Đây là lần đầu tiên Chu Thanh Dao hôn môi, vừa trúc trắc vừa gấp gáp, cô ôm lấy cổ anh, gặm cắn lung tung bờ môi của anh.
Phòng bếp oi bức ẩm ướt, mồ hôi nóng hổi chảy đầm đìa.
Trên đỉnh đầu của anh có vài giọt mồ hôi ‘tích tích’ rơi xuống, lướt qua mặt cô, nóng bỏng, như muốn đốt cháy ngọn lửa nóng xung quanh.
Mấy lần trước cô còn trúc trắc, hiện tại đầu lưỡi vói vào trong, liếʍ răng nanh của anh, Trình Tiêu ghìm chặt vòng eo của cô, trong cổ họng bật ra tiếng thở hổn hển nặng nhọc.
Anh không đẩy ra.
Lá gan của Chu Thanh Dao càng lớn, ôm càng chặt, hôn càng mạnh, hai chân quấn lên thắt lưng của anh, đan vào nhau sau lưng anh, tư thế chiếm giữ tuyệt đối.
Trên người anh thật sự nóng quá, người trong lòng như miếng thịt quay, hồ hôi làm người anh ướt nhẹp, bàn tay nhỏ vuốt ve phần lưng của anh, lúc mạnh lúc nhẹ y như đang mát xa.
Trong lúc hôn môi, có cái gì đó hưng phấn ngẩng đầu, cảm giác tồn tại mười phần, cứng y như sắt, nóng bỏng kinh người.
Chu Thanh Dao nghĩ mà sợ, muốn tránh đi nhưng lại bị Trình Tiêu ôm chặt eo trước một bước.
“Hiện tại biết sợ?” Anh để trán lên trán cô, thở dốc không ngừng.
Cô cũng thở gấp, nuốt nuốt nước miếng, “Không sợ.”
Trình Tiêu nở nụ cười, hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, “Sợ cũng muộn rồi.”
“A….ưm ưm!!”
Anh dùng một tay thoải mái ôm lấy cô, giây phút đó anh mạnh mẽ nuốt hết tất cả tiếng kêu rên của cô, tư thế ôm bay lên trông rất da^ʍ mĩ, rồi lại có cảm giác cực kỳ cấm kỵ.
Một đường sờ soạng, môi răng quấn quýt, tiếng nước mờ ám do va chạm.
Kỹ thuật hôn của hai người như kẻ tám lạng, người nửa cân, hôn đến nồng cháy. Trình Tiêu cầm lòng không đậu mà cắn môi cô, cô gái nhỏ ăn đau, khó chịu đấm anh một phát.
Trình Tiêu cực thích dáng vẻ này của cô, trầm mắt cắn ác hơn, đôi môi nhỏ mềm đã bị anh hôn đến tê dại.
Hai người hôn nhau cả buổi tối, vừa hôn vừa liếʍ, vừa cọ vừa ma sát, y như dùng cây kim kí©ɧ ŧɧí©ɧ làn da của cô.
Cô bị Trình Tiêu ném mạnh lên giường, còn chưa kịp nằm ổn thì thân thể cường tráng của anh đã đè lên, đè rất chặt, không có khả năng trốn.
Cửa sổ phòng ngủ mở một nửa, một cơn gió nóng thổi vào trong, toàn thân của anh đều đang đổ mổ hôi, cứ từng giọt từng giọt nện xuống chiếu.
Chu Thanh Dao không nhìn rõ ánh mắt của anh, trong lòng hơi hoảng.
Cô vươn tay muốn sờ mặt anh, nhưng mới giơ một nửa thì đã bị anh giữ chặt, ép mạnh lên giường.
Khắp phòng đều là tiếng thở dốc nặng nề của anh.
Trong bóng đêm, anh lần mò vào vạt áo đồng phục của cô, lòng bàn tay đầy vết chai dán lên da thịt mềm mại của cô, dịch lên phía trước.
Cô rất gầy, vòng eo cực kỳ tinh tế, dường như anh chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể ôm chặt.
“….Chu Thanh Dao, em rất hư.” Giọng anh khàn đặc.
Khi nói chuyện, khuy áo con đã bị anh cởi bỏ, “tạch” một tiếng, lòng cô cũng run rẩy theo.
Áo ngực buông lỏng, năm ngón tay của anh dán lên, bầu ngực nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay anh, tùy anh xoa nắn.
…..Nóng quá.
Tay anh vừa thô vừa nóng, tìm đến núʍ ѵú còn chưa động tình, nhẹ nhàng mơn trớn.
