Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 72: Các tăng nhân không nói dối

Lộc Quốc Công rời đi là muốn vội vã đem manh mối mới phát hiện bẩm báo với Thần Hoàng.

Độ Hải tăng tạm dừng thẩm án, cũng là bởi vì nguyên nhân tương đồng.

Sự tình liên lụy tới Trung Châu Phái cùng Cảnh Tân hoàng tử, như vậy tiếp theo nên thẩm làm sao đã không còn là chuyện những người trong viện có thể quyết định.

Thái Thường Tự cùng Thanh Thiên ty quan viên còn có đại biểu các tông phái dồn dập rời khỏi Thái Thường Tự.

Đại Trạch các phái có chút cười trên sự đau khổ của người khác, Côn Lôn các phái có chút bận tâm, càng nhiều tiểu tông phái thì hận không thể hôm nay chưa từng xuất hiện.

Trương Di Ái tự nhiên không cách nào rời đi, được mang vào một gian phòng nhỏ trong Thái Thường Tự.

Độ Hải tăng ngồi ở trên bồ đoàn ngoài cửa, đây chính là ý tứ tự mình trông coi .

Nhìn thiên quang ngoài cửa sổ lọt vào, Trương Di Ái nhớ tới rất nhiều chuyện.

Hắn rời Vân Mộng Sơn đã nhiều năm, phong cảnh và nhân vật trong núi đã trở nên hơi xa lạ, so sánh với nó, người và việc bên trong Triều Ca thành đối với hắn càng thêm quen thuộc, hắn cũng càng quen thuộc thân phận Thanh Thiên ty Chỉ huy sứ của chính mình, mà không phải những thứ khác.

Cửa sổ phòng nhỏ còn có mùi vị nước sơn chưa khô, hắn cũng rất quen thuộc.

Thái Thường Tự hết thảy kiến trúc đều là xây dựng một lần nữa ở trên phế tích, hắn tự mình giám công, chỉ dùng bảy ngày thời gian đã hoàn thành.

Cửa sương phòng được đẩy ra, Việt Thiên Môn đi vào.

Trương Di Ái có chút bất ngờ, đối phương tới gặp mình tự nhiên là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ là vì sao Độ Hải tăng không ngăn cản?

"Đại sư đồng ý cho Trung Châu Phái thể diện, đồng ý để ta tới khuyên ngươi nói ra chân tướng của sự tình."

Việt Thiên Môn nhìn hắn nói, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

Hắn muốn biểu đạt ý tứ tự nhiên cùng lời nói hoàn toàn khác nhau.

Trương Di Ái mặt không hề cảm xúc nói: "Sư huynh đến tột cùng muốn nói cái gì?"

Việt Thiên Môn ánh mắt càng lạnh hơn, không hề có một tiếng động nói: "Ngươi điên rồi sao? Làm sao có thể để phủ hoàng tử bị liên luỵ?"

"Ta tại trong Triều Ca thành hảo hảo làm quan của mình, các ngươi lại bảo ta liên tục làm việc cho các ngươi......"

Trương Di Ái nhìn vào mắt hắn nói: "Sau đó càng muốn ta giúp các ngươi đưa người vào bên trong Trấn Ma Ngục, các ngươi có suy nghĩ tới tình cảnh của ta hay không?"

Hắn vừa mở miệng, sắc mặt của Việt Thiên Môn đã trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hơi lạnh lẽo, ra hiệu hắn mau chóng ngậm miệng.

Trương Di Ái không có ý tứ dừng lại, nói: "Các ngươi đưa người vào Trấn Ma Ngục gặp phải chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ còn hi vọng ta gánh chịu một mình ư?"

Việt Thiên Môn cũng không nhịn được nữa, hơi giận quát lên: "Ngươi biết mình đang nói cái gì sao?"

Trương Di Ái nhìn vào mắt của hắn, bình tĩnh nói: "Nếu như cái chết của Long thần cùng người kia có quan hệ, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì sao?"

