Cấm Đình

Chương 73: Lễ vật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày nay Thái Bình không tới thỉnh an, Võ Hậu mới đầu cảm thấy không thích hợp, người phái đi tìm hiểu tin tức trở về bẩm báo, nói công chúa hai ngày này vội vàng thu thập mấy thứ liên quan đến mã cầu. Võ Hậu yên tĩnh suy nghĩ một lát, lần này đi Đông Đô không có Uyển Nhi đi theo, cũng không quản Thái Bình làm những chuyện này cho ai xem, nàng ở Đông Đô nhàm chán, trầm mê mã cầu cũng được.

Chỉ cần ba ngày này Thái Bình không chạy đến chỗ Uyển Nhi, Võ Hậu liền cảm thấy an tâm hơn nhiều. Sau đó, nàng thậm chí còn cảm thấy chính mình đã suy nghĩ nhiều, có lẽ Thái Bình đối với Uyển Nhi thật sự chỉ là tình cảm bình thường của tuổi niên thiếu.

Ngày hôm đó, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.

Xa giá của Nhị Thánh một đường trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Trường An.

Thái Bình mặc áo lông, ôm bình giữ ấm, dựa vào vách xe ngựa, nâng màn xe nhìn về phía Bắc thành Trường An —— Đại Minh Cung cao ngất đứng sừng sững giữa trời cao, được trận tuyết lớn mênh mang im ắng điểm tô.

Lần này chân chân thật thật ly biệt, không phải chỉ cách mấy bức tường cung, cũng không phải chỉ cách ngàn bước núi non trùng điệp, một người ở Tây Kinh, một người ở Đông Đô, đây là lần đầu tiên đời này các nàng cách nhau xa như vậy.

Thái Bình cay đắng cười khổ, đời trước ngày tháng như vậy cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng tới đời này, chỉ cảm thấy một ngày dài như một năm.

Nàng sẽ trở về, mang theo hứa hẹn với Uyển Nhi, mạnh khỏe trở về.

Thái Bình buông màn xe, đem bình giữ ấm nhét vào trong lòng Xuân Hạ, làm Xuân Hạ sợ tới mức bối rối, nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải.

“Điện hạ làm sao vậy?”

“Cái đó không ấm, cái này mới ấm.”

Thái Bình lấy ra bài thơ "Bạch Đầu Ngâm" do Uyển Nhi chép từ trong ngực, bốn câu thơ đầu nàng nhìn như không thấy, ánh mắt chỉ dừng ở một câu kia —— Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li.

Mong người chỉ một dạ, bạc đầu không chia lìa.

Từ xưa đến nay, mười chữ này là ao ước cầu mà không được của biết bao nhiêu người, cũng là tiếc nuối bỏ lỡ nhau của biết bao nhiêu người.

Nếu tất cả đã quay lại từ đầu, nàng hy vọng đời này nàng cùng Uyển Nhi sẽ không bỏ lỡ, sẽ không uổng phí, sẽ không lại sống chết chia lìa.

Ánh mắt Thái Bình dần dần ấm lên, nàng cẩn thận cất đi giấy hoa lê, hỏi: “Xuân Hạ, thời điểm ngươi tặng hộp lễ vật, có bị Bùi thị nhìn thấy không?”

Ngày ấy nàng cố ý quấn lấy a nương nói chuyện, tống cổ Xuân Hạ đi tặng hộp quà. Trong điện đều là cung nhân quen mắt bên a nương, duy nhất không có Bùi thị. Chẳng may Xuân Hạ tặng lễ vật lại bị Bùi thị nhìn thấy, lặng lẽ bẩm báo cho a nương, vậy thứ nàng để lại cho Uyển Nhi sợ là đã bị a nương đoạt lại.

Tuy cũng không phải đồ vật quý hiếm gì, nhưng bí mật cất giấu nếu bị a nương khám phá, đối với Uyển Nhi mà nói sẽ chỉ là tai họa.

Xuân Hạ cẩn thận nghĩ nghĩ, “Không có!”

“Không có thì tốt.” Thái Bình thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lần này đi Đông Đô tiêu tốn chút thời gian, nếu nàng nhớ không lầm, trong danh sách đi theo còn có tên một người, đó là Tiết Thiệu. Nếu phản kháng không được ý của phụ hoàng cùng mẫu hậu, vậy liền nghĩ cách kéo dài ngày gả cưới, biện pháp tốt nhất đó là bị thương hoặc là bị bệnh.