Xúc cảm xa lạ xông thẳng lên đầu, khiến cô vừa sợ hãi vừa mong chờ, khát vọng sự vuốt ve của anh, lại lo sợ vì chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Đôi gò bồng đào bị anh xoa nắn dần căng phồng y như khinh khí cầu.
Anh cúi đầu hôn lên cằm cô, bộ râu ngắn và cứng đâm vào da cô mang đến loại tê dại khác.
Nụ hôn dừng ở cô của cô, liếʍ láp giọt mồ hôi chảy xuống, mυ'ŧ cạn “chất dinh dưỡng” là cô vào trong cơ thể.
Cuối cùng, anh há to miệng, cắn ra vết hôn mình vừa lòng, tiếp đó lại hôn ngược lên trên, liếʍ mυ'ŧ đôi môi mềm mại của cô.
Cô ngây ngô lại nhiệt tình đáp lại anh, hôn hôn, hô hấp của cả hai vừa gấp gáp vừa nặng nề.
Động tác tay của Trình Tiêu càng trở nên thô bạo hơn, năm ngón tay không ngừng bóp chặt, hưởng thụ bầu ngực non mềm của cô.
Khi anh dùng lực tay quá mạnh suýt niết cô nổ tung thì Chu Thanh Dao đau đớn nghẹn ngào ngồi dậy, anh chợt nhận ra, buông cô ra.
“Muốn tiếp tục không?” Anh vô cùng thân thiết cọ cọ chóp mũi cô.
Chu Thanh Dao cắn môi, không đáp lại mà hỏi: “Có phải em…rất nhỏ không?”
Trình Tiêu cười trầm thấp, hầu kết lăn lộn, “Nếm mới biết được.”
Sau đó…..đồng phục bị anh vén lên một góc, anh vùi đầu vào trong, ánh trăng ngoài cửa vừa khéo chiếu lên hình dáng gồ lên trước ngực cô.
Cảm quan ngoại thế giới không biết, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức đạt tới đỉnh.
Anh há mồm ngậm một hạt đậu, đầu lưỡi cuốn lấy cắи ʍút̼.
Đầu lưỡi hơi thô, liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú nhỏ làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng cơn ngứa.
“….Ưm!” Cặp chân nhỏ hơi co lên, theo bản năng khép lại, cọ xát.
Tiếng rên đó quá mê hồn, Trình Tiêu nặng nề thở hổn hển hai tiếng mới miễn cưỡng nuốt xuống bầu ngực ngọt ngào trong miệng.
Lại cắn mạnh hai miếng, hai bên đều gặm, không buông tha một bên nào, trên bầu ngực trắng nõn nhỏ xinh đều là dấu cắn anh để lại.
Núʍ ѵú đứng thẳng, mềm mại như nước.
Là rất ngọt, cũng là thật sự không ăn đủ.
Chu Thanh Dao nghiêng đầu dựa vào gối, miệng nhỏ bật ra tiếng rên nhỏ vụn vặt, thân dưới như có một cơn sóng kích động trào dâng, hai mắt nhắm chặt, khó nhịn đè nén.
Lửa tình bùng cháy đốt hết tất cả du͙© vọиɠ trong bầu không khí khô nóng này, đôi mắt trong trẻo của cô gái nhỏ rã rời, anh di chuyển lên kéo cổ áo của cô ra, đặt nụ hôn lên xương quai xanh tinh xảo của cô.
Trên bộ đồng phục tràn đầy nếp nhăn, sức của anh rất mạnh, động tác còn thô lỗ, chỉ muốn để lại dấu vết của mình trên làn da trắng nõn của cô.
Ánh liếʍ láp vành tai của cô, giọng nói khàn khàn mà ái muội, “Kiểm tra rồi, không nhỏ.”
Chu Thanh Dao xấu hổ mím môi, bầu ngực tê dại vì bị đầu lưỡi nóng bỏng của anh liếʍ mυ'ŧ, cô ôm cổ anh, lấp kín môi anh.
Hai thân thể nóng rực quấn lấy nhau, lý trí của anh đã sớm dần biến mất giữa răng môi của cô.
Bàn tay to bất giác mò xuống dưới, nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, cách lớp vải dệt, anh dùng ngón tay cọ xát hai cái, Chu Thanh Dao bật lên tiếng “a” ngắn ngủi, cả người mềm nhũn.
Hô hấp của Trình Tiêu càng thêm thô nặng, cổ họng không ngừng nuốt, ngay khi bàn tay to kéo quần đồng phục của cô xuống….
“Tách”.
Đèn trong phòng khách đột ngột sáng lên.