

Cô ngây ngốc nhìn trần nhà, ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện ra âm thanh tràn ra khỏi cổ họng mất hồn đến nhường nào.

Có người kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, cô rất ngoan không hề động đậy, cảm thụ ngón tay thô ráp cắm vào trong kẽ hở chặt khít giữa hai chân dọc theo vài sợi lông tơ thưa thớt.

“… A!”

Lực vân vê ở miệng huyệt thô lỗ nóng vội, cô hơi sợ, nhưng lại không nỡ đẩy anh ra.

Lúc này hai mắt Trình Tiêu đỏ ngầu, hiển nhiên đã quên dịu dàng là gì, đa phần là đòi lấy, đoạt lấy gần như chỉ có bản năng.

Anh muốn cô, khao khát cơ thể của cô.

Đầu ngón tay trượt thật mạnh một cái, dính đầy chất lỏng nóng ấm ướt dính.

Cắm ra tiếng nước, vang vọng khắp phòng.

Anh cúi người xuống, gặm cắn môi cô: “Nước ở đâu ra mà nhiều thế?”

Chu Thanh Dao mềm nhũn cả người, bị anh làm cho chẳng còn chút sức lực nào, “Tại anh đó…”

“Tại anh á?”

Cô gái nhỏ đỏ bừng mặt lên án: “Anh xấu quá.”

“Ồ.”

Anh hít một hơi, con mẹ nó em ấy quyến rũ quá.

Anh vùi đầu xuống, liếʍ láp quả anh đào hồng hào óng ánh nước. Anh ăn không đủ, càng cắn càng mạnh.

Cô gái nhỏ thẹn thùng đẩy anh một cái, Trình Tiêu cười, nụ hôn dừng trên bụng nhỏ phẳng lì của cô.

“Ngứa quá.”

Con mèo nhỏ khẽ than thở, muốn xoay người trốn đi, nhưng lại không ngăn được thế tấn công của anh, dần trở nên yên tĩnh bởi những nụ hôn liên tục hạ xuống dưới từng chút một, dần đánh mất bản thân.

“Đừng mà, Trình Tiêu!”

Cô hét lên, hai chân bị anh cứng rắn giữ chặt, hơi hơi tách ra.

Hơi thở ấm áp, mơn trớn hai mảnh cánh hoa yêu kiều xinh đẹp, chúng mấp máy co rúm lại giống như con bào ngư đang hấp thụ nước, cắn một cái đã ngập thịt mọng nước.

Miệng huyệt nho nhỏ mềm mềm, hồng hào đến mức khiến người ta không nỡ vấy bẩn.

Yết hầu của người đàn ông lăn lên lộng xuống, khi hôn lên, cô gái nhỏ che miệng lầm bầm rêи ɾỉ, âm thanh ấy đê mê đầy cấm kỵ nói không nên lời.

Huyệt nhỏ của thiếu nữ như thủy tinh dễ vỡ, anh không dám liếʍ láp quá thô lỗ, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc hạt trân châu đang nhô lên.

Cơ thể cô run lên, phía dưới bắn ra một tia nước nhỏ, bị anh hút hết toàn bộ.

“Ngọt quá…”

Anh khàn giọng ca thán, hai mắt nhìn chăm chú vào miệng huyệt đang chảy nước, mắt đỏ ngầu như rỉ ra máu.

Anh lại hôn lên, đầu lưỡi bắt đầu làm càn, thử chống vào tách môi dưới ra rồi cắm vào chỗ sâu trong thịt non đỏ bừng.

Cô bắt đầu giãy giụa lung tung, nhưng lại bị người đàn ông nhanh chóng kìm giữ một cách dễ dàng, đầu lưỡi còn mềm hơn ngón tay, cũng có thể càn quét rộng hơn, có thể chọc đến vị trí khiến cô không chịu nổi.

Chu Thanh Dao xin tha kèm theo chút nức nở: “Ngứa… ngứa quá… Dừng lại đi.”

Anh ngoảnh mặt làm ngơ, bắt chước tư thế ra vào của gậy thịt để cắm rút bằng lưỡi.

“Ưm a…”

Cả người cô mềm thành một vũng nước, thoải mái đến mức ngón chân cuộn lên, nửa người trên cong lên hoàn toàn, năng lượng khắp cơ thể đều bị môi lưỡi của anh kiểm soát.

Tiếng mèo con liếʍ nước vừa dính lại vừa khêu gợi.

Đây là lần đầu tiên Chu Thanh Dao nếm thử khẩu giao, lại là người đàn ông cô thích đến tận xương tủy, cô thật sự không có sức chống cự, chẳng được bao lâu đã hét lên rồi bắn ra.

Thời gian lêи đỉиɦ kéo dài rất lâu, nước sướиɠ bắn ra đều bị anh hút sạch sành sanh.

Hai mắt cô đờ đẫn, vẫn còn há miệng thở dốc, người đàn ông đã đè người xuống, hôn lên cái miệng nhỏ của cô.

“Có đủ chất dinh dưỡng chưa?” Anh nhỏ giọng nói.

Chu Thanh Dao e thẹn gật đầu, cái tay nhỏ làm chuyện xấu sờ xuống dọc theo bả vai anh, bị anh dễ dàng giữ lấy.

“Tốt rồi.”

Anh đã nhịn đến khó chịu, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh không dám làm càn và mất kiểm soát quá nhiều.

Trình Tiêu hôn lên chóp mũi cô, kéo cái chăn mỏng ở bên cạnh lên đắp kín cơ thể trần như nhộng của cô.

