Uyển Nhi biết có một số việc không thể gạt được Võ Hậu, nhưng không nghĩ tới Võ Hậu chuyện gì cũng đều biết.
"Cảm ơn." Uyển Nhi trầm giọng nói cảm tạ.
Thái Bình ra vẻ không vui, "Cho nên còn thất thần?" Nói xong, liếc mắt nhìn đến tay cầm bút.
"Vâng." Uyển Nhi lĩnh mệnh, ôm chặt tay phải Thái Bình, hơi xê dịch thân mình, cùng Thái Bình dựa đến càng gần hơn. Mùi hương nhàn nhạt trên người Thái Bình truyền đến, lay động tiếng lòng của nàng dễ như trở bàn tay.
Uyển Nhi theo bản năng mà lui lui, nào biết Thái Bình thế nhưng lại dán tới, nghiêng mặt đối với nàng mà mỉm cười: "Uyển Nhi, ta muốn viết cái này." Khi nói chuyện, tay trái cầm trương giấy Tuyên Thành có chữ lại.
"Câu này còn chưa viết xong, không ngại......"
"Tin hay không, bổn cung đem ngươi đưa đến bên a nương?"
Thái Bình không đợi Uyển Nhi nói xong, liền "uy hϊếp" một câu.
Uyển Nhi hơi hơi nhướng mày, chợt thả lỏng tay Thái Bình, "Vậy xin điện hạ liền đưa thϊếp qua đó đi."
"......" Mắt hạnh Thái Bình mở to, như thế nào mà hai đời tính tình vẫn y như vậy, nàng với nàng ấy lại không có nửa điểm biện pháp.
Uyển Nhi lại giãn mi tâm, khóe miệng có ý cười, "Điện hạ còn muốn học thư pháp hay không?"
"Ngươi nói bổn cung có học hay không?" Thái Bình thế nhưng lại quăng bút lông đi, thừa dịp trong chớp mắt Uyển Nhi hơi giật mình, cào về phía bên hông Uyển Nhi, nhẫn cười nói, "Tài tử nho nhỏ, thật to gan! Xem bổn cung làm sao thu thập ngươi!"
"Điện hạ càn rỡ! A!" Uyển Nhi đột nhiên bị tập kích, vừa sợ vừa ngứa, còn chưa kịp phản ứng liền bị Thái Bình áp đảo ở bên kỷ án.
Nàng cười đến khóe mắt có nước mắt, chợt đối diện với ánh mắt nhu tình của Thái Bình, giật mình ngây ngốc tại chỗ.
Thái Bình ý cười tràn đầy, từ từ hỏi: "Biết sai rồi sao?"
Uyển Nhi hơi hơi hé miệng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cũng không biết phải đáp lại nàng ấy như thế nào.
Nhất thời bầu không khí yên tĩnh trở lại, tĩnh đến mức nghe thấy tiếng gió thổi tấm rèm vang lên sàn sạt, cũng tĩnh đến mức nghe thấy nhịp tim chính mình đập bang bang.
Uyển Nhi sợ bị Thái Bình nhìn ra manh mối gì, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, ngữ khí lãnh đạm xuống, "Điện hạ mau đứng lên, miễn cho bị người khác nhìn thấy, đưa tới phê bình không cần thiết."
Thái Bình cười nhạo một tiếng, xoay người ngã xuống bên cạnh Uyển Nhi, "Phê bình bổn cung cái gì chứ? Khi a nương còn niên thiếu, cũng cùng các cung nhân vui đùa ầm ĩ, ta không tin người khác sẽ nói a nương cái gì."
Uyển Nhi tức khắc nghẹn lời, vội vàng ngồi dậy, vừa muốn đứng dậy lại bị Thái Bình kéo lấy góc váy.
Uyển Nhi thở hắt vì kinh ngạc, "Đã là điện hạ muốn, thϊếp vâng theo là được." Lập tức Uyển Nhi đứng dậy, không đi về phía giường, lại đi ra ngoài điện.
Thái Bình cũng không ngăn cản nàng ấy, chỉ là ánh mắt nhìn theo Uyển Nhi nhiều thêm một mạt hồ nghi.
