Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Thu Bạch kết thúc kỳ nghỉ phép, ngày đầu tiên quay lại công ty, dậy thật sớm.

Lúc tới công ty, thậm chí còn chưa có mấy người đến, một hồi lâu phòng làm việc của Đường Thu Bạch mới vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Đường Thu Bạch sửa sang lại cái bàn.

Hạ Sâm mở cửa tiến vào, mặt đầy tươi cười, nhảy nhót đến bên cạnh Đường Thu Bạch, "Sư phụ! Chị về rồi!"

Đường Thu Bạch cười nhìn cô ấy, khẽ gật đầu.

"Vậy có mang quà không ạ?"

"Em đoán xem."

Hạ Sâm nhìn túi nhỏ trên bàn của Đường Thu Bạch, chỉ chỉ, "Là cái này sao?"

"Thông minh!"

"Oa! Cái nào là của em?"

Đường Thu Bạch lấy từ trong túi ra một tấm bưu thϊếp cùng chiếc móc khóa Đường Nữu bản Q đặc biệt* cho cô ấy. (*hình bìa là Đường Nữu - còn dưới đây là hình móc khóa)"Đáng yêu quá! Em thích!" Hạ Sâm một tay cầm chiếc móc khóa xem.

"Đáng yêu nhỉ!" Đường Thu Bạch cười, "Bọn họ tới cả rồi sao?"

"Tới rồi!"

Đường Thu Bạch đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi phát quà cho các đồng nghiệp khác trong bộ phận, Hạ Sâm đi theo sau lưng nàng.

"Cảm ơn Đường bộ trưởng!" Mọi người nói.

"Đều là món quà nhỏ."

Đường Thu Bạch vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng giày cao gót "Cộp cộp cộp", từ xa tới gần, lại biến mất.

Ý cười trên mặt đồng nghiệp có chút thu liễm, ngay sau đó Đường Thu Bạch cũng ngửi được quảng hoắc hương nhàn nhạt.

"Chào Cảnh tổng." Đường Thu Bạch quay đầu lại chào hỏi cô.

"Ừ, trở lại rồi?" Cảnh Thư Vân nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Đường Thu Bạch, nhận thấy được sự biến hóa nhỏ bé.

"Đúng vậy."

"Ừm, vẫn thuận lợi chứ?" Cảnh Thư Vân như có như không đảo qua túi quà trong tay Đường Thu Bạch, nâng mắt nhìn nàng.

"Cũng tạm." Đường Thu Bạch chú ý tới ánh mắt cô, nâng chiếc túi trong tay về phía cô, "Lão bản đây là em mang về, quà tặng cho chị."

"Ừ, cảm ơn."

"Vậy em đi làm việc." Đường Thu Bạch nói.

"Được." Cảnh Thư Vân nhẹ gật đầu.

Đường Thu Bạch xoay người rời đi, mới vừa đi vài bước lại nghĩ tới gì đó xoay người, vừa lúc Cảnh Thư Vân cũng nghiêng người nhìn nàng, dường như cũng có gì đó muốn nói.

"Sao vậy?" Cảnh Thư Vân mở miệng trước.

"Không có, em đột nhiên nhớ ra một việc, nói với bọn họ." Đường Thu Bạch ý bảo nhân viên phía sau cô, "Chiều nay trước tiên huấn luyện thực hành, ngày mai kiểm tra."

"Vâng!"

Phía sau vang lên thanh âm thống nhất, thậm chí Đường Thu Bạch hoài nghi bọn họ thấy Cảnh Thư Vân ở đây nên mới đáp nhanh như vậy.

"Lão bản chị có chuyện gì sao?" Đường Thu Bạch nhìn về phía Cảnh Thư Vân, lại mơ hồ cảm thấy trong đôi mắt luôn luôn trầm ổn bình tĩnh của cô, xuất hiện gợn sóng.

"Ừm, buổi sáng có cuộc họp cùng bộ dự án, em cũng tham gia." Cô nói.

"Được, vậy em về chuẩn bị."

Đường Thu Bạch trở lại phòng làm việc không chút do dự, nháy mắt đóng cửa lại, âm thầm khẽ thở phào.

