Cấm Đình

Chương 95: Hợp mưu

Đêm nay tuy là ngày Tết Thượng Nguyên, đối với Võ Hậu mà nói, ngày hội là chuyện của bá tánh, không liên quan gì đến nàng. Nàng còn có rất nhiều chuyện phải trù tính, có rất nhiều bước phải cân nhắc rõ ràng, hiện nay thế cục không cho phép nàng lơi lỏng một phân.

Mở mật tin ra, bên trên viết tình báo do tai mắt khắp nơi thu được.

Võ Hậu đọc từng chữ, sợ tại thời điểm mấu chốt này để sai sót tin tức gì, cuối cùng nhận lấy thất bại trong gang tấc.

“Uyển Nhi.”

Nàng nâng bút chấm mực, phát hiện mực đã khô một nửa. Nàng hơi hơi nhíu mày, thế nhưng lại quên hôm nay là Tết Thượng Nguyên, Uyển Nhi đương nhiên không ở trong điện hầu hạ.

Cung tì hầu hạ ở một bên phát hiện sắc mặt Võ Hậu không tốt, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Nô tỳ biết tội! Xin Thiên Hậu tha mạng!”

Thượng Quan Uyển Nhi từ Dịch Đình ra ngoài, đi theo bên cạnh Võ Hậu đến nay đã qua rất nhiều năm. Nói ra cũng kỳ quái, trái tim của cô nương này dường như có nhiều hơn một ngăn so với người khác, mỗi lần hầu hạ đều có thể thoả đáng đến nơi đến chốn, thậm chí góp lời cũng có thể đánh trúng điểm mấu chốt của Võ Hậu. Mấy ngày nay Võ Hậu đã quen có Uyển Nhi hầu hạ, đêm nay đột nhiên thiếu nàng, Võ Hậu luôn cảm thấy thiếu cái gì.

Cung tì thật lâu không nghe thấy thanh âm của Võ Hậu, chỉ phải đặt cái trán dính sát trên mặt đất, một khắc cũng không dám nâng lên.

“Lúc Uyển Nhi chuẩn bị lên đường, nàng có nói nàng muốn đi đâu không?” Khi đó Võ Hậu vội vàng xem mật tin, hiện tại nhớ lại lời Uyển Nhi nói, thế nhưng cảm giác chỉ mơ hồ.

“Bẩm Thiên Hậu, đêm nay Thái Tử Phi mở tiệc, thỉnh đại nhân đến làm thơ.” Cung tì đáp đúng sự thật.

Võ Hậu cười lạnh, “Nàng ta thật cũng biết phải làm gì.”

Cung tì không dám trả lời.

Võ Hậu biết tâm tính của Vi Diễm, mấy tháng qua, có phần thưởng thức với Uyển Nhi ở trong cung, lúc này mở tiệc chiêu đãi Uyển Nhi, chỉ sợ bên ngoài là làm thơ, bên trong lại muốn mua chuộc, muốn thăm dò Uyển Nhi để biết hướng gió bên này.

Muốn thuần phục Sư Tử Thông như Thượng Quan Uyển Nhi, Vi Diễm chỉ sợ mất mười đời cũng không làm được.

Võ Hậu căn bản không sợ Uyển Nhi tiết lộ cái gì với Vi Diễm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, Uyển Nhi hiểu đúng mực hơn so với bất kỳ ai khác.

“Đêm nay Thái Bình lại ra ngoài chơi?” Võ Hậu lại hỏi cung tì.

Cung tì cung kính đáp: “Đúng vậy.”

“Mấy tháng qua suốt ngày ở Lưu Bôi Điện tĩnh dưỡng, cũng coi như nghẹn muốn hỏng rồi.” Võ Hậu là người hiểu rõ tâm tính của nữ nhi nhất, nếu không phải vì tránh né chuyện tứ hôn, nàng làm sao có thể ngay cả sân mã cầu cũng không đến.