Khi xoay người lại, Chu Thanh Dao giữ chặt lấy anh.

Cô gái nhỏ lộ ra vẻ mặt tràn ngập mất mát: “Không tiếp tục à?”

Trình Tiêu sửng sốt: “Gấp như vậy hả?”

“Ừ.” Cô thành thật gật đầu.

“Nhanh quá.”

Anh giải thích rất nghiêm túc: “Sợ em chưa nghĩ kỹ.”

“Em nghĩ rất kỹ rồi.”

Trình Tiêu cười khẽ; “Vậy em để anh nghĩ lại đã nhé?”

“Không được.”

Chu Thanh Dao túm tay anh không chịu buông, vẻ mặt hơi ủ rũ: “Có phải… anh sợ phải chịu trách nhiệm không?”

“Anh sợ cái gì?”

Giọng anh khàn khàn, nhưng lại rất dịu dàng: “Có làm chuyện ấy hay không, anh đều sẽ đối tốt với em.”

Tim cô bị bỗng chòng ghẹo, rất ngọt rất ngọt, nhưng cảm xúc buồn bực vẫn còn nguyên.

“Hay là vì dáng em không đẹp, khiến anh không có ham muốn?”

Trình Tiêu nhướng mày: “Lúc nãy em sờ là hàng giả chắc?”

Chu Thanh Dao nhớ lại xúc cảm nóng cháy kia, mặt hơi nóng lên.

Anh thấy cô yên tĩnh lại thì thuận theo mà sờ đầu cô: “Anh vào nhà vệ sinh cái đã.”

Cô bĩu môi không nói lời nào, bực mình gạt tay anh ra, chui tọt vào trong chăn.

Trình Tiêu bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cái đống nhỏ kia một lúc lâu.

“—— Á!”

Anh bể cả người lẫn chăn lên, mang theo cô đi về phía nhà vệ sinh.

Năm phút sau…

Dưới sự cọ rửa của nước ấm, cô gái nhỏ trần trụi cả người bị Trình Tiêu đè lên tường liếʍ mυ'ŧ ngực, bàn tay to nắm tay cô vuốt ve tuốt gậy thịt sưng to.

“Dao Dao, nhanh hơn chút nữa…”

Anh khàn giọng cắn vành tai cô, tay anh bao bọc bầu ngực sữa non mềm của cô rồi xoa nắn đến mức sắp hỏng luôn rồi.

“Ha… sướиɠ quá.”

Cuối cùng lúc bắn ra, cả người anh tựa vào trên người cô, tiếng rên gợi cảm đến mức cô nghe mà mặt đỏ tía tai, hô hấp cũng trở nên bay bổng.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Thanh Dao xấu hổ nói không nên lời, nhìn thấy anh là đỏ mặt.

Trình Tiêu khẽ cười khàn khàn.

Cô nhóc có ý xấu mà không có gan làm kẻ ác, nói rõ to, nhưng trêu chọc mấy cái là mềm nhũn cả xương.

Trong phòng có điều hòa, cô mặc quần áo của anh ngủ ở trên người anh. Trình Tiêu đủ cường tráng, cũng đủ để giữ vững cơ thể nhỏ gầy của cô.

Cô đang tập trung trêu chọc chòm râu chưa cạo sạch của anh, đâm đau rát, nhưng lại không nhịn được mà chạm vào.

“Tối nay muốn ăn gì?”

“Anh.”

Cô đáp không cần nghĩ, nhưng đối diện với đôi mắt mỉm cười của người đàn ông, lại không khỏi nhớ tới dáng vẻ nhộn nhạo chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của mình ở trong nhà vệ sinh.

Vô dụng muốn chết.

“… Bánh rán ở ngã tư.”

“Được, lát nữa anh đi mua.”

Chu Thanh Dao dùng hai tay bưng mặt anh, quấn người cắn cắn chóp mũi anh.

“Trình Tiêu.”

“Ơi?”

“Anh chỉ làm như vậy với em, hay là cũng sẽ không từ chối những người khác.”

Anh nhìn thấy đôi mắt vừa chờ mong lại vừa căng thẳng của cô thì cố tình trêu cô: “Em gọi những người khác tới thử xem…”

“Không được!”

Cô gái nhỏ tưởng thật, vừa thở phì phò vừa lườm anh.

“Nếu đổi thành những người khác…”

Anh véo khuôn mặt phồng má thành cái bánh bao của cô: “Có lẽ là đêm đó, anh để cho cô ta tự sinh tự diệt.”

Cuối cùng cô đã nhận được câu trả lời hài lòng, lòng tràn ngập vui sướиɠ thưởng cho anh một cái thơm.

Không ngờ vừa mới dán lên đã bị anh dùng tay giữ chặt, ép cô phải nồng nhiệt dây dưa môi lưỡi.

Trong lúc bị hôn đến mơ hồ, cô xuội lơ ở trên người anh, cơ thể như thể sắp bị đào rỗng, không còn chút sức lực nào.

Con mèo nhỏ trên người từ từ chìm vào mộng đẹp, khẽ động đậy là cô lại chuyển tỉnh, anh bất lực, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này làm tấm đệm thịt hình người.

Trình Tiêu dùng hai tay làm gối đầu, cảm nhận được rõ ràng l*иg ngực đang được bổ sung lấp đầy từng chút một bởi một dòng nước ấm.

Anh nhìn con mèo nhỏ đang nằm bò trên ngực mình, toét miệng bật cười thành tiếng.

Thật lòng, lại có chút ngốc.

Sống mơ màng hồ đồ 17 năm.

Hôm nay, là ngày hạnh phúc nhất của anh.