Trên đỉnh Thần Mạt Phong, sương mù dần tan biến.
Cố Thanh quỳ gối trước người Triệu Tịch Nguyệt.
Bất kể là Tỉnh Cửu hay là Triệu Tịch Nguyệt đều không thích đệ tử quỳ đến quỳ đi, nhưng hôm nay hắn nhất định phải quỳ, bởi vì hắn trở về một mình.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn đất trống bên vách đá, nghĩ trước đây ghế trúc ở nơi đó, trầm mặc một chút, hỏi: "Đây là chuyện mấy ngày trước?"
Cố Thanh nói: "Bảy ngày trước."
Nguyên Khúc đứng ở một bên, có chút lo lắng suy nghĩ sư thúc vân du ba năm, vừa mới ra ngoài, kết quả lại mất tích rồi?
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Hắn có giao phó chuyện gì hay không?"
Cố Thanh vốn muốn nói không có, chợt nhớ tới lúc thiết kiếm đi ngang qua Lãnh Sơn đã phát sinh sự kiện kia, nói: "Sư phụ nói muốn tra ra tông chủ hiện tại của Huyền Âm Tông là ai, sau đó thời điểm có thể gϊếŧ thì gϊếŧ."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vậy thì đi thăm dò rõ ràng, chuẩn bị một chút."
Cố Thanh nghĩ thầm ý của sư phụ hẳn là để chính hắn đi gϊếŧ, nghĩ đi nghi lại, sư phụ lần này khả năng thật sự không về được, không khỏi khổ sở đến cực điểm.
Ngày đó một chiêu kiếm bên trong bích hải lam thiên, hắn thấy rất rõ ràng.
Đối mặt một chiêu kiếm toàn lực của Tây Hải Kiếm thần, ai có thể sống sót chứ?
Bầu không khí trên đỉnh núi có chút trầm thấp, nhưng không phải tất cả mọi người đều khổ sở giống như Cố Thanh.
Mèo trắng nằm nhoài trên giường ngọc ôm Hàn Thiền mà ngủ, nhắm mắt lại, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Lần này rời khỏi Thanh Sơn, nó không thể cùng Thương Long chiến một hồi, cũng không có cơ hội đánh lén Kiếm Tây Lai, chính là tại trong Triều Ca thành dạy dỗ tiểu hài tử mấy năm, xác thực không có ý nghĩa gì.
Tỉnh Cửu chết hay sống, nó hoàn toàn không quan tâm, nếu như chết càng tốt hơn, phải biết nó hận đôi sư huynh đệ kia không mau mau chết đi, mà người trên thế gian nghĩ như nó có lẽ còn rất nhiều.
Nó bỗng nhiên mở mắt ra, nhớ ra năm đoạn lôi hồn mộc còn ở dưới đáy Thượng Đức Phong, không khỏi tròng mắt thu nhỏ lại, nghĩ thầm Tỉnh Cửu ngươi vẫn chưa thể chết được...... Ta không có cách nào đem lôi hồn mộc từ chỗ con chó chết kia lấy về.
Nguyên Khúc cũng không khổ sở, chỉ có chút lo lắng, bởi vì hắn cũng không rõ một chiêu kiếm của Tây Hải Kiếm thần ý vị như thế nào.
Triệu Tịch Nguyệt bình tĩnh lại làm cho Cố Thanh lo lắng.
Bên cạnh vách núi không có ghế trúc, có người.
Hà Triêm hồn bay phách lạc ngồi ở chỗ đó.
Di thể của Bùi Bạch Phát hôm nay do Phương Cảnh Thiên tự mình đưa về Vô Ân Môn, không biết thời điểm đến Vạn Thọ Sơn sẽ là hình ảnh như thế nào.
Tô Tử Diệp là bằng hữu mà hắn tín nhiệm, vì lẽ đó hắn mới xuất thủ cứu giúp ở Ích châu thành, lại giới thiệu cho Đồng Nhan quen biết, mới có một sát cục nhằm vào Tây Hải Kiếm thần như vậy.