Cho nên ——

Thái Bình đã nhiều ngày thu thập mấy thứ liên quan đến mã cầu, đầu xuân năm sau nhất định có tác dụng, nhưng trước khi ngày đó đến, nàng muốn làm một việc tùy hứng cuối cùng.

Xuân Hạ lo lắng công chúa bị cảm lạnh, liền đem bình giữ ấm đưa qua, “Điện hạ, bên ngoài tuyết đã rơi, vẫn nên ôm bình giữ ấm thôi.”

“Lạnh càng tốt.” Thái Bình không tiếp nhận bình giữ ấm, chỉ cuộn lại thân mình.

Xuân Hạ lo lắng công chúa trên đường đi bị cảm lạnh sinh bệnh, nhanh chóng ôm một kiện áo choàng đến, khoác lên người Thái Bình.

Thái Bình nhíu mày, trừng mắt liếc nhìn Xuân Hạ, “Không giúp được gì cũng đừng làm trở ngại, ngươi cứ xem như cái gì cũng không biết.”

“Nhưng hầu hạ công chúa không tốt, nô tỳ sẽ bị đánh.”

“Có bổn cung che chở cho ngươi, kẻ nào dám đánh?”

Thái Bình dường như suy tư cái gì, “Hình như bổn cung để quên một đồ vật quan trọng.”

“Sao? Nô tỳ đều đã kiểm kê đủ mà……” Xuân Hạ nỗ lực nhớ lại, rõ ràng cái gì nên mang cũng đều mang.

Thái Bình lại thần bí cười cười, “Có một thứ, ta cần phải tự mình trở về lấy!”

Xuân Hạ đè thấp thanh âm nhắc nhở Thái Bình, “Xa giá của Nhị Thánh đã rời khỏi Trường An, ngay lúc này mà điện hạ trở về, phải ăn nói sao với Thiên Hậu đây?”

Thái Bình biết không thể công đạo, “Nếu bổn cung đột nhiên bị bệnh thì sao?”

“Hả?”

Thái Bình đã nghĩ kỹ đối sách, đem áo choàng trên người ném qua Xuân Hạ, “Ngươi coi như cái gì cũng không biết! Nghe bổn cung!”

Lòng Xuân Hạ tràn đầy hoảng loạn, sao có thể coi như cái gì cũng không biết chứ? Nếu hầu hạ để điện hạ bị bệnh, người bị đánh cũng không phải là điện hạ, chỉ có thể là nô tỳ như các nàng mà thôi.

“Xuân Hạ, ngươi giúp bổn cung lúc này thôi, bổn cung ghi nhớ công lớn cho ngươi!”

“Vâng……”

Xuân Hạ nơm nớp lo sợ, bắt đầu từ thời khắc này, tim nàng liền treo lên cao, không biết khi nào mới có thể buông xuống.

Cho đến khi xác nhận xa giá của Nhị Thánh đã rời khỏi Tây Kinh, Uyển Nhi mới cẩn thận lấy ra hộp quà của Thái Bình đưa tới.

Hồng Nhụy cảnh giác khép lại cửa điện, lại cẩn thận kiểm tra cửa sổ, lúc này mới đến gần Uyển Nhi, ngồi xuống ở bên cạnh Uyển Nhi, “Đại nhân, nô tỳ đã kiểm tra rồi, bên ngoài không có ai.”

Uyển Nhi cười khẽ, mở nắp hộp quà. Đập vào mắt đầu tiên là một hộp vuông nhỏ. Uyển Nhi mở hộp vuông nhỏ ra, chỉ thấy bên trong đặt một bó tóc đen buộc lại bằng tơ hồng.

Hồng Nhụy phát ngốc, cũng hiểu rõ tặng tóc đen cho người khác là có ý tứ gì. Nàng chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, thứ này nếu thật sự bị Võ Hậu nhìn thấy, đầu của đại nhân sợ là giữ không nổi. Nhưng nghĩ lại, có thể được tiểu công chúa rạng rỡ nhất Đại Đường dùng hết lòng đối đãi như thế, đây chính là tình sâu như biển mà bao nhiêu người cầu cũng không được.

Nàng đột nhiên hối hận ngày ấy không nên nói chuyện công chúa thay lòng đổi dạ, lúc này nội tâm phức tạp, lẳng lặng mà nhìn Uyển Nhi.