Việt Thiên Môn đẩy cửa mà ra, liếc nhìn Độ Hải tăng trên bồ đoàn, biết đối phương đã nghe được toàn bộ, nén giận mà đi.

Độ Hải tăng chậm rãi mở mắt ra, nói: "Ta sẽ nhớ kỹ những lời này."

Trương Di Ái đi tới trước cửa, nhấc lên vạt áo trước ngồi ở ngưỡng cửa, nói: "Khổ cực cho đại sư."

......

......

Ban đêm hôm ấy, Triều Ca thành vừa bình tĩnh lại lần thứ hai nghênh đón một hồi náo loạn.

Tiếng chân của thần vệ quân thiết kỵ như sấm vang vọng ở trong thành, mặt đường chấn động bất an, phảng phất Trấn Ma Ngục có chuyện một lần nữa.

Thanh Thiên ty đèn đuốc sáng choang, các viên cả đêm chưa ngủ, thu dọn hồ sơ, bắt đầu tra xét.

Các quan viên tra được hết thảy manh mối đều chỉ về một nơi nào đó, mà mấy trăm thần vệ quân thiết kỵ trực tiếp vây quanh chỗ đó.

Phủ của Cảnh Tân hoàng tử.

......

......

Thái Thường Tự đêm qua thanh tĩnh như thường, ở bên trong nắng sớm nghênh đón một ngày nhìn như bình thường không có gì lạ.

Trương Di Ái rửa mặt sau cùng Độ Hải tăng đồng thời dùng bữa sáng, hai bát cháo nhỏ cùng ba tấm bánh bao chay, duy nhất không giống chính là hắn ăn thêm nửa cái trứng vịt muối.

Trừ hai người bọn họ ra, sớm nhất đi tới Thái Thường Tự không phải Lộc Quốc Công hoặc là đại biểu tông phái nào đó, mà lại là Việt Thiên Môn.

Phủ Cảnh Tân hoàng tử bị thần vệ quân vây lại đến mức nước chảy không lọt, nhưng không người nào dám ngăn cản hắn rời đi.

Việt Thiên Môn là khách khanh của phủ hoàng tử, đương nhiên biết Bất Lão Lâm mượn chuyện năm đó ám sát Triệu Tịch Nguyệt uy hϊếp phủ hoàng tử đưa một phong thư vào Trấn Ma Ngục.

Càng chuẩn xác mà nói, chuyện này vốn trải qua sự đồng ý của hắn mới có thể tiến hành.

Trấn Ma Ngục là chân thân của Long thần, không cần nói Bất Lão Lâm đã lụi bại, coi như thế lực càng thêm lợi hại muốn giở trò ở bên trong cũng không thể.

Hơn nữa hắn quả thật rất muốn biết, nội dung lá thư Bất Lão Lâm đưa vào Trấn Ma Ngục, vì lẽ đó thu được thư của chân nhân mới đồng ý động tác của Lương Thái phó .

Hắn chưa coi chuyện này có gì to tát, nhưng ai có thể nghĩ tới...... Long thần lại chết rồi!

Mà triều đình cùng trong tu đạo giới có mấy người rõ ràng muốn đem cái chết của Long thần cùng lá thư đó liên hệ với nhau.

Không! Bọn họ đã đem cái chết của Long thần cùng lá thư đó liên hệ với nhau, thần vệ quân suốt đêm vây quanh phủ hoàng tử chính là minh chứng!

Hắn đi tới Thái Thường Tự trước tất cả mọi người, chính là muốn sớm cùng Độ Hải tăng nói mấy lời, cứu vãn một ít cục diện.

Nắng sớm mờ mờ, thần điểu chưa lên, mái nhà Thái Thường Tự ở trong hậu viện ấn ra một đạo cái bóng có chút quái dị .