Ai có thể ngờ được, Tô Tử Diệp từ sớm đã âm thầm phản bội bọn họ, Tây Hải Kiếm thần sớm biết được cái cục này, như thế nào có thể xảy ra chuyện?
Bùi tiên sinh chết rồi, Đồng Lư chết rồi, Quá Đông sinh tử không biết...... Những chuyện này đều là lỗi sai của hắn.
Hà Triêm ngồi bên cạnh vách núi, nhìn sương mù trước mắt, trong mắt cũng phủ kín một tầng sương mù, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp.
"Đều là lỗi của ta."
Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên vách đá, chắp tay đứng ở sau lưng hắn.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc cho rằng nàng chuẩn bị khuyên bảo Hà Triêm.
Chẳng ai nghĩ tới, nàng bỗng nhiên một cước đem Hà Triêm đá xuống bên dưới vách núi.
Không nghe được mấy lời lẩm bẩm vớ vẩn, thế giới rốt cục thanh tĩnh hơn đôi chút, tích tụ trong lòng nàng cũng tiêu tan bớt phần nào.
"Thích Việt Phong nói pháp bảo gọi là Hoán Khê sa này có nguồn gốc từ Thủy Nguyệt Am."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn về phía Cố Thanh đang sửng sốt, nói: "Ngươi đem hắn áp tải đi đi."
Bên dưới vách núi truyền đến tiếng hô mang theo thống ý của Hà Triêm: "Ta không muốn đi am ni cô!"
Triệu Tịch Nguyệt không để ý đến hắn, xoay người đi vào động phủ.
Nguyên Khúc lúc này mới biết thì ra sư phụ tâm tình phi thường không tốt.
Cố Thanh cảm thụ càng thêm rõ ràng, nào dám nói cái gì, mau mau gọi viên hầu đi xuống dưới vách núi cứu người.
......
......
Vân Mộng Sơn tựa như tiên cảnh chân chính.
Bên vách đá thanh tùng vươn xa, đài cao trong mây không thấy, tiên hạc ẩn hiện tường vân, lướt qua cầu vồng, đi phương xa hái về một ít tiên quả.
Đồng Nhan đứng bên đài cao, nhìn hình ảnh trước mắt, trầm mặc không nói, lông mày vốn cực kì nhạt, ở thiên quang chiếu rọi, dường như muốn biến mất.
Thanh tùng khẽ động, đoạn mang như mây, sau đó thu vào trong tay áo.
Thiếu nữ mặc áo trắng xuất hiện trên cây tùng.
Nàng nên tại Triều Ca thành, không biết bởi vì chuyện gì, vội vã chạy về Vân Mộng Sơn.
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Bạch Tảo nhìn chằm chằm Đồng Nhan hỏi.
Chuyện đã xảy ra sâu trong Tây Hải đã truyền khắp cả đại lục.
Vô Ân Môn chủ Bùi Bạch Phát vì là báo mối thù năm đó, ở trên biển lần thứ hai khiêu chiến Tây Hải Kiếm thần, thất bại mà chết.
Sau đó Thủy Nguyệt Am đệ tử Quá Đông ý đồ ám sát lần thứ hai, vẫn như cũ thất bại, được một tên Thanh Sơn trưởng lão cứu đi, giữa đường bị một chiêu kiếm của Tây Hải Kiếm thần chém trúng.
Đồng Lư có liên quan đến chuyện này, thí sư chưa thành, tuyệt vọng tự sát.
Bạch Tảo biết chuyện này có quan hệ với Đồng Nhan, thậm chí khả năng chính là do hắn bố trí.
Đồng Nhan lúc trước không chịu nói với nàng, nàng cũng không hỏi, nhưng hiện tại tình hình không giống khi trước.