“Lên mài mực, hầu hạ cẩn thận chút.” Võ Hậu không trừng phạt cung tì này, chờ cung tì mài mực xong, liếc mắt ra hiệu cho cung tì lui ra phía sau ba bước, nàng mới nâng bút chấm mực, viết vài cái tên xuống mật tin.

Lúc đó, tiệc rượu say sưa, Thái Tử Lý Hiển khó có được dịp ở Đông Cung phóng túng ba ngày, lôi kéo đám quan lại Đông Cung nâng chén nâng ly. Ca múa không ngừng, tiếng nhạc không thôi.

Bữa tiệc không có Thái Tử Phi cùng Uyển Nhi.

Đêm nay mở tiệc không lâu, Vi Diễm liền mời Uyển Nhi đến thiên điện, Lý Hiển biết Vi Diễm có chuyện quan trọng muốn hỏi, cho nên cũng không thắc mắc, đơn giản coi như không thấy, tiếp tục uống say.

Vi Diễm bài trí tiệc rượu ở thiên điện, sau khi Uyển Nhi vào chỗ, liền cho cung nhân lui ra, chuẩn bị cùng một mình Uyển Nhi tâm sự.

“Bình rượu nho này là cống phẩm thượng hạng năm nay, Thượng Quan đại nhân nếm thử xem.” Vi Diễm tự tay rót đầy một ly cho Uyển Nhi.

Uyển Nhi cũng không khách sáo với nàng ta, nâng ly uống liền một hơi, cười nói: “Thần may mắn được điện hạ ban cho ngự rượu, đêm nay tự nhiên biết gì nói nấy, không giấu giếm nửa lời.”

Vi Diễm thích Uyển Nhi thức thời như vậy, “Thượng Quan đại nhân hiện giờ chính là tâm phúc bên cạnh mẫu hậu, không biết gần đây mẫu hậu có vừa lòng với biểu hiện của Thái Tử hay không?”

Nụ cười còn treo trên khóe miệng Uyển Nhi, “Thái Tử điện hạ là quân vương tương lai của Đại Đường, biểu hiện của hắn hẳn là để người trong thiên hạ nhận xét, không phải sao?” Vừa nói, Uyển Nhi nghiêng bình rót một ly rượu cho Vi Diễm, “Điện hạ, mời.”

Lời này chính là lời Võ Hậu thường xuyên giáo huấn Thái Tử, không chỉ có Thái Tử đọc làu làu, Vi Diễm cũng đọc làu làu. Không cần Uyển Nhi nói thẳng, nghĩ đến Võ Hậu hẳn là vẫn có phê bình kín đáo với Lý Hiển.

Trên đời, người nôn nóng nhất cũng không phải là người ở tầng dưới chót tận lực bò lên trên, mà là hoàng tộc cách vị trí người đứng đầu chỉ một bước. Thiên Tử bệnh đã lâu ngày, Lý Hiển nôn nóng, Vi Diễm so với Lý Hiển còn nôn nóng hơn. Một ngày Lý Hiển chưa ngồi lên long ỷ, vị trí Đông Cung này cũng chỉ là tạm thời, Vi Diễm thật sự ăn ngủ không yên.

Vi Diễm nâng ly, lại không vội uống, “Thân thể của bệ hạ…… còn khoẻ mạnh?” Hiện giờ trên triều tuy là Thái Tử giám quốc, nhưng thực quyền đều nằm trong tay Võ Hậu phụ chính, Thiên Tử dưỡng bệnh mấy ngày, triều thần liền có chừng đó ngày không nhìn thấy Thiên Tử. Tình hình như vậy, thuộc hạ khẳng định sẽ phỏng đoán đủ kiểu.

Uyển Nhi không muốn cùng nàng ta vòng vo, đơn giản trực tiếp chỉ ra, “Năm trước là năm đại tai, năm nay cả nước nghỉ ngơi dưỡng sức, chịu không nổi biến cố lớn nào, huống hồ Thái Tử không có lỗi, vị trí Đông Cung tất nhiên sẽ vững chắc.”

