Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 3 - Chương 62: Tha nhân tức địa ngục

Thần Mạt phong có cấm trận, ngăn cách trong ngoài.

Năm đó Triệu Tịch Nguyệt xông lên ngọn núi này, đạo cấm trận uy lực cực lớn chỉ bảo lưu ở đỉnh núi, thỉnh thoảng mở ra.

Tỷ như thời điểm Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt du lịch nhân gian, hay như hiện nay mèo trắng phơi nắng mỗi một ngày.

Người ở phía ngoài không nhìn thấy hình ảnh trên đỉnh núi, trên đỉnh núi lại có thể thấy được thiên không.

Tỉnh Cửu nhìn ánh sao sáng trong bầu trời đêm, cảm thụ được đạo khí tức kia, tự hỏi đối phương dự định làm sao.

Đạo khí tức kia rất bình thản, nhưng bên trong lại vô cùng cường đại, tựa như hai sợi lông mày bạc dài bay theo gió phất phới, già mà không yếu.

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc cũng cảm nhận được đạo uy áp mơ hồ cường đại kia, có chút khẩn trương.

Bên trên quần phong ẩn giấu Thanh Sơn đại trận, cho dù Trung Châu Phái Chưởng môn đích thân đến cũng không thể công phá nổi, vì sao đối phương lại có thể xuất hiện tại nơi cách đỉnh Thần Mạt phong gần như thế?

Chẳng lẽ người tới là vị tiền bối nào trong Cửu Phong ư?

Nghĩ đến khả năng này, Cố Thanh cùng Nguyên Khúc vẻ mặt càng biến sắc hơn.

Triệu Tịch Nguyệt từ trong động phủ đi ra.

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc nhìn sang.

Triệu Tịch Nguyệt lắc đầu.

Nguyên Khúc có chút giật mình, nghĩ thầm lão tổ tông quả thật lười biếng tham ngủ, ngay tại lúc này cũng không chịu ra sao?

Tỉnh Cửu nhìn bầu trời đêm, trầm mặc một chút, bỗng nhiên đưa tay phải ra.

Triệu Tịch Nguyệt gọi ra Phất Tư Kiếm.

Phất Tư Kiếm tự bay đến trong tay Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu cầm thân kiếm, cắm vào khe đá nhỏ nhất trên vách núi, sau đó khẽ dùng sức lay chuyển.

Mấy tiếng rắc rắc vang lên, giống như là hơn mười cái chén ngọc lưu ly trước sau rơi vào trên mặt đất cứng rắn mà bể tan tành, cấm trận trên đỉnh núi được giải trừ, mấy trăm đạo kiếm ý trở về trong núi.

Triệu Tịch Nguyệt thần sắc giật mình, đi tới bên cạnh hắn, nhìn về bầu trời đêm.

Đạo khí tức cường đại kia vẫn ẩn giấu trong bóng đêm, không hiện ra thân hình.

Tỉnh Cửu nhìn nơi nào đó trong bầu trời đêm, không nói một lời.

Gió đêm thổi ngọn cây trên núi, phát ra thanh âm ào ào, đám viên hầu không có kêu la, tiếng ve cũng không có, càng tăng thêm vẻ tịch lãnh.

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc nhìn bóng lưng của hai vị sư trưởng, tâm tình vô cùng khẩn trương.

Bọn họ biết trong chiến đấu tầng thứ như vậy, mình có ra tay cũng không có bất kỳ ý nghĩa.

Theo thời gian trôi đi, thế cục vẫn hoàn toàn không có biến hóa, cho đến thời khắc nào đó, đạo khí tức kia đột nhiên biến mất.

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc không dám tin tưởng hoàn toàn, vẫn khẩn trương chờ đợi.

"Đi."

Tỉnh Cửu xoay người hướng trong động phủ đi tới.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, muốn khuyên hắn mấy câu, cuối cùng vẫn không nói gì.

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc rốt cục yên tâm, mới cảm giác được chân của mình có chút mềm, y phục sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

Sâu trong động phủ có một cái giường hàn ngọc, tỏa ra lạnh lẽo nhàn nhạt.