Cuộc họp buổi sáng tiến triển thuận lợi, cũng là vì Đường Thu Bạch làm người phụ trách, quen thuộc với công tác của mình, nội dung bộ dự án yêu cầu xác định, Đường Thu Bạch đều có thể cấp ra đáp án chuẩn.

Hai bên trao đổi thảo luận thông tin, lại có Cảnh Thư Vân ở bên chỉ đạo, đưa ra đề xuất thị trường, rất nhanh cũng đã giải quyết xong vấn đề.

Toàn bộ quá trình cuộc họp Đường Thu Bạch không phải cúi đầu nhìn chằm chằm sổ ghi chép, thì chính là nghiêng đầu nhìn người phát biểu của bộ dự án, họp xong thừa dịp bộ trưởng bộ dự án nói chuyện cùng Cảnh Thư Vân, tự nhiên mà lui ra ngoài.

Chờ Cảnh Thư Vân cùng bộ trưởng bộ dự án nói chuyện xong, ngẩng đầu lên, trong phòng họp đã sớm không còn ai.

Buổi chiều cô còn có đại hội tập đoàn, Địch Nghiên đi theo phía sau cô báo cáo lịch trình công việc cụ thể, hai người một trước một sau từ thang máy đi xuống, Cảnh Thư Vân đứng xa xa nhìn Đường Thu Bạch cùng Hạ Sâm đi ăn cơm.

Hạ Sâm cầm chuỗi móc khóa trên tay, còn cố ý giơ lên cho Đường Thu Bạch xem, Đường Thu Bạch nghiêng đầu nhìn cô ấy, khóe miệng hơi cong lên.

Chuỗi móc khóa dưới tác dụng của ánh nắng, phản xạ tia sáng, vô tình dọi vào đôi mắt Cảnh Thư Vân, cô hơi nheo mắt lại.

"Lão bản sao vậy?"

Cảnh Thư Vân đột nhiên dừng lại, Địch Nghiên tiến lên dò hỏi.

"Không có việc gì, chúng ta đi thôi." Cảnh Thư Vân nhàn nhạt nói.

"Vâng." Địch Nghiên nhìn theo hướng Cảnh Thư Vân nhìn trước đó, chỉ có thể thấy bóng lưng của Đường Thu Bạch.

Cuộc họp tập đoàn buổi chiều tiến hành kéo dài đến 7 giờ tối, họp xong Cảnh Thư Vân có chút mỏi mệt, cô nhéo mũi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Địch Nghiên ngồi trên ghế phụ, quay đầu lại quan tâm hỏi: "Lão bản có cần mua chút đồ ăn cho cô không?"

"Ừ, mua chút cháo đi."

"Vâng."

Địch Nghiên bảo tài xế dừng xe ở ven đường, Địch Nghiên đi mua cháo, một hồi lâu di động liên tục rung lên, làm Cảnh Thư Vân mở mắt.

Là Tề Tĩnh Uyển nhắn tin tới.

"Tiểu Đường tặng quà Tây An đẹp quá nha!"

"Cậu xem chưa? Của cậu là gì? Cũng là tháp chuông sao? Hay là Đại Nhạn Tháp gì đó?"

"Thét chói tai. jpg."

"Bạn nhỏ còn đi làm người tình nguyện, còn rất lợi hại a!"

"Nhưng mà vậy cũng quá nguy hiểm, lỡ như bị bọn họ trả thù làm sao đây."

......

Tin nhắn của Tề Tĩnh Uyển rải qua toàn bộ màn hình, động tác cầm di động của Cảnh Thư Vân lại có chút cứng đờ.

Cô đặt điện thoại ở một bên, từ trong túi lấy ra món quà buổi sáng Đường Thu Bạch đưa cho cô, được bọc trong chiếc túi nhỏ, bên trong là một hộp bưu thϊếp vẽ tay.

Ánh mắt Cảnh Thư Vân chạm đến bưu thϊếp ngập ngừng trong phút chốc, "Quà của cậu là cái gì?"

"A, tôi mới vừa ráp xong!" Tiếp đó Tề Tĩnh Uyển gửi tới một bức ảnh, mô hình tháp chuông lập thể tinh xảo.

