Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 6 - Chương 49: Nhân quả chính là Không cần nhìn ngươi

Thế gian hết thảy mọi chuyện đều nằm trong nhân quả.

Mười năm sinh tử.

Trong ngoài cô phần.

Yêu ngươi ba ngàn lần nhưng vẫn phải quay mặt rời đi.

Cao sơn lưu thủy tri âm, cửa thành nhặt xác bạn cũ.

Nghe quân một lời, liền đi xa ngàn dặm thay quân giết người.

Quân không cần nói, tuy ngàn vạn người vây quanh ta cũng thay quân giết khỏi biển người.

Những thứ này đều là nhân quả.

Không cần phải nói hồng trần cuồn cuộn như nước sông mà đến, cũng không cần phải nói tới tam sinh tam thế, nằm trên gối trằn trọc trở mình, ăn không biết ngon, mạc danh buồn bã tiều tụy.

Trên núi có một đóa hoa, hứng ánh mặt trời mưa móc, cô đơn rất nhiều năm, nếu ngươi vừa vặn đi ngang qua ngắm nó một chút, chính là nhân quả giữa các ngươi.

Ngươi rời khỏi núi, cũng không còn ai ngắm nó, đây vẫn là nhân quả giữa các ngươi.

Cho đến khi có người đến, ngắm nó một cái, liền ở bên hoa dựng một ngôi nhà tranh nán lại, ngày ngày ân cần chăm sóc, mới chuyển thành một đoạn nhân quả khác.

Mỗi đoạn nhân quả đều là một đường thẳng nối giữa ngươi cùng với đối phương, vô số nhân quả chính là vô số đường thẳng, những đường thẳng kia đều sẽ gặp nhau ở một điểm nào đó, cũng tương đương với hướng về điểm kia mà hội tụ.

Mà điểm đó chính là bản thân ngươi.

......

......

Ta là ai?

Ta là Cảnh Dương.

Vậy Cảnh Dương là ai?

Rất nhiều rất nhiều năm trước, có người từ Triều Ca thành tới Thanh Sơn, hắn bắt đầu tu hành, ở bên trong Thượng Đức Phong bế quan, chỉ tình cờ bồi sư huynh cùng Liễu Từ, Nguyên Kỵ Kình ăn lẩu hai lần.

Những năm sau đó, phần lớn thời gian của hắn đều chỉ ngây người, cũng từng giúp đỡ thanh yêu kiếm cùng con yêu miêu kia tránh né sư huynh cùng Thi Cẩu lần theo.

Mấy chục năm trước hắn muốn phi thăng, muốn vì Thanh Sơn làm chút chuẩn bị, liền đi tới Triều Ca thành một chuyến, trong một ngày tuyết bay đầy trời nhìn thấy đứa bé trong bụng phụ nhân kia, mấy năm sau lại bên trong một tiểu sơn thôn nhìn thấy một đứa bé khác.

Cảnh Dương không phải là người gọi bằng danh tự Cảnh Dương, nắm giữ ký ức cùng thiên phú của Cảnh Dương, dung mạo của Cảnh Dương.

Bởi vì dung mạo có thể thay đổi, ký ức cùng thiên phú có thể kế thừa, tên cũng có thể đổi khác.

Cảnh Dương kỳ thực không phải Cảnh Dương, hắn là sư phụ của Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế, là Tiểu sư thúc mà Nguyên Kỵ Kình yêu hận chồng chất, là oán chủ của những mảnh sứ trong phủ Lộc Quốc Công, là người ngắm nhìn cả tòa Thanh Sơn ngàn năm kia.

Chúng ta kỳ thực cũng không phải chúng ta, chúng ta là hài tử của cha mẹ ta, là cha mẹ của các hài tử, là bạn bè của bằng hữu, là bạn rượu của bạn rượu, là bạn đánh cược của bạn đánh cược, là chúng ta trong mắt thế giới.