Có thể là bởi vì không thích hàn lãnh, Tỉnh Cửu không nghỉ ngơi ở chỗ này, thậm chí rất ít khi tới nơi này.

Đi tới trước giường hàn ngọc, hắn nhìn mèo trắng đang ôm Hàn Thiền ngủ say.

Hàn Thiền cảm thấy ý chí của hắn, cẩn thận từ trong móng vuốt của mèo chui ra, hướng trong góc bò đi.

Mèo trắng cảm thấy được, vươn ra hữu trảo quơ một cái, lại không vồ được gì, chậm rãi mở mắt, có chút mờ mịt nhìn về bốn phía.

Hàn Thiền trốn ở góc phòng, đang run rẩy.

Nó dĩ nhiên rất sợ con yêu quái lông dài này, nhưng lại không dám làm trái với ý chí của Tỉnh Cửu.

"Không cần giả bộ."

Tỉnh Cửu nhìn nó nói: "Thời điểm mỗi lần ngươi xuất động, cấm trận cũng sẽ mở ra, trừ Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình, không người nào có thể gặp được ngươi."

Mèo trắng lẳng lặng nhìn hắn, nào còn chút gì mờ mịt, trong đồng tử không có bất kỳ tâm tình.

"Ta dùng ba năm bố trí cái bẫy này, kết quả hắn lại không xuất thủ."

Ban đầu động phủ giả của Cảnh Dương mở ra, Tỉnh Cửu cũng đã kết luận Tích Lai phong chủ Phương Cảnh Thiên trong lòng có quỷ.

Sau đó tại Triều Ca thành cựu Mai Viên, Thiên Cận Nhân xuất thủ với hắn cũng chính là chứng minh.

Ở trong lòng của Phương Cảnh Thiên, hắn và Triệu Tịch Nguyệt đều tra chuyện Cảnh Dương chân nhân phi thăng, như vậy rất có thể đệ tử đích truyền có khả năng là đệ tử thân truyền.

Vì giấu diếm chút chuyện, Phương Cảnh Thiên có đầy đủ lý do đem hắn cùng Triệu Tịch Nguyệt diệt trừ, hơn nữa trên thực tế hắn đã thử làm đến hai lần.

Phương Cảnh Thiên là Phá Hải thượng cảnh cường giả, càng có thể làcủa Thanh Sơn Tông, bị nhân vật như thế theo dõi là chuyện áp lực lớn vô cùng.

Tỉnh Cửu hiện tại rất yếu, không có phương pháp tốt để giải quyết vấn đề này, nhưng hắn vẫn nghĩ thử một chút diệt trừ loại uy hϊếp này.

Cho nên ba năm trước đây hắn từ Bích Hồ phong ôm Bạch Quỷ trở về.

Hắn biết sau khi chuyện của Tây Hải kiếm phái bộc phát, Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình cũng sẽ rời khỏi Thanh Sơn, quỷ trong lòng Phương Cảnh Thiên vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện lần nữa.

Nếu như Phương Cảnh Thiên thử gϊếŧ chết hắn một lần nữa, hắn muốn mượn Thần Mạt phong cấm trận cùng Bạch Quỷ tiến hành phản gϊếŧ.

Tối nay quả nhiên Phương Cảnh Thiên đã tới.

Ngoài dự tính chính là, hắn không xuất thủ.

Đây chỉ có một loại giải thích.

Phương Cảnh Thiên đã biết sắp đặt của Thần Mạt phong từ trước.

Mèo trắng hé mắt, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Không phải là nó, chính là Chưởng môn hoặc là Nguyên Kỵ Kình.

Tỉnh Cửu sẽ không hoàn toàn tin tưởng, bởi vì tối nay nó không xuất thủ, cũng bởi vì lần đầu tiên hắn đi Bích Hồ phong từng nói những sự tình kia.

—— nếu như Bạch Quỷ không đồng ý hoặc là không tỏ vẻ đồng ý, Lôi Phá Vân cho dù là Bích Hồ phong chủ cũng không có cách nào mang đi một đoạn lôi hồn mộc.

