Hôn Lễ Dăm Loạn Của Nữ Diễn Viên AV

Chương 4: Đón dâu - Khẩu giao trước mặt mọi người

Cô ngửa đầu, ngậm lấy qυყ đầυ, cẩn thận liếʍ từng khe rãnh, tiếp theo là thân côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh, cuối cùng là hai tinh hoàn trống rỗng, làm cho toàn bộ côn ŧᏂịŧ dính một tầng nước lấp lánh.

Miệng Điền Điềm rất nhỏ, còn côn ŧᏂịŧ của Tần Thiên Dã lại rất lớn, mỗi lần dùng miệng làm cho hắn, côn ŧᏂịŧ cũng rất khó khăn mới cắm vào trong được.

Cô tận lực há to miệng, cẩn thận từng chút từng chút ngậm côn ŧᏂịŧ vào miệng, chỉ đi vào hơn phân nửa đã bị kẹt ở cổ họng.

Cô cong môi xuống để che hàm răng lại, dùng đầu lưỡi và khoang thịt mềm trong miệng bú ʍúŧ côn ŧᏂịŧ, ăn không được một nửa thân trụ trong miệng, hai tay cô nắm lấy phần còn lại vuốt ve.

Quá sướиɠ, khoang miệng cô gái nhỏ vừa nóng vừa mềm, Tần Thiên Dã cảm giác phần đốt sống đuôi tê dại.

Nếu trước đây, hắn phải nắm lấy tóc của người phụ nữ, giữ đầu cô, dùng miệng của cô như một cái da^ʍ huyệt nhanh chóng cắm rút, nhưng hôm nay không được, không thể làm hỏng tóc của cô dâu.

Vì thế, hắn kéo dây trân châu trên cổ Điền Điềm ra, hơi dùng sức kéo mạnh.

Điền Điềm hiểu rõ ý tứ của hắn, càng thêm nhanh chóng bú ʍúŧ cho hắn.

Mỗi lần đi sâu vào, côn ŧᏂịŧ đều đâm sâu vào cổ họng.

Phù dâu phù rể đứng nhìn xung quanh nhìn cảnh tượng da^ʍ mỹ như thế cũng trở nên phân tâm.

Ánh mắt bọn họ nhìn nhau lập tức xảy ra một trận gian da^ʍ.

Phù rể nhấc váy phù dâu lên, phát hiện các cô đều không mặc qυầи ɭóŧ, thế thì càng tiện chứ sao, ngón tay cắm vài cái vào trong hoa huyệt, đám phù dâu AV này liền ướŧ áŧ không chịu nổi, đám phù rể lấy côn ŧᏂịŧ từ trong quần âu ra, nhún thắt lưng cắm vào hoa huyệt, nhún hông đâm rút như máy đóng cọc.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng ngủ tràn ngập bầu không khí da^ʍ mỹ.

Hơn nửa giờ sau, Tần Thiên Dã mạnh mẽ đẩy thắt lưng thật mạnh, gần như đem cả gậy thịt cắm vào sâu trong cổ họng Điền Điềm, hắn gầm to một tiếng, từng cỗ dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng bắn thẳng vào trong cổ họng của cô.

Phù dâu rơi vào cao trào vội vàng bấm đồng hồ, “36 phút 27 giây!”

Các phù rể thấy thế, vội vàng tăng tốc độ, không lâu sau cũng bắn ra.

Lúc này, Điền Điềm đã liếʍ côn ŧᏂịŧ của Tần Thiên Dã, cũng nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn vào bụng.

“Thật tuyệt vời.”

Tần Thiên Dã nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, ôn nhu nói.

Lúc này, dì Thanh cầm một cái hộp tiến lên: “Cậu ba, nên mang thêm đai trinh tiết.”

Tần Thiên Dã gật gật đầu, mở hộp ra, lấy ra từ bên trong một dải trinh tiết do hoàng kim chế tạo, khảm nạm bảo thạch, không giống với đai trinh tiết bình thường ở chỗ đáy của nó có một thanh hình trụ do hai hàng gồm hai mươi hạt châu tạo thành, vả lại mấy viên châu còn có thể chuyển động.

Điền Điềm vừa nhìn thấy cái đai trinh tiết này, ngón tay liền túm lấy mảnh vàng của làn váy.

Cô có hơi sợ thứ này.

Cái này là do Tần Thiên Dã đặc biệt làm cho cô, lúc trước nếu hắn tức giận ra ngoài sẽ đeo cái này cho cô, rất khó chịu, hai mươi viên cầu kia chỉ cần cô hơi động một chút, là sẽ cọ tới cọ lui bên trong hoa huyệt, cọ nhiều đến mức làm cho tiểu huyệt liên tục cao trào chảy nước.

Tần Thiên Dã trấn an Điền Điềm, "Đừng sợ, nhịn một chút, đến lúc nhập phòng tân hôn là có thể lấy ra được rồi.”

Điền Điềm cắn môi khẽ gật đầu.

Tần Thiên Dã cho Điền Điềm mặc đai trinh tiết, hình trụ phía dưới cắm vào trong tiểu huyệt của cô, làm cho tiểu huyệt có cảm giác trướng trướng, cuối cùng khóa lại bằng một cái khóa nhỏ bằng bạc, lấy chìa khóa bỏ vào trong túi áo.

Cuối cùng cô dâu cũng có thể ra ngoài. Điền Điềm là trẻ mồ côi cho nên không cần nói lời tạm biệt với ba mẹ mình.

Tần Thiên Dã bế ngang Điền Điềm lên, một mực bế cô vào một chiếc xe Lincoln trong đoàn xe kéo dài.

Khách sạn đến tiệc cưới mất 40 phút, Điền Điềm ở trong xe có chút căng thẳng.

“Em có hơi đói…” Một lát sau, Điền Điềm chớp chớp mắt, tiến đến bên tai Tần Thiên Dã nói, từ ba giờ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, bụng đói xẹp lép.

Tần Thiên Dã nghe xong, thấp giọng hỏi: “Chưa được ăn sáng à?”

Điền Điềm đáng thương gật gật đầu.

Tần Thiên Dã nghe xong, nhíu nhíu mày, dì Thanh bị sao vậy, không phải là nên để cô ăn sáng trước rồi mới trang điểm sao.

Thì ra là do dì Thanh không thích Điền Điềm, nên mới cố ý không cho cô ăn chút gì đó để lót dạ.

Sau khi cô dâu ra khỏi cửa không thể ăn gì, Tần Thiên Dã bảo tài xế nâng vách ngăn xe phía sau lên, lấy một ít bánh quy kẹo từ trong xe.

“Nhỏ tiếng thôi, chúng ta đang ăn lén đấy.”

Tần Thiên Dã xé mở túi, cho Điền Điềm ăn.

Điền Điềm ăn hai miếng bánh quy, một cái kẹo cũng không dám ăn nữa, váy cưới ôm sát người quá, sợ bụng dưới phồng lên sẽ không đẹp.