Nàng mơ hồ đoán được cứu Quá Đông không phải Thanh Sơn trưởng lão, mà chính là Tỉnh Cửu.
Mấy ngày trước tại Tỉnh gia ở Triều Ca thành, thời điểm nàng cùng Tỉnh Cửu nói về Quá Đông, đã cảm thấy phản ứng của Tỉnh Cửu có chút kỳ quái.
Nàng nhất định phải về Vân Mộng Sơn hỏi rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
"Đây là cục mà chúng ta ở Bảo Thông thiền viện ước định, tầng thứ nhất chính là như những thứ thế nhân hiện tại nhìn thấy ."
Đồng Nhan trầm mặc một chút, nói: "Quá Đông tiền bối không tin Tô Tử Diệp, cho rằng hắn sẽ phản, nhưng Kiếm Tây Lai quá kiêu ngạo, tất nhiên sẽ phó cục, cho nên nàng ẩn thân sau đó, trở thành một biến số bên trong cục."
Bạch Tảo nói: "Đây là tầng thứ hai?"
Đồng Nhan nói: "Không sai, chỉ có ta cùng Quá Đông tiền bối biết tầng này, ta đã từng phản đối, nhưng nàng không nghe."
Bạch Tảo nhìn vào mắt của hắn, hỏi: "Như vậy...... Tầng thứ ba thì sao?"
Đồng Nhan bình tĩnh nói: "Không có tầng thứ ba."
Bạch Tảo nói: "Sư huynh, chúng ta cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ, ta hiểu rõ ngươi hơn ai khác, chuyện ngươi nghĩ xưa nay sẽ không đơn giản như thế......"
Đồng Nhan trầm mặc một chút, nói: "Tầng thứ ba ý tứ kỳ thực rất đơn giản, ta cùng Tô Tử Diệp còn có Bùi tiên sinh đều cho rằng Kiếm Tây Lai không cách nào gϊếŧ chết, hắn quá mạnh mẽ, coi như sư phụ ra tay cũng chưa chắc có thể làm được. Vì lẽ đó Tây Hải chi cục lần này kỳ thực chỉ là nửa đoạn đầu, chúng ta chỉ muốn để Tô Tử Diệp chân chính được Kiếm Tây Lai tín nhiệm, cho tới tiếp đó sẽ phát sinh cái gì, cần chờ xem."
Bạch Tảo khó có thể tin nói: "Chết nhiều người như vậy, chỉ là muốn cho Tô Tử Diệp được tín nhiệm? Ngươi cũng nói Kiếm Tây Lai quá mạnh, chỉ bằng hắn làm sao có thể thành công?"
Đồng Nhan nói: "Tô Tử Diệp khẳng định với ta, hắn tuyệt đối có biện pháp có thể gϊếŧ chết Kiếm Tây Lai, dưới tình huống như vậy ta chỉ có thể tin tưởng hắn mà thôi."
Bạch Tảo trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Các ngươi lừa Đồng Lư, lừa Quá Đông tiền bối, cũng lừa cả Bùi tiên sinh......"
Đồng Nhan nói: "Bùi tiên sinh đương nhiên cũng hiểu, nếu như hắn không cách nào chiến thắng Kiếm Tây Lai vậy đây chính là lựa chọn tốt nhất, còn về Đồng Lư...... Nếu như Kiếm Tây Lai thật sự chết rồi, hắn nhất định sẽ tự sát tương tuẫn, như vậy chỉ là chết sớm chết muộn mà thôi."
Bạch Tảo nói: "Quá Đông thì sao? Nếu như nàng thật là vị tiền bối ngươi nói, ngươi làm sao dám tính toán nàng?"
Đồng Nhan nhìn con bạch hạc phương xa bay lượn ở trên biển mây, nói: "Nàng nếu muốn chúng ta đi theo đạo của nàng, sẽ lý giải cách làm của ta."