Nhân quả hướng về điểm kia chính là chúng ta.

Mà chúng ta cùng thế giới tương hỗ là nhân quả.

Cho nên nếu muốn chứng minh chúng ta chính là chúng ta, xin mời từ một đầu khác của những chuỗi nhân quả kia nói tới, như vậy mới có thể không thể thay thế.

......

......

Thiên Quang Phong rất yên tĩnh.

Bởi vì...... Không có mấy ai có thể nghe hiểu điều mà Tỉnh Cửu nói.

Ta chính là tất cả nhân quả của ta chỉ hướng.

Trên thực tế hắn chỉ nói một câu này.

Còn lại những điều kia đều là nhận thức khác biệt của mỗi người.

Nguyên Khúc không ngừng gãi đầu, suýt nữa lần nữa cào ra mấy đạo khói xanh, như hiểu mà không hiểu.

Cố Thanh mở mắt ra, nhìn sư phụ bên cạnh, đã phá cảnh thành công, trong đầu lại nghĩ năm ấy ở Băng Phong Bạo Hải...... đường thẳng tắp đi về cực bắc kia.

Triệu Tịch Nguyệt cũng đang suy nghĩ đường thẳng trên Băng Phong Bạo Hải.

Trác Như Tuế cũng giống như thế.

Thanh Sơn quần phong bị một loại không khí cực kỳ huyền diệu bao phủ.

Bỗng nhiên một tiếng hét thô bạo mang theo cực kỳ giận dữ phá vỡ không khí như thế này.

"Dù cho ngươi lưỡi nở hoa sen, cũng không thay đổi được sự thực ngươi là kiếm yêu!"

Tiếng hét đến từ trong đám người của Thiên Quang Phong.

Vẫn là người kia.

Sau khi Tỉnh Cửu một quyền đánh chết Thái Lô chân nhân, người này đã từng trách cứ hắn, nói hắn lẽ nào chuẩn bị đem toàn bộ Thanh Sơn đệ tử giết sạch hay sao?

Thiên Quang Phong trưởng lão Bạch Như Kính bị giam vào kiếm ngục mấy năm, rốt cục đã được thả ra.

Bạch Như Kính từ trong đám người đi ra, nhìn chằm chằm Tỉnh Cửu lớn tiếng nói: "Ngươi con kiếm yêu này, còn không bó tay chịu trói!"

Thiền Tử đang tĩnh tư câu nói kia của Tỉnh Cửu, diệu thú vưa sinh, bỗng nhiên bị tiếng quát này đánh gãy, không khỏi không vui, hơi nhíu mày nhìn về phía Bạch Như Kính, nghĩ thầm con mẹ nó ngươi muốn chết phải không?

Nhưng rất nhiều người tu hành nghe không hiểu câu nói này của Tỉnh Cửu, bị tiếng quát này nhắc nhở tỉnh ngộ, tại sao ta phải nghe cái kiếm yêu này nói chuyện?

Tỉnh Cửu trước sau không chịu lấy ra Thừa Thiên Kiếm, đã để phần lớn người tu hành tiếp nhận lời giải thích của Phương Cảnh Thiên cùng tên tiểu đồng áo lam kia.

Bọn họ không thể vì câu nói mơ mơ hồ hồ này của Tỉnh Cửu, liền tin tưởng hắn là Cảnh Dương chân nhân.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Tỉnh Cửu chính là kiếm yêu hại chết Cảnh Dương chân nhân, còn âm mưu cướp đoạt vị trí Thanh Sơn chưởng môn. Huống chi kiếm yêu này còn cùng Minh giới cấu kết, ai biết hắn muốn làm gì?

Nếu để cho hắn làm Thanh Sơn chưởng môn, tất sẽ nguy hiểm cho Thanh Sơn thậm chí toàn bộ chính đạo tu hành giới, thậm chí là an toàn của Nhân tộc.

Đám người tu hành này làm sao có khả năng cho phép xảy ra chuyện như vậy?