Ngón tay Cảnh Thư Vân lơ lửng giữa không trung, có vài giây tạm dừng, cuối cùng cũng không bỏ xuống.

Cô lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn các cửa tiệm sáng chói ven đường chiếu vào mắt cô, lại không thể xoa dịu điểm điểm gợn sóng bị dấy lên.

Không biết nhìn bao lâu, kiến trúc ngoài cửa sổ xe bắt đầu chầm chậm thụt lùi, Cảnh Thư Vân quay đầu lại, màn hình di động đã tối đen, nhưng mà cô chậm chạp không ấn vào.

"Lão bản, tôi mua cháo bí đỏ, còn có mấy món ăn kèm." Địch Nghiên thông qua kính chiếu hậu chú ý tới Cảnh Thư Vân quay đầu lại, nhẹ giọng nói.

"Ừ, ngày mai có sắp xếp gì không?"

"Buổi sáng ngày mai chi nhánh công ty bên kia còn có cuộc họp, sau đó buổi chiều là về Lam Hoa có một hạng mục lớn cần thảo luận."

"Ừ."

Di động Cảnh Thư Vân cầm ở trong tay chợt sáng màn hình, trong xe hơi tối lại được tia sáng này chiếu sáng lên.

Hiển thị Weibo nhận được một tin nhắn.

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên đôi môi mím chặt của cô, sau một lúc lâu, ngón tay nhẹ lướt vào, quả nhiên là Đường Thu Bạch gửi tới, một đoạn rất dài về bổ sung review hướng dẫn du lịch Tây An.

Cảnh Thư Vân chậm rãi lướt xem, thế nhưng có chút bất ngờ, từ độ dài vượt quá một màn hình, là có thể nhìn ra được Đường Thu Bạch làm cẩn thận biết bao nhiêu, còn rất nhiều đồ vật và địa điểm mà cô không chú ý tới.

"Tỉ mỉ như vậy?" Cảnh Thư Vân trả lời nàng.

"Đúng vậy, cũng coi như là hồi báo anh một sự phản hồi thôi, chẳng qua là có chút đáng tiếc." Đường Thu Bạch ngữ khí chuyển đổi.

"Đáng tiếc cái gì?"

"Không có leo núi đêm Hoa Sơn, tôi nghe người khác nói leo núi đêm xong, có thể ngồi ở trên Hoa Sơn đợi mặt trời mọc, sẽ rất không tệ."

"Ừ, đây cũng là điều tôi tiếc nuối." Cảnh Thư Vân nhớ lại khi đó rõ ràng đã dành thời gian để đi thăm tất cả những danh lam thắng cảnh cô muốn đi, nhưng cố tình tập đoàn lại có cuộc họp lâm thời, không thể không từ bỏ địa điểm Hoa Sơn cuối cùng.

"Thời gian dài như vậy, sẽ luôn có cơ hội đi tiếp." Đường Thu Bạch giọng điệu lại thả lỏng.

Sau khi tin nhắn gửi đi, bên kia nhất thời không có hồi âm, sau đó thật lâu California mới trả lời nàng, "Ừ."

......

Ngày hôm sau, mãi cho đến sắp tan tầm Đường Thu Bạch mới từ phòng thí nghiệm đi ra, kiểm tra thực hành xong, lại thông báo ngày mai kiểm tra lý thuyết.

Vì vậy nàng còn phải tìm bài để biên ra bộ đề thi, vừa khéo hai lần này cũng có thể tính làm trong hai tháng huấn luyện.

Đường Thu Bạch vừa lăn lộn tìm kiếm một cái, bất tri bất giác liền tăng ca, chờ nàng biên xong một đề cuối cùng, khi ngẩng đầu mới phát hiện sắc trời tối om, gió từng đợt thổi qua lá cây, tiếng rung động sột soạt kèm theo tiếng mơi rơi lộp bộp dữ dội.

Đường Thu Bạch tắt máy tính đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở ra, gió mang theo nước mưa, toàn bộ vọt vào.

Đường Thu Bạch xoay người nhìn quanh toàn bộ phòng làm việc, cuối cùng đành từ bỏ.