Khóe miệng Uyển Nhi hơi hơi giương lên, không khỏi cười ra tiếng. Cũng may nàng đoán được thứ này không thể để Võ Hậu nhìn thấy, cho nên đã chuẩn bị sẵn, bằng không vật đính ước này chỉ sợ sẽ biến thành chứng cứ phạm tội rơi đầu.

“Cái này nên cất giữ thật kỹ.” Hồng Nhụy nhắc nhở Uyển Nhi.

Uyển Nhi gật đầu, “Hồng Nhụy, lấy một túi thơm lại đây.”

Hồng Nhụy đứng dậy đến tủ quần áo lấy túi thơm, cung kính đưa cho Uyển Nhi.

Uyển Nhi tiếp nhận, cũng không vội vã đem tóc đen bỏ vào, chỉ cầm lấy cái kéo cắt giấy ở một bên, nắm lấy một bó tóc của chính mình, cắt xuống.

Uyển Nhi cẩn thận tháo tơ hồng buộc tóc của Thái Bình, đem tóc của chính mình cùng Thái Bình hợp lại cùng nhau, lại dùng tơ hồng cột chặt.

Đây là công chúa hứa với nàng, nàng ấy chỉ cho phép nàng cùng nàng ấy tóc đen chuyển bạc.

Uyển Nhi ngẫm lại hứa hẹn không cần nói ra này của điện hạ, cười thầm chính mình ngày ấy “không cho phép”, có lẽ điện hạ đã sớm không nghĩ gả cho Tiết Thiệu, cho nên mới dùng tóc đen hứa một lời như vậy.

Mặc kệ là đời trước, hay là đời này, Thái Bình chưa bao giờ thay đổi. Nàng ấy chỉ muốn cho nàng một đời thái bình, một đời trường an, cho dù đánh đổi bằng tất cả của nàng ấy.

Thiên gia đã từng đoạt đi kiêu ngạo của Thượng Quan thị, nàng đã từng bị người khác giẫm đạp như tiện nô, nhưng dường như tất cả đều có mệnh số, nàng mất đi những cái đó, ông trời trả lại cho nàng một Thái Bình. Thái Bình ấm áp như ánh dương ngày đông, đối với nàng tình sâu như biển, quý trọng nàng như trân bảo, cùng nàng đều có chí nguyện to lớn nữ tử có thể ngẩng đầu lập thế, đưa mắt nhìn về biển người hồng trần. Một người trong lòng như vậy có thể cầu ở đâu?

Hồng Nhụy hiếm khi thấy đại nhân cười ấm áp như vậy, tuy nàng còn có chút nghi hoặc hai nữ nhân thành đôi đến tột cùng là tư vị gì, nhưng đại nhân ngọt ngào như thế, nói vậy tư vị kia nhất định cũng rất ngọt ngào.

Uyển Nhi đem tóc đen bỏ vào túi thơm, cột ở bên hông, khi bàn tay phủ lên túi thơm, không khỏi không nhịn được mà bật cười.

Hồng Nhụy nhỏ giọng nhắc nhở, “Đại nhân muốn mang theo bên mình sao?”

“Không sao.” Uyển Nhi đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, “Nếu không cẩn thận bị Thiên Hậu phát hiện, ta sẽ nói đây là tóc của a nương.” Dù sao nàng đã từng gặp a nương, Võ Hậu cũng không bắt được sơ hở.

Hồng Nhụy ngẫm lại cũng đúng, bên người mang theo tóc đen của mẫu thân cũng không phải chuyện kinh thiên động địa. Nàng tò mò nhìn nhìn đồ vật còn lại bên trong hộp quà, “Đây là cái gì?”

Uyển Nhi lấy đồ vật còn dư lại bên trong ra, có sáu phiến vàng đυ.c lỗ bốn góc, mặt trên đều vẽ hình người mặc hồng y đánh mã cầu, ngoại trừ cái này, còn có một trương giấy viết thư, mặt trên viết một hàng chữ nhỏ, là bút tích của Thái Bình.

“Uyển Nhi sẽ làm đèn kéo quân chứ?”

Nghĩ đến công chúa lo lắng nàng dưỡng thương nhàm chán, liền cố ý để lại sáu phiến vàng, để nàng làm đèn kéo quân tự tiêu khiển.

Sao lại không?

Uyển Nhi mỉm cười, phân phó Hồng Nhụy, “Hồng Nhụy, đi tìm một ít nan trúc làm đèn l*иg về đây.”

“Vâng.”