Độ Hải tăng cùng Việt Thiên Môn đứng bên trong bóng nhẹ giọng nói chuyện.

"Chân tướng của chuyện đã là như thế, người kia đúng là người của Bất Lão Lâm, chúng ta muốn tra một số sự tình nhưng tra không ra, cuối cùng không thể làm gì khác đành đưa vào Trấn Ma Ngục."

Nghe được đoạn văn này, Độ Hải tăng trầm mặc thời gian rất lâu.

Việt Thiên Môn ý tứ rất rõ ràng, Trung Châu Phái tra không ra, không thể làm gì khác đành đưa vào Trấn Ma Ngục để Thương Long ăn, như vậy hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể được một ít tin tức.

Loại hành vi trái với chính đạo này, truyền đi đối với danh dự của Trung Châu Phái sẽ là thương tổn to lớn, nhưng hắn thản nhiên thừa nhận, ở bất luận người nào nghĩ đến có lẽ chính là thật.

Nhưng Độ Hải tăng không nghĩ như vậy, nhìn hắn bình tĩnh nói: "Người xuất gia không nói dối, nhưng không có nghĩa là dễ lừa."

Việt Thiên Môn sắc mặt có chút khó coi, nói: "Thật là sự thật."

Độ Hải tăng lẳng lặng nhìn Việt Thiên Môn nói: "Ngươi nói người kia đã chết rồi, cũng không phải là người thoát khỏi Trấn Ma Ngục, có thể có chứng cứ?"

Việt Thiên Môn sắc mặt có chút khó coi, Trấn Ma Ngục tù phạm tử thương nặng nề, rất nhiều tù phạm ngay cả thi thể đều không thể lưu lại, có thể đến nơi nào tìm chứng cứ?

Hắn biểu hiện lạnh lùng nói: "Lẽ nào đại sư thật sự định tra cứu đến cùng?"

Quả Thành Tự lịch sử lâu đời, gốc gác cực sâu, nhưng Trung Châu Phái ở tu đạo giới cùng với Triêu Thiên đại lục địa vị càng cao hơn, hơn nữa song phương quan hệ từ trước đến giờ không tồi.

Hiện tại Trung Châu Phái không tiếc tự nhận chuyện xấu trong nhà, cho một đáp án có thể nói hoàn mỹ , Độ Hải tăng lại không chịu tiếp thu, chuyện này rốt cuộc như thế nào?

Độ Hải tăng bình tĩnh nói: "Sự tình không điều tra rõ ràng, đương nhiên phải tiếp tục tra."

Việt Thiên Môn hơi giận nói: "Long thần đã chết rồi, tự chúng ta đều không muốn truy cứu, vì sao còn muốn tra?"

"Hôm qua ta đã nói với Trương chỉ huy sứ, Thương Long hóa thân thành Trấn Ma Ngục, bỏ mình địa chấn, không phải việc riêng của Trung Châu Phái, các ngươi không muốn truy cứu, không có nghĩa việc này sẽ kết thúc. Việt trưởng lão hẳn là không quên, Thiền Tử đã từng đã đáp ứng Minh Hoàng, nhất định sẽ đem chuyện này điều tra rõ ràng."

Độ Hải tăng lẳng lặng nhìn hắn nói: "Người xuất gia...... Không nói dối."

Việt Thiên Môn nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

......

......

Nắng sớm dần thịnh, lâm vụ dần tán, đại biểu các tông phái cùng các quan viên lần thứ hai đi tới Thái Thường Tự.

Không có hàn huyên, Lộc Quốc Công nói thẳng ra tin tức mà mọi người muốn biết nhất.

"Bệ hạ tức giận, yêu cầu nhất định phải tra ra chân tướng việc này."

Lộc Quốc Công nhìn Việt Thiên Môn mặt không hề cảm xúc nói: "Bệ hạ còn muốn ta hỏi Việt trưởng lão một câu, Trung Châu Phái đến tột cùng muốn làm gì?"