Nàng nhớ rõ đời trước khi còn niên thiếu, đã từng cùng Uyển Nhi vui đùa ầm ĩ. Ít nhất trước khi nàng mặc áo bào tím đai lưng ngọc khiêu vũ trên điện, Uyển Nhi cũng sẽ không tị hiềm nhiều như vậy.
Hôm nay Uyển Nhi phản ứng quá mức, ngược lại không giống nàng ấy thuở niên thiếu.
Khi Uyển Nhi ra khỏi tẩm điện, trái tim đang điên cuồng nhảy lên cuối cùng cũng bình ổn không ít. Xuân Hạ nhìn thấy hai má nàng ửng đỏ, mặt không có ý cười, nghĩ thầm nhất định là bị điện hạ quở trách.
Xuân Hạ chạy chậm lại đây, đối với Uyển Nhi hành lễ nhất bái, thấp giọng nhắc nhở: "Điện hạ ngẫu nhiên có hành động hồ nháo, tài tử không cần cùng điện hạ nghiêm túc."
"Nàng cũng từng cùng các ngươi hồ nháo sao?" Uyển Nhi thấp giọng hỏi.
Xuân Hạ gật đầu, "Trước kia khi không cao hứng, cũng từng lấy bút lông vẽ lên nô tỳ."
Uyển Nhi muốn nói lại thôi, Thái Bình đối với Xuân Hạ, đó là hồ nháo, nhưng Thái Bình đối với nàng, tuyệt đối không phải là hồ nháo.
"Còn từng vào mùa đông lại la hét muốn ăn quả vải......" Xuân Hạ nhỏ giọng bồi thêm một câu.
Uyển Nhi bỗng nhiên ý thức được cái gì, hiện nay cũng không phải là ngày đông, cần gì làm ấm giường? Thái Bình là hồ nháo? Hay là đang thăm dò nàng?
Xuân Hạ nhìn thấy Uyển Nhi lâm vào suy nghĩ, nhịn không được gọi: "Tài tử."
Uyển Nhi phục hồi lại tinh thần, mỉm cười hỏi: "Bình giữ ấm đặt ở nơi nào?"
"Bình giữ ấm?" Xuân Hạ chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua sắc trời, hiện nay nơi nào cần dùng đến bình giữ ấm?
Uyển Nhi gật đầu, "Điện hạ ngày hè muốn làm ấm giường, đã là mệnh lệnh, thϊếp tự nhiên phải tuân theo."
Xuân Hạ cười khổ, "Tài tử đợi chút, nô tỳ liền đi chuẩn bị cho người." Nói xong, vẫn là nhịn không được lại nhắc nhở một câu, "Điện hạ chỉ cần cao hứng, cũng dễ nói chuyện hơn, tài tử không ngại dỗ dành điện hạ thêm một chút."
"Được." Uyển Nhi làm sao lại không biết tính nết của Thái Bình?
Xuân Hạ lui ra một lát, liền chuẩn bị tốt bình giữ ấm, hai tay dâng lên, "Tài tử, đây."
Uyển Nhi tiếp nhận bình giữ ấm, gật đầu cười với Xuân Hạ, liền đi trở về tẩm điện.
Lúc này, Thái Bình đã ăn xong vài quả nho, nhìn thấy Uyển Nhi đã trở lại, ra vẻ lười biếng nói: "Mau mau làm ấm giường, bổn cung mệt mỏi."
"Vâng." Uyển Nhi ôm bình giữ ấm đi đến mép giường, đem bình giữ ấm đặt ở dưới chăn.
"Chậc chậc, quả nhiên không có lương tâm, cam lòng để bổn cung ngày hè bị cảm nhiệt." Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm của Thái Bình, Uyển Nhi kinh hãi, khi nhìn về phía Thái Bình, Thái Bình tiến lên một bước, nàng lui về sau một bước, gót chân đυ.ng phải chân giường, liền ngã ngồi ở trên giường.
Không còn đường lui.
"Thϊếp chỉ nghe theo điện hạ phân phó mà hành sự thôi." Uyển Nhi ra vẻ trấn định, chầm chậm trả lời một câu.
Thái Bình thuận thế nắm lấy cằm nàng, đối diện con ngươi của nàng, bắt giữ được một tia hoảng loạn nơi đáy mắt, "Phải không?"