Ánh mắt Vi Diễm sáng ngời, “Lời này là thật sao?”

“Thật.” Uyển Nhi mỉm cười, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc, “Điện hạ hẳn nên nghĩ đến sau này, tỷ như, sau khi Thái Tử kế thừa ngôi vị, làm sao có thể ngồi vững trên long ỷ?”

Vi Diễm cười nói: “Đã ngồi lên rồi, ai dám kéo điện hạ xuống chứ?”

“Thiên Hậu.” Trên mặt Uyển Nhi không có nửa điểm ý cười, trực tiếp đánh trúng yếu điểm, “Nhị Thánh cùng tồn tại nhiều năm, ảnh hưởng của Thiên Hậu ở trong triều như thế nào, nói vậy điện hạ cũng rõ ràng.”

Vi Diễm chỉ cần nghĩ đến gương mặt Võ Hậu, nàng liền nhịn không được lạnh cả sống lưng, chỉ một điểm này, nàng có đôi khi bội phục Uyển Nhi, có thể hầu hạ bên cạnh một người như Võ Hậu nhiều năm như vậy.

“Chuyện này…… Thượng Quan đại nhân có thượng sách gì không?”

“Thần chỉ hiến kế, cần hay không cần, điện hạ tự mình định đoạt.”

Vi Diễm nghiêng mặt đến, Uyển Nhi ghé sát vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Bồi dưỡng công chúa, đề bạt lệnh tôn.”

“Bồi dưỡng công chúa? Thái Bình?” Vi Diễm hơi kinh ngạc.

Tân đế đăng cơ, đề bạt mẫu tộc của Hoàng Hậu xem như lệ thường, nhưng bồi dưỡng công chúa, thì có tác dụng gì? Đại Đường ngoại trừ thời điểm khai quốc, có Bình Dương Chiêu công chúa giúp đỡ giành được thiên hạ, từ đó về sau mấy chục năm, chưa bao giờ có một vị công chúa tham gia chính sự.

“Điện hạ không bồi dưỡng công chúa, chẳng lẽ muốn bồi dưỡng Ân Vương sao?” Ngữ khí Uyển Nhi nhàn nhạt, phảng phất hết thảy không liên quan gì đến nàng, “Ân Vương hiện nay chính là một lòng muốn làm cho Thiên Hậu vui.”

Vi Diễm nhíu mày, “Để công chúa tham chính, chiếu lệnh này chỉ sợ căn bản không qua được Trung Thư Tỉnh.”

“Chiếu lệnh tới Trung Thư Tỉnh, thần có biện pháp giải quyết.” Uyển Nhi tin tưởng Thiên Hậu sẽ nghĩ cách cho phép chiếu lệnh này, bởi vì chỉ cần mở ra tiền lệ, nữ tử tham chính liền không giới hạn ở thân phận Thái Hậu hoặc là Hoàng Hậu. Trên người Võ Hậu lộ ra hơi thở dã tâm càng ngày càng nồng, chiếu lệnh này đối Võ Hậu mà nói thì có ý nghĩa lâu dài, có lợi cho đại nghiệp.

Vi Diễm hồ nghi nhìn Uyển Nhi, “Ngươi có ý gì?”

“Chẳng lẽ điện hạ không muốn giống như Thiên Hậu, ngày sau cùng Thái Tử điện hạ song song ngồi trên triều, được bách quan triều bái?” Uyển Nhi vạch trần tâm tư của Vi Diễm, “Công chúa mâu thuẫn với Thiên Hậu, chuyện này điện hạ cũng rõ ràng. Hơn nữa từ xưa chưa bao giờ có tiền lệ công chúa làm chủ Đông Cung, cho nên ngày nào đó quyền thế của công chúa có lớn, cũng chỉ có thể là công chúa, tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến hoàng quyền ngày sau của Thái Tử.”

