Trong hầm rượu, thám tử tìm thấy một viên gạch ốp tường có cấu tạo khác biệt.
Vậy nên anh dùng sức ấn, nhưng căn bản là ấn không được, lúc ấn xuống cũng không nghe thấy tiếng động kỳ quái gì.
Đàm Tiểu Hòa đứng ở bên cạnh thấy vị thám tử kia bắt đầu phân cao thấp với cái vách tường thì nhịn không được nói: "Cái kia, không thì anh thử rút viên gạch ra xem?"
Thám tử dừng lại một chút, sau đó rút ra một sợi dây thép từ trong cái mũ săn hươu ra, rồi anh cắm sợi dây thép vào vách tường, sau khi mò mẫm đẩy cục gạch kia ra được một chút, anh liền dùng hai ngón tay nắm lấy mép gạch, rút ra từng chút một.
Cuối cùng anh cũng đã lấy được viên gạch tường đen kịt kia ra, vị thám tử lại đưa tay sờ chỗ gạch trống, rồi phát hiện phía trên có một vật gì đó có thể ấn được.
Rắc
Cả bức tường giống như được mở khóa, khe hở tách ra, biến thành một cánh cửa khép hờ.
Mắt thám tử hơi sáng lên: “Xem ra tôi đã tìm ra chứng cứ rồi.”
...
Trong góc tối của sân, sau khi không quá bình tĩnh lôi người làm vườn đang núp ở bên trong ra thẩm vấn một phen, nhϊếp ảnh gia mạnh mẽ đứng lên, xoay người đi đến phòng chứa dụng cụ.
Người làm vườn dáng người thấp bé cuộn mình trên mặt đất, trong miệng còn đang lẩm bẩm mấy câu kiểu như “Đừng trách tôi, đừng trách tôi”, cơ mà có vẻ như sự an ủi tâm lý đó không có tác dụng.
Tựa hồ người làm vườn nhìn thấy thứ gì trong không trung, cả người không hiểu sao bắt đầu sợ hãi, muốn vội vàng trốn trở về trong bụi cỏ, nhưng khi nhìn thấy đàn cỏ được dọ dẹp sạch sẽ cỏ xanh tươi tốt, thì lại kinh hãi nhảy ra xa một bước.
Cuối cùng người làm vườn thấp giọng rống lên một tiếng, ôm đầu run rẩy trên mặt đất, nhà thần bí học kia đã mở cái nơi tối tăm nhất trong lòng anh ra, anh thật sự sợ hãi những vong hồn kia sẽ tới tìm mình.
Đêm nào anh cũng thấy một bóng trắng lơ lửng ở hậu viện, muốn bắt cũng không bắt được. Mỗi buổi sáng mặt đất của đàn cỏ lại bị đảo lộn hết lên, giống như có thứ gì đó đang muốn chui ra khỏi mặt đất, hoặc, hoặc… hoặc là có thứ gì đó đang cố tìm lại thân thể của mình!
Người làm vườn nghĩ đến đây, càng nghĩ càng sợ hãi, sợ rằng sau khi tiên sinh chết, thì ngay sau đó thì sẽ đến lượt mình.
Và rồi nhà huyền bí học kia đã tìm thấy anh và nói với anh rằng có thứ gì đó đang lảng vảng xung quanh...
Những cô gái đó đã trở lại!
...
Trong sân đình ở sân sau, sau khi họa sĩ hoàn thành bức tranh trên tay, cô dừng bút rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng.
Tối hôm qua trời đổ mưa to cả đêm, hôm nay lại trời quang mây tạnh, từ trang viên ở giữa sườn núi nhìn xuống, có thể thấy những chiếc xe đang di chuyển trên đường núi ở xa xa.
Cô gái thu hồi bản vẽ, ngẩng đầu nhìn cửa sổ góc lầu hai, sau đó xoay người trở lại biệt thự.
Một vài người hầu đang quét dọn ở khắp xung quanh, người nào người nấy cũng đều bước khẽ nhẹ tay , tựa hồ sợ mình đang quấy rầy cái gì đó, cả trang viên tràn ngập bầu không khí nặng nề ngột ngạt.