"Gϊếŧ yêu này!"

Bạch Như Kính nhìn Tỉnh Cửu lớn tiếng quát lên.

Theo tiếng quát này, mấy chục đạo phi kiếm từ các nơi trong Thiên Quang Phong bay lên, ác liệt xé gió, nhắm thẳng vào Tỉnh Cửu ở dưới lư.

Nơi này là Thanh Sơn, các cường giả tông phái khác không tiện ra tay, nhưng các trưởng lão cùng đệ tử bên trong Thanh Sơn ghét cái ác như thù vẫn là không nhịn được.

Nhìn mấy chục đạo kiếm quang trong thiên không, trong lòng Bạch Như Kính dâng lên vô hạn hào hùng cùng vui vẻ vì được báo thù.

Tỉnh Cửu lại không thèm nhìn hắn một cái nào.

Một đạo kiếm quang đỏ rực chiếu sáng đỉnh Thiên Quang Phong.

Phất Tư Kiếm phá không mà lên, cực kỳ lạnh lẽo chặt đứt một đạo phi kiếm phía trước nhất.

Tiếp theo, lại có mấy chục đạo phi kiếm từ các phong mà đến, chặn lại những phi kiếm muốn gϊếŧ chết Tỉnh Cửu.

Tiếng phi kiếm va chạm như mưa xối xả vang lên, sau đó đột nhiên đình chỉ.

Hơn trăm đạo phi kiếm chia làm hai trận doanh, lơ lửng trong thiên không ở đỉnh Thiên Quang Phong, hơi rung động, bất cứ lúc nào chuẩn bị lần thứ hai xuất kích.

Những phi kiếm đến bảo vệ Tỉnh Cửu có Thượng Đức Phong đệ tử, cũng có Thiên Quang Phong đệ tử, làm người thấy kỳ lạ chính là, bên trong lại có hơn mười đạo phi kiếm đến từ Lưỡng Vong Phong đệ tử.

Ai cũng biết Tỉnh Cửu không thích Lưỡng Vong Phong, sau khi trở thành chưởng môn càng đối với Lưỡng Vong Phong đưa thêm rất nhiều hạn chế, Lưỡng Vong Phong đệ tử trẻ tuổi đối với chuyện này rất có oán hận, vì sao lúc này lại có cảnh tượng như vậy?

Nhìn hình ảnh này, rất nhiều người cảm thấy có chút kỳ quái, ngay cả Nguyên Kỵ Kình đều có chút bất ngờ.

......

......

Quá Nam Sơn quay đầu lại liếc nhìn Yêu Tùng Sam.

Xếp hạng của Yêu Tùng Sam ở Lưỡng Vong Phong đã từ mười một chuyển lên thứ tám, khí tức trầm ổn, mắt nhìn phía trước, cũng không nói gì.

Quá Nam Sơn lại liếc nhìn Lôi Nhất Kinh.

Bị Đại sư huynh nhìn chăm chú, Lôi Nhất Kinh có chút hơi hoảng hốt, nhưng cương quyết ngẩng cao đầu nói: "Bảo vệ chưởng môn, làm sai chỗ nào?"

Kỳ thực hiện tại hắn cũng đang hoài nghi thân phận của Tỉnh Cửu, chỉ là nhìn những phi kiếm bay về phía tiểu lư, hắn không hề nghĩ ngợi đã triệu ra phi kiếm đi chiến.

Vậy đại khái tựa như lúc trước Tây Hải cuộc chiến, Thái Bình chân nhân mắt thấy sắp sửa bị cường giả các tông phái gϊếŧ chết, kết quả Thanh Sơn kiếm cứ như vậy đi tới...... Dùng lời của Mặc Trì trưởng lão mà nói, đây chính là không nhịn được hay sao?

......

......

Hơn trăm đạo phi kiếm ở trên trời bên trong đối lập, không khí rất căng thẳng.