Nàng không mang dù.

Dẫu sao đi nữa, thời gian cũng không còn sớm, cơn mưa lại không có xu thế giảm bớt, thậm chí còn lớn hơn nữa, Đường Thu Bạch cũng chỉ có thể rời đi, dù sao cũng không thể qua đêm ở trong văn phòng mà.

Ôm tâm thế thử vận may, Đường Thu Bạch cầm túi xách đứng ở cửa công ty, tận mắt thấy cơn mưa to tầm tã này, mới phát hiện, đừng nói đi đến cổng viên khu gọi xe, cho dù chỉ bước một bước khả năng cũng bị ướt đẫm.

Đường Thu Bạch khẽ buông tiếng thở dài, lấy di động ra gọi xe, giây tiếp theo sau lưng nàng lại truyền đến một giọng nói.

"Sao em còn chưa đi?"

Đường Thu Bạch thân thể hơi chấn động, có thể là tiếng mưa rơi cùng tiếng gió quá lớn, nàng căn bản không chú ý tới người phía sau đến gần.

"Lão bản, chị ở công ty?" Đường Thu Bạch quay đầu lại nhìn cô, trên sợi tóc đen nhánh của Cảnh Thư Vân còn mang theo vài giọt bọt nước trong suốt, hình như là cô mới từ bên ngoài quay về.

Ngón tay buông thõng của Đường Thu Bạch khẽ giật giật, lại khôi phục bình tĩnh, nhịn xuống động tác muốn giúp cô lau đi bọt nước.

"Tôi quay lại lấy văn kiện."

Đường Thu Bạch theo lời Cảnh Thư Vân nói chú ý tới túi giấy trên tay cô, gật đầu, "Em tăng ca một lát."

"Ừ."

Hai người đột nhiên im lặng, Cảnh Thư Vân tiến lên một bước đi đến bên người Đường Thu Bạch, một trận gió thổi tới, mang theo lạnh lẽo, Đường Thu Bạch nổi da gà.

"Mưa lớn thật." Cảnh Thư Vân đã mở miệng trước.

"Ừm, lâu rồi không đổ cơn mưa lớn như vậy." Đường Thu Bạch ngửa đầu, nhìn giọt mưa từ không trung rơi xuống.

"Em làm sao trở về?" Cô hỏi.

Đường Thu Bạch không quay đầu, vẫn như cũ nhìn phía trước, "Gọi xe thôi, cũng rất nhanh."

Nói xong, bên cạnh lại không có âm thanh, Đường Thu Bạch thu lại ánh mắt, định rời đi.

"Lão bản vậy em......"

"Ngồi xe của tôi đi."

Hai người đồng thời mở miệng, nghe vậy, Đường Thu Bạch quay đầu nhìn về phía Cảnh Thư Vân, lần này nàng thấy rõ, đáy mắt Cảnh Thư Vân gợn sóng phập phồng biến hóa.

"Không cần, lão bản, em gọi xe rất nhanh thôi." Đường Thu Bạch lịch sự từ chối.

"Tôi lái xe cũng rất nhanh." Cảnh Thư Vân giương mắt nhìn nàng.

"Lão bản chị đưa em về còn phải đi đường vòng, em tự mình trở về là được rồi."

"Em ở chỗ này cũng không gọi được xe, đi ra viên khu cũng mắc mưa." Cảnh Thư Vân thái độ bất biến, một câu chặn kín đường lui của Đường Thu Bạch, nói cho nàng biết không có biện pháp nào tốt hơn so với cách này.

Đường Thu Bạch trầm mặc một hồi, nhưng vẫn nói: "Thật không cần đâu, không cần làm phiền chị."

Cảnh Thư Vân lẳng lặng nhìn nàng, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Em còn để ý chuyện lúc trước sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Thư Vân hòa vào tiếng mưa nhỏ giọt tí tách trước mặt Đường Thu Bạch, rồi lại lọt vào tai Đường Thu Bạch.

Có một khoảnh khắc nào đó, Đường Thu Bạch không phân rõ được là cơn mưa rào cuối mùa hạ hay là mưa phùn triền miên của mùa xuân.