Vi Diễm cười lạnh một tiếng, “Ngươi cư nhiên có người trong Trung Thư Tỉnh.”

“Người là người của công chúa, chính xác mà nói, là người của phế Thái Tử.” Uyển Nhi tiếp tục giải thích cho nghi hoặc của Vi Diễm, “Phế Thái Tử vì cái gì mà bị phế, điện hạ còn nhớ rõ?”

Vi Diễm tự nhiên nhớ rõ, Lý Hiền mưu phản, hắn cùng Võ Hậu không hòa thuận, hắn không hạ thủ, Võ Hậu cũng sẽ xuống tay.

“Năm đó những kẻ tham gia mưu phản, công chúa xử lý một ít, để lại một ít, lưu lại những người hiện giờ vừa lúc có tác dụng.” Ánh mắt Uyển Nhi sáng lên, “Công chúa cũng không nghĩ bước lên vết xe đổ của phế Thái Tử, cho nên nàng khẳng định sẽ hướng về Thái Tử, giúp Thái Tử bảo vệ ngôi vị hoàng đế.”

Vi Diễm yên lặng nhìn Uyển Nhi hồi lâu, “Bổn cung vốn tưởng rằng, ngươi cùng Thái Bình chỉ là thư đồng.”

“Năm đó trượng hình trong thiên lao, nếu không phải công chúa mua chuộc được cai ngục thủ hạ lưu tình, thần không sống được đến hôm nay. Ân cứu mạng, tự nhiên nghĩ cách báo đáp.” Uyển Nhi nói một cách thành khẩn, đối phó Vi Diễm nàng tự nghĩ đã thuận buồm xuôi gió, “Thần muốn sống, công chúa muốn sống, vì sao chúng ta không thể liên thủ tìm một con đường sống chứ?”

Vi Diễm không trả lời ngay.

Uyển Nhi đứng dậy nhất bái, “Hôm nay thần uống nhiều mấy ly, có nói mấy lời không nên nói, xin điện hạ thứ lỗi. Canh giờ không còn sớm, thần cũng nên rời đi.”

Uyển Nhi mới đi đến cửa thiên điện, liền nghe thấy thanh âm của Vi Diễm.

“Thượng Quan Uyển Nhi, nếu chuyện thành……”

“Điều mà thần cầu vẫn chỉ là một câu kia, khôi phục thanh danh của Thượng Quan thị, chúng ta không phải tội thần chi hậu.”

Uyển Nhi quay đầu lại lẫm liệt nói xong, lại bái với Vi Diễm, liền rời khỏi thiên điện.

Nét tươi cười của Vi Diễm hơi trầm xuống, lẩm bẩm: “Người có lòng có thù hận, quả nhiên để lợi dụng là tốt nhất.” Chờ nàng có một ngày giống như Thiên Hậu, đến lúc đó hô mưa gọi gió, đầu của những kẻ này chỉ nằm trong một ý nghĩ của nàng.

Chỉ cần nghĩ như vậy, Vi Diễm liền cảm thấy đáy lòng có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Dã tâm đã sinh ra, không chết không ngừng.

Thân đã vào cuộc, ai cũng không biết chính mình rốt cuộc là quân cờ, hay là người đánh cờ.

Uyển Nhi rời khỏi thiên điện, vẫy vẫy tay với Hồng Nhụy chờ cách đó mười bước, “Hồng Nhụy, đi, trở về thôi.”

“Vâng.” Hồng Nhụy ôm áo choàng chạy tới, nhanh chóng khoác áo lên người Uyển Nhi, lại đưa bình giữ ấm mình vẫn luôn ôm cho Uyển Nhi, “Đại nhân mau giữ ấm.”

Hôm nay Uyển Nhi ra ngoài, chỉ xuyên một thân váy sam trắng hoa văn đỏ, một tay nàng ôm bình giữ ấm, một tay sờ sờ mặt Hồng Nhụy, ôn nhu hỏi: “Nhất định là đói lả rồi?”