Tất cả mọi người đều biết đây chỉ là bắt đầu, những người không bình tĩnh giành trước xuất kiếm phần lớn đều là đệ tử thế hệ tuổi trẻ, các phong trưởng lão đều còn duy trì trầm mặc, đặc biệt là mấy vị phong chủ.

Vân Hành Phong chủ Phục Vọng ánh mắt có chút do dự, tay phải cao gầy lộ ở trong gió hơi động, tựa hồ có thể nắm chặt một thanh kiếm bất cứ lúc nào.

Thành Do Thiên nhíu chặt lông mày, nhìn mèo trắng trong lòng Tỉnh Cửu, nghĩ thầm Bạch Quỷ đại nhân tổng sẽ không phạm sai lầm mới đúng, nhưng nó vốn là một con yêu miêu, nghĩ đến cùng yêu kiếm tự nhiên thân cận.

Nguyên Kỵ Kình nhìn Tỉnh Cửu phía dưới lư, tựa hồ muốn chờ hắn nói thêm gì đó mới đưa ra quyết định.

Nam Vong chắp hai tay sau lưng, nhìn phía núi xa, căn bản không xem nơi này một chút, tựa hồ không quan tâm việc này chút nào.

Các đại nhân vật trầm mặc thời gian dài, để bầu không khí trở nên càng căng thẳng hơn, cũng làm cho các đệ tử Thanh Sơn chư phong càng thêm không biết làm sao.

Cố Hàn đã chuẩn bị sẵn sàng xuất kiếm, nhìn về phía Quá Nam Sơn xin chỉ thị: "Sư huynh?"

Quá Nam Sơn biểu hiện nghiêm nghị, biểu thị chính mình cũng không biết đáp án, nhìn về phía Trác Như Tuế.

"Đừng nhìn ta, ta cái gì cũng không biết."

Trác Như Tuế mặt không cảm xúc nói: "Đừng xem ta mặt ngoài trấn định, trong lòng cũng rất hoảng có được hay không?"

......

......

Trầm mặc chung quy không thể tiếp tục kéo dài.

Đối lập luôn có một khắc sẽ biến thành kiếm tranh.

Đến thời điểm, kiếm quang đầy trời tất nhiên sẽ đem Thiên Quang Phong hóa thảnh một mảnh hỗn loạn.

Hai bên trận doanh, ủng hộ Tỉnh Cửu rõ ràng ít hơn rất nhiều, hơn nữa phần lớn là đệ tử trẻ tuổi.

Có người bỗng nhiên nghĩ tới, Quảng Nguyên chân nhân quãng thời gian trước bị phái đi Tây Hải, liền chưởng môn đại điển đều không cho hắn trở về tham gia, lẽ nào Tỉnh Cửu cũng sớm đã tính tới cục diện hôm nay?

Thiên Quang Phong không khí càng ngày càng sốt sắng, bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm uy nghiêm nhưng không che giấu được mệt mỏi.

"Thanh Sơn khi nào trở nên khó xử như vậy?"

Nguyên Kỵ Kình trên mặt không có thái độ gì, nhưng ai cũng nhìn ra hắn tức giận cùng thương cảm.

Ngày hôm nay là Thanh Sơn chưởng môn nhập vị đại điển, toàn bộ Triêu Thiên đại lục đại nhân vật đều đến, nhiều tông phái nhà khác nhìn như vậy, kết quả lại biến thành dáng vẻ hiện tại.

Thanh Sơn Tông chẳng lẽ muốn ở trước mắt nhiều người ngoài như vậy trình diễn đồng môn tương tàn hay sao?

"Ta cũng cảm thấy vậy." Tỉnh Cửu nói.

Mặc kệ là Phương Cảnh Thiên hay là Thái Lô chân nhân hoặc là A Phiêu, đều là thủ đoạn của sư huynh.