"Nhưng hiện tại Tỉnh Cửu cũng chết......"
Bạch Tảo nói: "Hắn cũng không phải người đồng đạo của chúng ta."
"Người cứu Quá Đông tiền bối chính là Tỉnh Cửu?"
Đồng Nhan hơi nhíu mày nói: "Chuyện này không thể nào."
Bạch Tảo nói: "Tin tưởng ta, người kia chính là hắn."
Đồng Nhan trầm mặc một chút, nói: "Vậy hắn có thể sẽ không chết."
Bạch Tảo run giọng nói: "Vì sao ngươi lại nói như vậy?"
Đồng Nhan thu tầm mắt lại, đưa tay lau nước mắt bên mặt của sư muội.
Nói đến chuyện Tỉnh Cửu chết, Bạch Tảo liền khóc.
Đồng Nhan nhìn nàng mỉm cười nói: "Năm đó chúng ta đều cho rằng ngươi cùng hắn chết ở cánh đồng tuyết, sau đó thì sao?"
Bạch Tảo nói: "Sư huynh, người tinh thông kì đạo giống như ngươi thật sự vô tình như vậy hay sao?"
Đồng Nhan nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, kì đạo nói chính là sinh diệt chết sống, không cho phép đa tình, ta như vậy, Tỉnh Cửu cũng giống như thế."
......
......
Gió biển xuyên qua rừng cây sau đó nhỏ đi rất nhiều, đường đất khô ráo không có bụi bặm tung bay, nhưng cất bước vẫn như cũ cực kỳ khó khăn.
Tỉnh Cửu nhấc theo Quá Đông đi tới, ở ven đường nhìn thấy một chút phòng ốc tổn hại nghiêm trọng, còn có lưới đánh cá nát vụn, còn có chút khung xương gia súc bị gặm, chỉ là không nhìn thấy người. Ánh sao lạnh lùng soi sáng những thứ này, sinh ra một loại cảm giác suy yếu mà khủng bố.
Rất rõ ràng, nơi này đã thời gian rất lâu không có người ở, nghĩ đến hẳn là cách đó không xa có yêu vật lợi hại.
Nghĩ tới loại khả năng này, Tỉnh Cửu cũng không lo lắng, trái lại cảm thấy rốt cục có chỗ để dừng chân.
Hắn hiện tại bị thương rất nặng, không cách nào ngự kiếm, nhưng yêu thú phổ thông làm sao có thể đả thương hắn.
Rời khỏi đường đất, lần theo những dấu vết đi tới trong núi cách đó không xa, không đi bao xa, đã ở loạn thạch phát hiện một hang đá.
Hang đá rất rộng rãi, hơn nữa khô ráo, sâu bên trong có một đống lớn xương, có thể thấy được phần lớn là xương kình cùng xương cá.
Trên vách động lưu lại dấu vết rõ ràng tựa như cây chổi sắt quét qua.
Đây là một con yêu thú bộ lông cứng rắn, am hiểu săn mồi dưới biển, không biết là hùng quái hay là thứ gì.
Tỉnh Cửu đem Quá Đông đặt ở trên chồng xương, chống thiết kiếm chậm rãi đi về cửa động, hướng về ngọn núi bên dưới nhìn tới.
Lúc này bóng đêm đã sâu, ánh sao đang thịnh, lấy thị lực của hắn có thể nhìn thấy chỗ rất xa.
Cách xa mấy dặm, một con yêu thú tựa như một ngọn núi đang hướng về cạnh biển di động, thời điểm sắp sửa xuống biển, quay đầu lại nhìn sơn động một cái.
Con yêu thú kia rõ ràng có chút không nỡ rời đi, nhưng bởi vì sợ hãi không thể không rời đi.
Nhìn con yêu thú kia biến mất trong nước biển, Tỉnh Cửu có chút tiếc nuối, hắn vốn tính nếu con yêu thú này cấp bậc đủ cao, có thể lấy yêu đan để Quá Đông ăn.