Dĩ nhiên, trừ quỷ trong lòng Phương Cảnh Thiên cùng con Bạch Quỷ này, Cửu Phong khẳng định còn có quỷ khác. Sư huynh thông qua lôi hồn mộc đem thần hồn gửi đến trên người tên đệ tử Minh bộ kia, mới có thể đột phá cấm chế do hắn tự mình bố trí, nhưng hắn muốn rời Kiếm Ngục còn cần nhận được sự trợ giúp của người khác, người kia đến tột cùng là ai?

Hắn rời động phủ, đi trở về vách đá, nhìn về tuyết nhai Thượng Đức phong phương xa bị tinh quang chiếu sáng, trầm mặc thời gian rất lâu.

Ngươi từ trong địa ngục cũng có thể bò trở về, Kiếm Ngục làm sao có thể giam cầm được ngươi.

Năm đó có phải ta nên trực tiếp đem ngươi gϊếŧ chết hay không?

...

...

Nam Tranh rời khỏi bộ lạc, liền gia nhập Bất Lão Lâm, bởi vì người tu hành cần rất nhiều tài nguyên, mà nàng lại không có gì cả.

Ở trong Bất Lão Lâm nàng từng gϊếŧ rất nhiều người, gặp qua rất nhiều hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn, giống như là địa ngục.

Nhưng đó là nhìn, tối nay lại là chính nàng lần đầu tiên đi lại trong đó.

Tối nay địa ngục phủ lên một tầng sương mù dày đặc, nàng biết đây là Đại Trạch phong vũ đạo pháp, chính là đám sương mù này ngăn cách nàng cùng đồng bạn hướng trong bầu trời phát đi tín hiệu cầu viện.

Trong sương mù khắp nơi đều là thanh âm chém gϊếŧ, thỉnh thoảng sẽ có loang loáng lóe lên, chiếu sáng vách núi hắc ám, sau đó sẽ có tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu rên vang lên, những thứ này đại biểu tử vong.

Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng chân như sấm, nàng biết đây là triều đình Thần Vệ quân, chính là đám thiết kỵ này đã đè chết xích tượng của nàng.

Đám kỵ binh do người bình thường tạo thành kia, sau khi dán lên lá bùa lực lượng sẽ trở nên lớn vô cùng, mưa tên nhìn như yếu ớt dán lên lá bùa, trở nên vô cùng cứng rắn, ngay cả người tu hành như nàng cũng không chịu nổi. Càng phiền toái chính là, nàng cùng đồng bạn còn gặp phải mấy tên thư sinh Nhất Mao Trai.

Đám thư sinh kia giống thư sinh ở chỗ nào chứ?

Đều là một đám người điên!

Đồ Khâu đã chết, Úc Bất Hoan cũng đã chết, quyền sáo của người trước cùng tứ hoang bình của người sau đều buộc ở hông của nàng, bích thạch tranh đang ở trên lưng.

Nếu như lúc này nàng xuất thủ, có thể gϊếŧ chết không ít Thần vệ quân kỵ binh, nhưng nàng nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Nàng chỉ muốn trốn.

Hướng sâu trong sương mù mà chạy.

Thoát càng xa càng tốt.

Rốt cục.

Nàng phá vỡ sương mù, đi tới đỉnh núi.

Đây là một ngọn núi vô danh ngoài Hải Châu thành.

Điện quang chiếu sáng thiên địa.

Nàng quay đầu nhìn về, phát hiện bên kia là Vân Đài.

Một đạo kiếm quang từ trên biển sinh ra.

Tiến vào trời cao.

Lần nữa trở lại nhân gian.

Sắc mặt của nàng trở nên dị thường tái nhợt.

Nàng không biết đó có phải một lần mưu sát vô sỉ nhất trong lịch sử tu hành giới hay không.

Nàng chỉ biết là địa ngục cũng tuyệt đối không lãnh khốc vô tình hơn so với đạo kiếm quang kia.