Sư huynh chính là muốn đem hắn từ trên vị trí Thanh Sơn chức chưởng môn đuổi xuống, sau đó gϊếŧ chết hắn, bởi vì sư huynh vẫn luôn cho rằng hắn chính là Vạn Vật Nhất.

Ở bên trong ý nghĩ của sư huynh, Thanh Sơn sử dụng kiếm, mà không thể nào bị kiếm sử dụng, đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không thể nào tiếp thu được.

Tỉnh Cửu đi tới bên dưới bia đá, liếc nhìn Thần Mạt Phong phương xa, vỗ vỗ lưng thạch quy, nói: "Đi thôi."

Câu nói này không có chủ ngữ, cũng không có chỉ hướng.

Hắn muốn hướng về thạch quy cáo biệt, hay là thông báo với ai?

"Đã biết." Triệu Tịch Nguyệt nói.

Cố Thanh đứng dậy, nâng Vũ Trụ Phong đi tới, chuẩn bị mời sư phụ cưỡi.

Nguyên Khúc cúi đầu cũng đi tới, không dám nhìn Nguyên Kỵ Kình một cái nào.

......

......

"Muốn đi? Không dễ dàng như vậy."

Bạch Như Kính âm thanh hàn lãnh vang lên.

Một đạo kiếm quang ác liệt đến cực điểm, hướng về Tỉnh Cửu cạnh bia đá chém xuống.

Ở bên trong kiếm ngục bị giam cầm mấy năm, hắn đối với trường thất bại lúc trước tiến hành cẩn thận đánh giá, xác nhận cảnh giới thực lực của Tỉnh Cửu kém xa chính mình, chỉ là dựa vào Bạch Quỷ uy thế mới đánh lén thành công.

Ngày hôm nay Tỉnh Cửu tuy rằng một quyền đấm chết Thái Lô chân nhân, nhưng tiêu hao cực nhiều, rõ ràng không cách nào sử dụng thêm một kích thứ hai.

Hắn đương nhiên cũng sẽ không quên Bạch Quỷ, cũng không hi vọng có thể đột phá phòng ngự của Bạch Quỷ, thật sự thương tổn tới Tỉnh Cửu, hắn chỉ muốn làm cho tình hình rối loạn mà thôi.

Ánh sao có thể đốt cháy đồng cỏ, chỉ cần phi kiếm của hắn có thể kích phát ý chí chiến đấu của mọi người, tin tưởng tiếp theo sẽ có vô số phi kiếm hạ xuống, đỉnh Thiên Quang Phong vừa loạn, Tỉnh Cửu chắc chắn phải chết!

Suy nghĩ những chuyện này chỉ dùng thời gian rất ngắn, phi kiếm của hắn đã đi tới bia đá, sau đó biến mất rồi.

Đạo kiếm quang ác liệt kia không biết đi tới nơi nào.

Nơi nào có thể triển lộ ra uy thế.

Tựa như một bọt khí tiêu tan ở không trung.

A Đại ngậm miệng, ợ to một tiếng, sâu trong thụ đồng có mạt huyết quang yêu dị vừa hiện tức ẩn.

Trên không trung mơ hồ xuất hiện một quang ảnh bạch hổ cực kỳ to lớn, lan tỏa ra uy thế cực kỳ khủng bố.

Nguyên lai thanh phi kiếm kia đã bị nó trực tiếp nuốt vào!

Bạch Như Kính chân kiếm bị đoạt, kiếm hoàn bị thương, phun ra một ngụm tinh huyết thật lớn.

Một đạo huyết quang cực kỳ diễm lệ xẹt qua.

Đỉnh Thiên Quang Phong vang lên một tiếng kêu thảm.

Hai cánh tay phá không bay lên, trước sau rơi trên mặt đất.

Phất Tư Kiếm trở lại trước người Triệu Tịch Nguyệt.

Nàng bình tĩnh đi tới phía sau Tỉnh Cửu.

Không nhìn Bạch Như Kính đã biến thành huyết nhân một cái nào.