Đêm qua ở trên bờ biển, Quá Đông đã phục dụng đan dược của Thủy Nguyệt Am, nhưng đối với thương thế của nàng lúc này, dược liệu càng tươi sống thường thường càng hữu hiệu.
Không ngờ con yêu thú kia lại cảnh giác mẫn cảm như vậy, từ rất sớm đã chạy mất.
Tỉnh Cửu có chút không rõ, nghĩ thầm chính mình bị thương nặng, hơn nữa khí tức không một chút tiết ra ngoài, tại sao lại đem con yêu thú này doạ trốn?
Hắn không nghĩ tới chuyện chính mình ở Trấn Ma Ngục dừng lại thời gian ba năm, một hồi đại chiến lại nhiễm rất nhiều mùi vị, mới qua mấy ngày thời gian, tự nhiên vẫn lưu lại không ít.
Hơn nữa hắn tình cờ cũng sẽ ôm Lưu A Đại một cái.
Mùi vị này cũng ngang với Trung Châu Thương Long cùng Thanh Sơn Bạch Quỷ, hiện tại đều ở trên người hắn.
Mặc kệ là yêu thú thật lợi hại, xa xa ngửi khí tức trong gió , tự nhiên đều sẽ sợ đến muốn chết, không trốn còn có thể làm sao?
......
......
Ánh sao từ ngoài động chiếu vào, rọi sáng hình ảnh trong động.
Bên trong chồng bạch cốt có cái kén, bên trong kén có người.
Mặt Quá Đông lộ ở bên ngoài.
Nàng đang ngủ say, ngây thơ như trẻ con.
Hình ảnh này rất thú vị.
Tỉnh Cửu nghĩ thầm nếu như Hà Triêm ở thì tốt rồi, có thể vẽ ra được.
Hắn ở trước chồng bạch cốt ngồi xuống, khoanh chân bắt đầu điều tức tĩnh dưỡng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quá Đông mở mắt ra, tỉnh lại.
Bị đặt ở bên trong chồng bạch cốt, nàng không có bất mãn, cũng không có gì không thích ứng.
Lại như ngày đó ở trên bờ biển đã nói như vậy, nàng gϊếŧ quá nhiều người, thấy bạch cốt quá nhiều.
Nàng biết Tỉnh Cửu vẫn tỉnh.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Tỉnh Cửu mở mắt ra, nói: "Ta đang suy nghĩ nên đem ngươi đưa về Thủy Nguyệt Am hay là Bạch Thành."
Nơi này cách Bạch Thành muốn so với Thủy Nguyệt Am gần chút, nhưng vẫn rất xa xôi.
Với tình hình vết thương của bọn họ, căn bản là không có cách nào đi tới, cũng không có cách nào thông báo sơn môn, nếu như muốn thông qua người khác truyền tin, lại sợ không an toàn.
Quá Đông nói: "Đông nam bốn trăm dặm, có tòa Đại Nguyên thành, ngoài thành có cái am ni cô, chúng ta đi nơi đó."
Nơi này tại phương bắc của Triêu Thiên đại lục, không phải phạm vi thế lực của Thanh Sơn Tông, nhưng am ni cô thì các châu các quận đều có.
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, cảm thấy không sai, nói: "Ta đến sắp xếp, ngươi lúc này nên ngủ."
Thiên tàm ti kén là phương pháp tiến hành tu hành hoặc là chữa thương tương tự như ngủ đông .
Quá Đông đương nhiên rõ ràng, nói: "Có việc gọi ta."
Tỉnh Cửu chống thiết kiếm đi đến ngoài động ngồi xuống.
Phương xa mấy ngôi sao cuối cùng đang biến mất, ánh bình minh trên biển cực hồng.
Vô số mây khói từ mặt biển dâng lên.