Trên sô pha, Chiêm Thiến ngồi một bên uống trà đang đọc báo, còn phía bên kia của chiếc ghế sofa cách xa cô là đầu bếp đang ngồi đó nghịch điện thoại di động.
Cả hai trông rất là thoải mái, khi thấy tiểu thư họa sĩ bước vào thì cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cơ mà Chiêm Thiến lại nghĩ tới điều gì đó, lại nhìn sang.
Tiểu thư họa sĩ tìm một chiếc ghế sô pha đơn ngồi xuống, người giúp việc bên cạnh tiến lên giúp cô rót hồng trà lên rồi lui ra.
“Cảnh sát sắp đến chưa?” Chiêm Thiến hỏi.
“Sắp rồi.” Cô họa sĩ nhấp một ngụm trà, thản nhiên trả lời, cô vẫn cảm thấy hơi chán ghét thái độ của Chiêm Thiến.
"Để mà nói thì thời đại của thế giới trong trò chơi này dường như khác với thời đại của chúng ta. Văn hóa trinh thám ở đây rất phổ biến, các loại vụ án kỳ lạ thường xuyên xảy ra." Chiêm Thiến cũng không để ý, vẫn ung dung ưu nhã như trước nói.
“Ồ.” Tiểu thư họa sĩ trả lời một cách chiếu lệ.
"Nghe giống hệt với thế giới có một học sinh tiểu học là thần chết vậy." Ngược lại với cô họa sĩ, Từ Thạc lại cười cười trả lời.
Chiêm Thiến nhìn anh với một chút nghi hoặc, sau đó đó cô lại vuốt tóc nói tiếp: "Cũng không biết hệ thống đưa chúng ta đến chỗ nào, tuy đây là trò chơi kịch bản sát nhân, nhưng NPC trong đây lại mang đến cảm giác rất chân thực.”
Bọn họ có tư duy tính cách của mình, cũng có hành vi mục đích của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ làm cho người ta quên đây là một thế giới trò chơi.
Từ Thạc đột nhiên trầm ngâm nói: “Nếu như loại trò chơi có tính nhập vai cao này xuất hiện trong thực tế thì hẳn là sẽ rất nổi tiếng, nhưng đáng tiếc công nghệ thực tế ảo bây giờ cũng chưa đạt được tới trình độ này.”
Chiêm Thiến nhìn hắn một cái, người này đang lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi trong khi vẫn đang ở trong trò chơi, hơn nữa trong đầu vẫn còn đang nghĩ về trò chơi thực tế ảo?
Cuộc đối thoại của hai người dần dần bắt đầu đi lệch khỏi nội dung kịch bản, họa sĩ liếc bọn họ một cái rồi cũng không buồn lên tiếng, lúc này, trên lầu hai truyền đến một trận tiếng bước chân.
Nghe có vẻ như ai đó đang lo lắng chạy.
Họ nhìn lên rồi thấy người “bạn trai” nào đó giờ mới tỉnh khỏi giấc ngủ đang chạy xuống với vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi, cái vẻ mặt chỉ khi đối mặt với những thứ khiến tam quan sụp đổ mới biểu hiện ra được.
Từ Thạc tỏ vẻ quan tâm nhìn cậu: "Làm sao vậy, tâm tình của cậu tựa hồ cũng không được tốt lắm."
Khi Dương Minh chạy xuống, thì trong tay ôm chặt máy tính bảng, cậu nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Hình như tôi đã phát hiện ra cái bí mật lớn nhất bị ẩn giấu trong trang viên này rồi!" "
Cậu đang nghĩ rằng, dù sao nhiệm vụ chủ tuyến của mình cũng đã hoàn thành, trò chơi cũng sắp sửa kết thúc sau hai giờ nữa, giả sử nhiệm vụ của mình xung đột với nhiệm vụ của ai đó thì hiện tại cũng không sao cả rồi.
Cho nên cái chuyện tình tam quan sụp đổ kiểu này cũng không thể chỉ có một mình sụp đổ được!