Uyển Nhi lạnh lùng hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải sao?" Giật mình nhìn Thái Bình đang nghiêng người tới gần, Uyển Nhi gấp giọng nói, "Điện hạ tự trọng!" Vừa dứt lời, liền nhìn thấy ý cười không kìm được trên mặt Thái Bình.
"Ha ha."
"Người cười cái gì?!"
Thái Bình thả lòng cằm nàng, ý cười không giảm, "Ngươi muốn ta tự trọng cái gì chứ?"
"Trong lòng điện hạ biết rõ!" Uyển Nhi xoay mặt đi, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận.
Thái Bình chắp tay mà đứng, mặt đầy nghi hoặc, "Giữa nữ tử cùng nữ tử, như thế nào là tự trọng?" Nói, nàng đắc ý mà nhường mày, "Thượng Quan tài tử học rộng tài cao, không ngại giảng cho bổn cung nghe một chút?"
Uyển Nhi không thể không thừa nhận, hôm nay Thái Bình chiếm thượng phong, lại để cho Uyển Nhi khẳng định nhiều thêm một phần, Thái Bình không giống với Thái Bình còn niên thiếu ở đời trước.
"Điện hạ muốn học?" Uyển Nhi bình tĩnh hỏi lại.
Thái Bình nhìn thấy nàng ấy không vội không giận, biết Uyển Nhi đã nghĩ kỹ biện pháp đối phó nàng.
Tránh đi mũi nhọn, mới là thượng sách!
"Quy củ trong cung đã đủ nhiều, ta đã nghe mệt mỏi!" Thái Bình xua xua tay, tâm sinh một kế, đi đến bên giường Uyển Nhi, giũ ra chăn gấm, cười nói, "Bên kia quá nóng, bên này mát mẻ hơn."
"Đó là thϊếp......"
"Toàn bộ Thanh Huy Các đều là của bổn cung."
Thái Bình nói một cách ẩn ý, nói xong liền tháo giày, chui vào trong chăn gấm, lôi kéo chăn che đậy nửa cái đầu, thật sâu mà hít một hơi.
Chăn gấm có mùi thơm nhàn nhạt trên người Uyển Nhi, giống như những đêm đêm cộng chẩm ngày trước, mở mắt có Uyển Nhi, nhắm mắt có mùi hương của Uyển Nhi. Nàng tham luyến mà cuộn lên thân mình, ôm chặt một góc chăn, giương giọng nói: "Đừng quấy rầy bổn cung nghỉ ngơi."
Uyển Nhi bất đắc dĩ than nhẹ, hít sâu vài hơi, cuối cùng chậm rãi thoát ra khỏi hoảng loạn.
Nàng an tĩnh mà nhìn Thái Bình ngủ, cùng đời trước giống nhau, ngủ đến lúc này, nàng ấy sẽ nhẹ nhàng cọ cọ vào người được ôm trong ngực, giống như mèo con đang làm nũng, làm người khác không nhịn được yêu thích.
Khác biệt duy nhất chính là, lúc này Thái Bình ôm trong ngực chỉ có góc chăn.
Nhớ một cái ôm của nàng ấy......
Uyển Nhi ý thức được chính mình nổi lên ý niệm nguy hiểm, vội vàng dừng lại, cũng không biết là bởi vì nàng ở quá gần bình giữ ấm, hay là bởi vì thời tiết gian ngoài quá nóng, Uyển Nhi chỉ cảm thấy một cổ nhiệt ý từ trong tim trào ra, lan tràn đến khắp người.
Tẩm điện càng ngày càng tĩnh, Uyển Nhi cũng càng ngồi càng không yên.
Nàng vội vàng đứng dậy, thả nhẹ bước chân, đi đến trước cửa tẩm điện.
"Ngự thiện tới......" Xuân Hạ ở trước cửa điện chỉ chỉ nhóm nội thị bưng ngự thiện ở sau lưng, nhỏ giọng nói.
"Để điện hạ nghỉ ngơi đi." Uyển Nhi đè thấp thanh âm, rời khỏi tẩm điện, nàng nhẹ nhàng mà kéo cửa điện đóng lại.
Thái Bình lặng yên mở mắt, nhìn cửa điện khép hờ, không nhịn được mà cười lên.