Mây khói gặp phía trước một đạo sơn mạch kéo dài hướng bắc, dần dần nhấc thân, có chút rốt cục thành công vượt qua, biến thành vô số sợi mỏng.
Chúng nó sẽ trở thành mưa xuân, ôn dưỡng thổ địa cùng sinh mệnh bên kia.
Nơi kia sẽ có suối nhỏ sông lớn, sau đó nhập vào biển.
Cứ như vậy tuần hoàn.
Tỉnh Cửu có cảm giác.
Nhân quả cũng như thế, không biết bắt nguồn từ nơi nào, kì thực tương hỗ tuần hoàn.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, đã là hơn mười ngày sau.
Hắn sử dụng kiếm thức nội quan, xác nhận thương thế lại có chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn không cách nào tiến hành vận động mạnh.
Tỷ như ngự kiếm rời đi, tỷ như cầm kiếm gϊếŧ người, tỷ như nhảy đến vách đá cao mấy trăm trượng bị sương mù bao phủ, nhưng đã có thể làm một chút chuyện đơn giản.
Thiết kiếm rời khỏi bên cạnh hắn, bay về bên trong hang núi, trên mặt đất cùng trên vách động di động với tốc độ cao, phát sinh tiếng ma sát nhẹ nhàng .
Mũi kiếm nhìn như cực cùn, khắc xuống vô số hoa văn phiền phức mà tỉ mỉ.
Làm xong những chuyện này, hắn đứng dậy đi trở về trong động, đi tới trước đống bạch cốt, phát hiện sắc mặt Quá Đông tốt hơn một chút, có chút hồng hào.
Thương thế của nàng ổn định không sai, mặc dù không cách nào trị tận gốc, nhưng ít ra trong thời gian ngắn sẽ không chết.
Nhìn gương mặt bình thường không có gì lạ kia, Tỉnh Cửu trầm mặc một chút.
Hắn có nghĩ tới chuyện vì sao đến hiện tại nàng còn không đoán được mình là ai, nhưng nghĩ lại năm đó ở trên Mai Hội chính mình cũng không thể nhận ra đối phương, liền cảm thấy thoải mái.
Hắn cùng nàng đều có chút ngốc ở phương diện này.
Tỉnh Cửu đem nàng đánh thức, thuận lợi đem thiết kiếm thu vào trong cơ thể.
Quá Đông nhìn hình ảnh này, nhớ tới lời đồn, nói: "Đều nói ngươi tu hành gặp vấn đề, trì trệ không tiến, bây giờ nhìn tựa hồ có tiến triển?"
Tỉnh Cửu không trả lời câu hỏi của nàng, nói: "Ta đi làm chút chuyện."
Quá Đông nói: "Nơi nào?"
Tỉnh Cửu nói: "Bên kia hình như có cái sơn thôn, không xa."
......
......
Vượt núi băng đèo đối với Tỉnh Cửu hiện tại mà nói là chuyện rất khó khăn, cũng may có thiết kiếm trợ giúp, hơn nữa chỉ cần vượt qua một ngọn núi đã nhìn thấy cái sơn thôn kia.
Hắn từng ở Liễu gia trong tiểu sơn thôn sinh hoạt thời gian một năm, biết nên làm gì để cùng người giao thiệp.
Ở ngoài mượn một cái nón lá, đi tới cửa thôn dưới cây hòe lớn, hắn dùng một tấm vàng lá mua được tin tức mà mình muốn biết.
Nơi này là nơi nào, đại thành gần nhất có bao xa, nhà ai có xe?
Sau đó hắn phát hiện mình gặp phải một vấn đề.
Trong thôn nhà duy nhất có xe là một vị quan lão gia từ thị trấn hồi hương.
Chính là tòa nhà lớn cách đó không xa, có người nói có vài chiếc xe lớn.
Vị quan viên đã nghỉ hưu kia không thể cho bất luận người nào mượn xe, hơn nữa tính khí rất khó chịu.