Chiêm Thiến nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong nói: "Có bí mật gì vậy, có thể nói cho tôi biết được không?
“Nói thôi làm sao mà đủ được!”
Dương Minh kích động ngồi xuống, khoát khoát tay với nữ hầu đang mời trà mình rồi mở máy tính bảng đặt ở trên bàn, nói: "Mọi người tự mình xem đi!
Đột nhiên Từ Thạc đứng lên nói: “Mọi người cứ xem trước đi, tôi đi vệ sinh đã.”
"Này, đại ca, đừng đi!" Dương Minh cố gắng thuyết phục một người lại ở lại cùng mình tiêu diệt Tam Quan, nhưng người thanh niên này lại nhất quyết quay người rời đi, căn bản không để ý tới cậu.
Chiêm Thiến thu hồi tầm mắt không nhìn bóng lưng của chàng trai trẻ kia nữa mà nhìn chiếc máy tính bảng trên bàn, video đã bắt đầu phát, trước mắt xuất hiện một căn phòng tối.
Chiêm Thiến: "..."
Dường như cô cũng đã có thể mường tượng được một phần video này rồi.
Mặc dù cô đã vô tình biết được toàn bộ câu chuyện từ người làm vườn đang hoảng sợ kia, nhưng cô vẫn không có ấn tượng gì về việc những chuyện kia xảy ra như thế nào.
...
Dưới tầng hầm của hầm rượu dưới lòng đất.
Thám tử đã hoàn toàn không còn bộ dáng bất cần đời như trước nữa, anh bắt đầu đánh giá căn phòng giam dưới lòng đất, nơi này có đầy vết máu giờ đã đông đặc lại vương vãi ở khắp nơi, sau đó anh cởi mũ rồi lấy ra một chiếc máy ảnh nhỏ từ bên trong.
Trên vách tường đen kịt treo đầy dụng cụ tra tấn cũng như một số đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, ở phía đối diện với chiếc ghế điện để trói người là một chiếc máy tính và một chiếc ghế sofa.
Xem ra chủ nhân của căn phòng bí mật này có sở thích rất biếи ŧɦái.
Đàm Tiểu Hòa ngẩng đầu nhìn trần nhà, camera duy nhất trong toàn bộ biệt thự được lắp ở đây.
Cô gần như có thể tưởng tượng được cái cảnh người bị bắt đang bị giam cầm trên ghế, và sau đó là tiếng cười biếи ŧɦái từ người đàn ông hắc ám trộn lẫn với những tiếng la hét sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Chậc chậc, Đàm Tiểu Hòa rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà.
"Nữ sinh không thích hợp xem những thứ này, cô có thể đi ra ngoài chờ tôi." Vị thám tử chăm chú thu thập chứng cứ khắp nơi , tựa hồ cảm giác được phía sau có động tĩnh, liền mở miệng nói một câu quan tâm hiếm hoi.
"Lúc trước anh nói cái gì mà trong rừng rậm có cầu thang không nên tùy tiện bước lên, trên núi có phòng cũng không nên tùy tiện đi vào, chính là cái ý tứ này sao? Cái này anh đã sớm biết?" Đàm Tiểu Hòa đột nhiên nhớ lại câu nói hồi trước của vị thám tử liền hỏi.
"Trang viên này đã bị chúng tôi nghi ngờ từ nhiều năm trước, nhưng không có chứng cứ, hơn nữa bởi vì áp lực của tập đoàn họ Quách, không lấy được lệnh khám xét, cho nên mới trì hoãn đến tận giờ. Tuy nhiên, bây giờ tìm được những thứ này thì bọn họ cũng không thể tránh được nữa rồi." Vị thám tử vừa nói vừa chụp ảnh.
"Nói như vậy, thì tên kia..."
Đàm Tiểu Hòa hơi nheo mắt lại, cô nhớ tới người đã dẫn cô đi tìm hầm rượu kia, lúc này, cô đột nhiên lại nhạy bén nghe thấy ở phía sau có tiếng động nhỏ.
Âm thanh như là của tiếng đạn nạp vào ổ.