Hồng Nhụy lĩnh mệnh lui ra, qua một hồi lâu, mới thấy nàng cầm nan trúc làm đèn l*иg đi vào.

Uyển Nhi đón Hồng Nhụy ngồi xuống, nghiêng mặt hỏi nàng, “Hồng Nhụy biết làm không?”

“Chỉ từng nhìn qua cô cô trong cung làm, tự mình nô tỳ không biết.”

“Ta sẽ dạy ngươi.”

Dường như tâm tình Uyển Nhi rất tốt, sau khi sửa sang lại nan trúc một chút, liền bắt đầu làm đèn kéo quân.

Đây là ngày thứ ba Thái Bình rời khỏi Trường An, cũng may trong triều không có đại sự gì, cho nên Thái Tử giám quốc cũng không có vấn đề. Uyển Nhi an tĩnh chờ đợi, chờ đến khi tín hiệu năm nay xuất hiện. Đến lúc đó nàng mới có lý do chủ động kết giao với Đông Cung, tiếp cận Vi Diễm, trải đường sau này cho Thái Bình.

Đêm nay rất lạnh, tuyết rơi xuống như hoa, phủ lên toàn bộ Đại Minh Cung.

Bởi vì Nhị Thánh đã đến Đông Đô, cho nên cung vệ canh gác cũng thưa thớt hơn, toàn bộ Đại Minh Cung trống rỗng, như một tòa thành trống yên tĩnh.

Sáu phiến vàng đã được cố định trên nan trúc, đèn kéo quân đã làm xong.

Uyển Nhi thắp nến đỏ ở giữa, nhẹ nhàng chạm vào, đèn kéo quân từ từ chuyển động, người mặc hồng y dường như sống lại, quất vào mã cầu bên cạnh vó ngựa, cực kỳ giống Thái Bình năm đó cưỡi ngựa trắng chơi cầu.

Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, nàng lại cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, nhớ nhung thấu xương bỗng nhiên dời non lấp biển mà đến.

Điện hạ cố ý.

Đáy lòng Uyển Nhi thầm giận dỗi, đã đi rồi còn muốn để nàng phải nhớ nàng ấy, một khắc cũng không cho phép ngừng lại.

Hồng Nhụy không hiểu vì sao Uyển Nhi đột nhiên nổi lên nước mắt, “Vết thương của đại nhân lại đau sao?”

“Không phải vết thương.” Uyển Nhi nghẹn ngào trả lời, rõ ràng chính là điện hạ chọc vào chỗ sâu nhất trong tim nàng, dùng dao nhỏ ấm áp nhất chọc vào nhớ nhung thắm thiết nhất của nàng.

Hồng Nhụy vừa muốn trả lời, liền nghe thấy có người gõ lên cửa sổ.

“Ai?!” Hồng Nhụy kinh hô, không gõ cửa chính lại gõ cửa sổ, người đến tuyệt đối không phải là người tốt!

Uyển Nhi cảnh giác ra hiệu cho Hồng Nhụy không cần kêu to, cửa cung Đại Minh Cung canh giữ nghiêm ngặt, có thể nữa đêm đến gõ cửa sổ nhất định là người có hiểu biết trong cung, nếu không tuyệt đối không có khả năng bước vào Tử Thần Điện.

“Đại nhân người cẩn thận chút……” Hồng Nhụy nhìn thấy Uyển Nhi muốn đi qua mở cửa sổ, “Để nô tỳ đi thôi!”

“Xuỵt……” Uyển Nhi nhìn bóng người chiếu trên cửa sổ, hình dáng kia cực kỳ giống một người.

Mới đầu nàng tưởng chính mình quá mức nhớ nhung Thái Bình, cho nên mới có ảo giác như vậy, mà khi nàng càng đi đến gần, cho đến khi mở ra cửa sổ ——

Người trong lòng nàng mặc xiêm y của y nữ, hai má bị đông lạnh đến đỏ bừng, ở trong tuyết lớn, cười xán lạn với nàng.

“Xuân Hạ truyền lời không tính, ta muốn trực tiếp nghe nàng nói với ta một lần.” Trong thanh âm của Thái Bình lộ ra khàn khàn cùng mỏi mệt, nhưng ý cười của nàng vẫn ấm áp trước sau như một, sợ Uyển Nhi mở miệng mắng nàng, nàng lại nói, “Nghe thấy rồi, ta liền rời đi.”

_____

Chú giải

Đèn kéo quân: đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện lên trên mặt đèn giống như rối bóng, và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.