Hồng Nhụy không nghĩ tới Uyển Nhi lại nhớ đến nàng, vội vàng nói: “Về cung có màn thầu, nô tỳ không sao đâu.”

“Trời lạnh, đừng ăn màn thầu nguội.” Uyển Nhi đau lòng than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, “Đêm nay không trở về cung, Đông Cung gần chợ phía Bắc, ta mang ngươi đến chợ phía Bắc mua đồ ăn.”

Hồng Nhụy thụ sủng nhược kinh, “A?”

“Ngươi cũng có thể thuận tiện mua lễ vật cho Xuân Hạ.” Uyển Nhi biết hai nô tỳ này có đôi khi gặp mặt ở trong cung, cũng không dám nói nhiều, nhưng mà cơ hội lén đưa lễ vật vẫn là có. Nàng nói xong lời này, cúi đầu liếc mắt nhìn bên hông Hồng Nhụy một cái, “Người ta đã tặng cho ngươi túi thơm rồi, ngươi cũng nên tặng lại nàng lễ vật gì mới phải.”

“Ta…… Ta sợ đưa nàng không thích.” Hồng Nhụy nói đúng sự thật.

“Ngươi đưa cái gì, nàng cũng thích.” Uyển Nhi cười cười, người mình thích đưa đồ vật, cho dù chỉ là một cành dương liễu, trong lòng cũng muốn nhảy nhót.

Hồng Nhụy khẽ cười, Uyển Nhi kéo kéo góc áo của nàng, “Còn không đi? Thật muốn đói bệnh sao?”

“Vâng!” Hồng Nhụy vội vàng gật đầu.

Uyển Nhi cố ý trêu chọc nàng, “Thì ra muốn đói đến bệnh, để Xuân Hạ lo lắng tới thăm ngươi à?”

“Mới không phải mà!” Hồng Nhụy muốn giải thích, nhưng nàng xác thật không biết nói gì, “Nô tỳ chỉ là……”

“Chỉ là cái gì, giữ lại nói cho Xuân Hạ nghe.” Uyển Nhi dắt nàng đi, “Ngươi không đói bụng, ta cũng đói bụng, đi thôi.” Hai người nhìn nhau cười, sau khi ra khỏi Đông Cung, từ Tuyên Nhân Môn đi khỏi hoàng thành, lập tức đến chợ phía Bắc.

Buổi tối nàng nhớ đến Thái Bình, luôn ngủ không được, nàng nghĩ công chúa hẳn là cũng giống nàng. Đêm nay đến chợ phía Bắc mua chút hương liệu an thần cho công chúa, để Hồng Nhụy mượn cơ hội đưa cho Xuân Hạ thì đưa cho công chúa cũng tốt.

Tối nay chợ phía Bắc rất náo nhiệt, Uyển Nhi mới bước vào chợ phía Bắc, liền nghe thấy trên trời vang lên một tiếng “Xuy”.

Nàng ngẩng mặt lên, nhìn về bầu trời, nhìn thấy pháo hoa quen thuộc như ánh sao xán lạn nổ tung.

Hồi ức những năm đó cùng Thái Bình xem pháo hoa như thủy triều kéo đến, những đêm đêm ngọt ngào chớp mắt một cái liền lướt qua như pháo hoa, khắc cốt ghi tâm nhưng lại ngắn ngủi như sao băng.

Ánh sáng pháo hoa chiếu xuống mặt nàng, khóe miệng nàng hơi hơi cong lên, ở dưới pháo hoa ngậm nước mắt nhợt nhạt cười.

“Thư trung vô đừng ý, duy trướng lâu ly cư.”

Ở trong tim nàng mặc niệm câu này, không biết điện hạ của nàng có giống như nàng hay không, nhớ nhung sâu đậm.

_____

Chú giải

Lệnh tôn: tiếng chỉ cháu của người đối diện

Màn thầu: bánh bao trắng